Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiệm sách cũ

Tiểu thuyết gốc · 2134 chữ

" Mạnh, lấy giúp tao cái túi rác!"-Hắn vừa thở vừa gọi thằng bạn thân, tay đang xúc từng xẻng rác vun lại thành đống, mồ hôi nhễ nhãi khắp người.

" Mày chạy ra tiệm tạp hóa mua thêm đi, bên tao hết rồi!"-Mạnh vác cái túi rác lớn, đi đến điểm tập kết, quăng mạnh, ngồi bệt xuống thở phì phò, đầy mùi rượu.

Hắn dừng tay nghỉ ngơi một lát, lấy hai lon Redbull trong balo ra, ném cho Mạnh một lon.

" Mày thấy tao nói hợp lí không? Lao động chảy mồ hôi ra, là nỗi buồn tự động phai phôi ngay!"

Hắn vỗ vỗ vai Mạnh, miệng tu từng ngụm nước, vơi hơn hai phần ba. Mạnh không trả lời, mắt nhìn về phía bãi rác ngỗn ngang trước mặt, y như tâm trạng Mạnh hiện giờ.

" Buồn gì buồn miết? Tối qua đi mấy tăng vậy chưa đủ thấm à? Hay tối nay tao dẫn đi thêm vài chầu nữa?"- Hắn an ủi.

Mạnh vẫn ngồi đơ người, dường như xung quanh chỉ là chân không: không người, không tiền, không tình, không việc, không cảm xúc?

Cô vợ Mạnh ngoại tình với thằng hàng xóm, chuyên gia sửa ống nước và thông tắc bồn cầu, mà vợ thằng hàng xóm lại là đồng nghiệp của Mạnh!

Chuyện của Mạnh thì hắn mới biết tối qua, lúc rượu vào lưng chừng ở quán quen cũ.

Mạnh cũng làm nghề bếp, bán thân cho đam mê, cho làn khói oi ức, tiếng xóc chảo, tiếng chặt thịt nghe còn nhiều hơn cả tiếng xe cộ ồn ào nơi phố thị.

Mạnh lớn hơn hắn bốn tuổi, lấy vợ từ năm hai mươi, đã có một trai một gái. Hắn thường bảo Mạnh là sướng thế còn mong gì, đủ nếp đủ tẻ cả!

Những lời kể tối qua của Mạnh còn chạy trong đầu hắn như một thước phim quay chậm!

Vợ Mạnh ở nhà chăm con, mở cửa hàng nhỏ buôn bán linh tinh cho dân lao động trong dãy trọ, thỉnh thoảng nhận thêm trang điểm cô dâu khi có lịch hẹn. Hai con người kia đã lén lút đâm sau lưng hơn nữa năm, từ lúc Mạnh phải làm thêm ca sáng, kiếm thêm tiền bỉm sữa cho bé gái mới lên một.

Công việc làm Mạnh phải dậy từ lúc gà còn chưa gáy, tất bật quay cuồng đến hơn chín giờ đêm mới về đến nhà. Chơi đùa với hai đứa trẻ được chút thời gian rồi lại nghỉ ngơi để ngày hôm sau tiếp tục chinh chiến! Cuộc sống tuy bộn bề, nhưng tiếng cười trẻ thơ vẫn ngập tràn mái ấm nhỏ.

Thế mà chẳng nghe Mạnh than phiền hay kể lể một câu với hắn! Bình thường khi hắn và Mạnh ngồi lại với nhau, chủ đề bàn luận chỉ toàn chính trị thế giới, văn hóa đa phương, tôn giáo truyền thừa, đa dạng sắc tộc...

Mạnh kể chiều hôm đấy cả phường mất điện, được về trước ca, định rủ hắn đi làm mấy lon bia tâm sự cuộc đời, lại thảo luận thêm về mấy món mới sắp ra, nhưng linh tính thế nào lại muốn về nhà sớm đưa con đi chơi ở trung tâm văn hóa. Thế là mọi chuyện phơi bày! Mạnh bắt tại trận hai người đang quấn lấy nhau, không mảnh vải che thân, trên chính chiếc giường tân hôn.

Hai vợ chồng Mạnh đã ly thân từ đó, thằng cu ba tuổi thì gửi bên nội miền sông nước Hậu Giang, bé gái ông bà ngoại đón về quê ở tận ngoài Phú Thọ!

Hắn thì không phải kiểu người thích xen vào chuyện riêng tư, đặc biệt là chuyện gia đình người khác, dù đó là gia đình thằng bạn thân nhất từ nhỏ đến lớn.

Chiều qua hắn trúng con lô ba càng 000, phân tích, xác suất thống kê ra từ giấc mơ té núi, thế mà đâu ngờ đánh chơi lại trúng thật, được gần sáu triệu, nên mới có chuyện hắn và Mạnh dẫn nhau đi mấy tăng, chứ bình thường hắn làm gì có số tiền lớn như vậy?

Chuyện xảy ra với Mạnh làm hắn buồn lây, thế nên để giải tỏa, cho Mạnh cho cả hắn, nhậu xong rủ nhau đi hát, hát xong lại vào bar, bar xong lại ghé chỗ massage lành mạnh hồi sức, hơi tỉnh người lại kéo đi làm bát cháo đậu mắm tôm gia truyền đời đầu.

Hai đứa dắt díu nhau đi đến tận sáng mới bắt taxi về, còn say khướt!

Đến cửa phòng trọ thì thấy bảng thông báo của bác tổ trưởng dân phố, tìm người làm tình... nguyện viên dọn dẹp bãi rác gần khu chợ, ở cạnh bờ sông, sửa sang tu trang thành công viên cây xanh cho thiếu nhi vui chơi, cho người dân có một điểm trong lành hít thở, tránh xa những công trình đầy bụi bặm xung quanh đang thi công dang dở.

Thành phố hoa lệ là miền đất hứa với những người tha hương, cũng là nơi chôn vùi nhiều ước mơ hoài bão. Khi cám dỗ che mờ đi đôi mắt, thành phố lại biến thành địa ngục vô lối mang danh thiên đường ảo mộng!

" Ai sợ thì đi về!" Không sợ cũng chẳng về, hắn với Mạnh phi thẳng ra bãi rác, người cởi trần, kẻ xoắn tay đến giờ này, càng làm càng tỉnh táo!

" Mày ngồi nghỉ đi, tao chạy ra mua rồi quay lại làm cho xong, thích thì cầu tao trúng con lô nữa đi, tối tao làm thêm cho cái sinh nhật!"- vừa nói hắn vừa ực thêