Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trùng Tang

Tiểu thuyết gốc · 2593 chữ

Thiền Thanh từ biệt giam phòng bước ra, đã thấy Á Nam Giả Nhượng sớm đợi sẵn ở trước cửa. Bên ngoài ngục tù hỗn loạn cảnh tượng không chút nào lan động được tới đây, hắn đứng tại đó miệng cười ý vị thâm trường, giống như vừa ban nãy đã áp tai vào cửa nghe lén hết, lại giống như không biết chút nào, nhìn vào hài tử bên vai vết cắn nói:

"Nhìn ngon lành đấy. Tự dưng thấy thèm thèm thịt người thì phải báo ca một tiếng!"

Á Nam Giả Nhượng nhìn mí mắt hài tử giật giật, nhoẻn miệng cười rộng hơn nói:

"Ta dẫn ngươi đi chữa thương...Nói cho ngươi biết, ta ở bên ngoài cũng không sung sướng gì! Ngươi tỷ tỷ sắc mặt không dễ nhìn. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nên để ngươi sớm ra ngoài gặp nàng một mặt mới được."

————

Bờ sông Ngoạn Nam giang

Thu vũ tiêu tiêu yết yết, rừng cây mất lá, đem đại địa trải thành một mảnh kim hoàng đỏ thẫm.

Thanh đồng đại trụ ngày xưa chỗ, người tới tấp nập như trẩy hội, văn nhân tài tử, đàn ca sáo nghệ, phô diễn tài năng, chỉ mong có thể thỉnh cá sấu lên bờ, được chúng mục tán dương.

Lại từ bờ Bắc đi ngược vào trong rừng, vừa đủ để nghe thấy tiếng mà không còn nhìn thấy người thì dừng lại chỗ.

Có một tiếng động nhỏ êm, một nhịp điệu mà riêng mỗi nốt cũng là một bản nhạc, âm thanh du dương khiến người ta nghe thấy thì quên ngay ngoài bìa rừng sáo nhạc, thì ra trong rừng đang có vị công tử cõng thương qua lại, thân thể tuỳ ý may động, gặp cơn gió mát liền thấp thoáng để lộ ra bên dưới mũ trùm hẹp dài ánh mắt, cái mũi kiên cường, lưỡng quyền cao vút.

Phảng phất như là ưng tước!

Hắn du nhiên như liễu diệp rơi trong gió, bàng quan vô tâm, lại chợt hứng thú bột phát, nghĩ tại một đầu ngọn cây nhảy lên, mới phát hiện ra sâu trong trạc cây còn có một cái bạch y nữ tử đang bó tay ôm gối tựa má ngồi. Lòng hắn thoáng qua rung động:

"Thật tuấn tiểu nương ngư!"

Thế là, người nhẹ như phi yến trên không trung hơi dừng lại, dịch ra một bước, nhẹ nhàng trở xuống mặt đất, tóe lên mấy giọt lạnh như băng mưa thu.

Nàng quay mặt đi không nhìn hắn, lại để lộ ra một bên bên mặt lưu loát đường cong cùng cái cằm, nơi khóe mắt chớp động như giao ngư cắt nước, quả thực là mỹ lại diễm.

Hắn bần thần xem kỹ hai hơi, thậm chí còn có một loại tự cho là đúng ảo giác, giống như nàng thừa nhận chính bản thân mình bất lực không thể ngăn cản ánh mắt của hắn, thừa nhận cái nhìn của hắn cũng là một hành vi thể hiện quyền sở hữu của hắn với nàng!

Nàng từ từ quay đầu lại nhìn, cho hắn đủ thời gian ngượng ngùng quay mặt đi, giọng nói bên trong mang theo mấy phần kinh ngạc, hỏi:

"Tiền bối?"

"Ngươi biết ta?"

Nàng u lục con ngươi chậm rãi tảo động, tựa hồ bởi vì ngữ khí của hắn lại càng nắm chắc mình phỏng đoán, nói:

"Trong nhà có tiền bối bức họa...Cổn gia Ngũ Minh một trong, cẩm viên lĩnh phủ hắc thương, tên chỉ một chữ Dữ."

Cổn Dữ bị nàng một lời điểm thấu, lại nhìn xem cái kia xanh thẫm con ngươi giấu trong cành lá, trước mấy năm hung ác doạ người để cho hắn trong mơ vẫn còn sợ hãi, mà giờ đây lại mị hoặc như ma quỷ, hồ nghi nói:

"Ngươi cùng Á Nam Thanh Bạc có quan hệ gì?"

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu.

"Gia phụ tên húy Thanh Giản, là Thanh Bạc đại nhân huynh trưởng."

"Hai nhà đời đời túc địch, ngươi cáo tri tường tận như thế, là muốn chết rồi?"

Ba ngày trước, Cổn Dữ đột phá Trúc Cơ kỳ, phá cửa mà ra, lồng ngực âm thanh gào ra mà không hết, chính là nhân sinh vui sướng thời điểm!

Bế quan trước đó trong lòng biết bao lo lắng, vốn không phải đem một hơi mà xả hết ra được, một mặt lo lắng tên kia Á Nam Thanh Bạc sớm thành tựu Trúc Cơ vung kiếm giết tới tận cửa nhà hắn, một mặt lo lắng bản thân vong phụ sự kỳ vọng của gia tộc, nghiêm túc mà nói, hắn bế quan bảy năm bên trong cũng chính là Cổn gia thời kỳ nguy hiểm nhất!

Một buổi sáng nhất cử công thành, lại nghe tin đại địch vẫn lạc, quả thực là song hỉ lâm môn!

Hắn tâm bên trong khoan khoái tràn trề, nghĩ ẩn nặc tu vi, tới thăm viên kia thanh đồng đại trụ một chuyến, vậy mà trên đường lại gặp một cái Á Nam người, còn ngang nhiên điểm phá thân phận của mình, đây chẳng phải là hai lần muốn chết rồi?

Nàng lại nghiêm túc nhìn hắn, thấy hắn đê mi thuận nhãn, cụp mắt xuống chưa từng dám cùng nàng đối diện, trực tiếp nói:

"Ta năm tuổi, thúc phụ đặt ta ngồi trên vai, chỉ phương hướng Côn Ngô phong, nói là Phượng Hoàng cũng là chim, tránh không khỏi chim cưu chiếm tổ..."

"Hắn tỉ mỉ đánh giá Ngũ Minh, nói đại huynh thiên tư đĩnh ngộ, trọng huynh tâm tính thượng giai, thúc quý hai mạch bất quá là hoạ hổ bất thành phản loại khuyển, độc hữu ấu đệ một lòng cầu tiên, mà tối giống thường nhân, một tình gửi tại thương, cũng không lăng vân chí, phía sau đó tam giả, đều là vong gia liệu."

Cổn Dữ sững sờ.

Không phải là lời của nàng quá trúng.

Tựa như nơi sâu xa có cảm ngộ, giống như là Trúc Cơ thần diệu tự phát vận chuyển, để cho hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao gặp nàng thời điểm lại ngơ người ra. Hắn cảm thấy quen thuộc trong khi rõ ràng hắn chưa từng gặp nàng, dù sao Trúc Cơ kỳ đầu tiên thần diệu tẩm bổ chính là đã gặp qua thì không quên được trí nhớ!

Hắn cười cười cùng nàng đối mắt, nói:

"Ta đã yêu nàng suốt cuộc đời mình."

"Đáng tiếc ngày ấy nhị thúc công cầm kiếm ra ngoài, lại chỉ đánh chết hai cái kia phế vật tam, tứ ca!"

"Ta nói thật."

"..."

Á Nam Nhược Tương cuối cùng cũng không nói lại chuyện quá khứ nữa, mà bị hắn hàm hồ lời nói kéo trở về hiện thực.

Cổn Dữ ánh mắt thẳng thắn nhìn nàng, nói:

"Khi thấy một nhành hoa đẹp ta đã nghĩ sẽ dành nó cho nàng, khi thấy một bản nhạc hay, ta nghĩ đến nàng là như thế. Khi ta luyện thương, nghĩ một ngày thương pháp đạt đến cực cảnh tượng sẽ như thế nào, chính là nàng a."

Á Nam Nhược Tương nhìn hắn như cái người điên, đơn giản là người si nói mộng, không có chút nào phòng bị, liếc một cái liền ném chuyện này ra sau đầu, trở lại với chính mình suy nghĩ, ngâm nga hát:

"Người ấy bất lương ~ Mà ta phải gọi là anh. "

Cổn Dữ đứng tại trước mặt nàng, Trúc Cơ kỳ tôn nghiêm không còn thứ gì, theo bản năng tự nhiên nói:

"Ngươi lời hát là ứng vào tu hú gửi trứng a. Nào phải cưu chiếm tổ thước."

Câu được câu không trò chuyện như thế, Cổn Dữ mới nhận ra bản thân chỉ toàn nói chính mình suy nghĩ, hắn chưa từng gần nữ sắc, chưa từng lo nghĩ sẽ sa vào nữ nhi tình trường, bây giờ gặp phải người trong mộng như đất bằng kinh lôi, lập tức mất phân tắc.

Hắn cười tự giễu, tự giác nhẩm lại nàng lời nói, nàng lời nói về hắn.

Nói cái gì, tối giống phàm nhân.

Không sai, Cổn Dữ tự mình so ra, hắn là trong chư huynh đệ tối giống thường nhân người! Hắn kinh thì hoảng sợ, giận thì dữ tợn, ưu tư lộ cả ra ngoài, một bên muốn đại đạo vô tình, một bên muốn vì thân hữu mà thay đổi, vô tình lúc có thể cắt có thể bỏ, nghĩ lại thì vừa đau vừa hối hận, hời hợt lúc do dự, đau đớn mới biết được tàn nhẫn...Cổn gia chư tử, hắn giống phàm nhân nhất!

Nói cái gì, cũng không lăng vân chí.

Đùa cái gì, ngoại trừ Á Nam gia vị kia tiên nhân, ai dám nói có thể hăm hở tiến lên trong vân, không để ý dưới chân thâm uyên bạc băng, không sợ hãi sa chân rơi xuống hạ tràng, ngay cả mạng đều không giữ được, mãi lâm vào vạn kiếp bất phục!

Chợt nghĩ ra muốn thu hút sự chú ý của nàng, thì phải chiều theo nàng ý muốn, thế là nói:

"Không xuống Hoàng Tuyền, thề không gặp lại"

"Ngữ này phi hắn thì không còn ai nghĩ ra được, muốn ta nói tới, cũng không cần như thế quyết tuyệt, chẳng phải chỉ cần ở dưới lòng đất kiến tạo một hang ngầm địa động, chẳng phải phụ tử có thể cùng xuống dưới đó gặp nhau rồi."

Nàng ngừng hát nhìn hắn, Cổn Dự thầm khen mình đáp án đúng, lại thao thao bất tuyệt, dốc hết lòng dạ, tới cuối vẫn còn cảm thấy chưa đủ, bèn sâu kín chèn thêm một ngữ:

"...Ngày ấy...Vây công hắn cũng không phải chúng ta bản tâm...Là là...Nhất phong tiểu tín làm nên chuyện!"

Nữ tử đang tì má gối đầu hơi ngẩng lên, nghe được lời này vậy mà hồn hồn ngạc ngạc ngơ ra, khẽ ghé mắt lên trời nghi hoặc dò xét, lại chỉ thấy thu ý sâu nồng, trời không mây đâm sâu lên cao vút, tuyệt nhiên không có một vật gì.

Nàng hai ba lần kiểm tra bên hông một khoả ám sắc ngọc bội vậy mà chưa từng phát nhiệt, lạnh như băng lẳng lặng nằm tại đó, bỗng nhiên đáy mắt một mảnh u buồn tựa hồ lấy được loại nào đó giải thoát, tràn ra rơi nóng hổi tại trên gò má như lê hoa đái vũ, thức thời ngậm miệng lại không nói.

Bên dưới cây Cổn Dữ tựa như si như say chăm chú nhìn nàng, tham luyến không dứt, ánh mắt nóng bỏng như tro tàn chưa hết của một ngôi nhà sau đại hỏa hoạn, nói:

"Theo ta về thôi."

Hắn lắc mình bắt lấy sau vai trường thương, đầu mũi nhọn cấp tốc phát ra đỏ thẫm ánh sáng, xích mang bốc lên cháy rừng rực, trường thương như cánh tay nối dài cao cao nâng lên, đoạt mục trường mang khóa chặt trước mặt người!

————

Hàm Ưu phong.

Vượt trên tầng mây có toà động phủ.

Động phủ hai cánh cửa đá đóng chặt, ngăn cách đang đứng ở bên ngoài Á Nam Giả Khâm, sắt mặt trắng bệch, hai môi mím chặt gắt gao.

Mẫu thân hắn bế quan phải cùng với bá mẫu một cái thời kỳ, mà Á Nam Giả Khâm một mực thiếp thân mang theo mệnh bội của nàng tia sáng ngày càng ảm đạm, kết cấu gỗ ở giữa ngày càng mỏng giòn, đã dần có phần có phân tách làm đôi ra dấu hiệu, hắn nhìn ở trong mắt, nhưng lại bất lực.

Đột phá Trúc Cơ thường bại tại một cái xơ xẩy, đã hiếm lại ít có dạng này khí tức ngày một yếu, Á Nam gia nội tình không lắm thâm hậu, nhưng đạo thống có ít nhiều ỷ lại vào trên trời thiên cơ, ngược lại có suy đoán một hai tới:

"Nguyên bản thiên tượng phù hợp bọn hắn hai người đột phá, đột ngột biến đổi lúc ảnh hưởng bá mẫu không nói, nhưng mẫu thân cải tu nhà ta công pháp, vô tính không dính mắc...Vốn không nên bị thua thiệt mới phải. Bây giờ bộ dáng này, chẳng lẽ linh cơ có hại cho tất cả tiên đạo đạo thống? Cần phải không đến mức..."

Hắn không tiếc tiêu hao đại giới, dùng vượt qua hiện tại tu vi mới kham nổi đạo thuật, lấy đầu ngón tay tính toán, cả lòng bàn tay làm bảng tính, bấm càng lúc càng nhanh, hai đầu ngón tay bê bết máu, ngay tại xương đầu ngón lộ ra lúc.

"Răng rắc răng rắc..."

Mẫu thân hắn mệnh bội vỡ toang!

Á Nam Giả Khâm cả người run lên một cái, vừa run vừa sợ cứ thế nâng ở trong tay hai mảnh đã tách làm đôi mộc bội, ngơ ngác nhìn lên bầu trời liệt nhật rút đi, thanh sắc mưa gió phiêu khởi, lồng lộng xanh ngát.

"Nương..."

Hắn bước lên hai bước lần mò trước mặt cửa đá, nhẹ nhàng mở ra. Yên lặng tiến vào trong động phủ, chỉ thấy ở chính giữa giường gỗ có một khối màu xanh biếc linh thạch, giống như hàn băng, thả ra từng sợi ô sắc sương mù, hắn khó khăn bấm niệm pháp quyết phong bế khối linh thạch này, ngoài ra không còn một vật gì.

Mẫu thân hắn là đột phá thất bại, mà không phải Trúc Cơ toạ hoá, lưu lại linh vật ít đến thương cảm.

Á Nam Giả Khâm so với chính mình tưởng tượng còn muốn bình tĩnh, tại cái này sạch sẽ trong động phủ nhìn một vòng, hắn cuối cùng thấy trên mặt đất trông thấy một tấm hai ngón tay rộng mộc phù, dùng dây đỏ xuyên lấy ngọc châu, dường như là từ mẫu thân trên thân rơi xuống.

Hắn khom lưng đem nhặt lên, đúng là một cái phổ thông mộc phù, một chưởng dài, hai ngón tay rộng, đối mặt hắn một mặt này lưu lại bốn chữ, màu mực sắc bén, lãng như minh nguyệt.

“Dưới trăng gặp khanh.”

Á Nam Giả Khâm nhẹ nhàng vượt qua một mặt, mặt sau kiểu chữ xinh đẹp dễ nhìn, chính là mẫu thân chữ nhỏ, nhẹ nhàng như con đò nghiêng đợi bên bến nước, đồng dạng là bốn chữ:

"Lòng có sở thuộc."

Trừ cái đó ra, cái này cũng là bình thường thường phổ thông vật liệu gỗ, càng giống là phu thê ngọt ngào lúc tiện tay viết thành, bị mẫu thân lưu lại, nhất mực mang theo bên người.

Á Nam Giả Khâm đem thiếp thân thu hồi, lấy ra hộp bạc cất kỹ viên kia xanh biếc linh thạch, độc thân đi ra động phủ, lại nghe bên hông mệnh bội giống như vỡ ra một lần còn thể vỡ lại lần hai âm thanh.

"Răng rắc."

P/S: Á Nam Nhược Tương cái chết quá chóng vánh. Bất quá tin tưởng một thời gian nữa mọi người liền có thể minh bạch lý do. Hiện tại chỉ có thể nói, cái chết của một người đàn bà đẹp có lẽ một trong những điều có chất thơ nhất trên thế giới a.

Bạn đang đọc Luân Hồi Tiên Tộc sáng tác bởi joner123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi joner123
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.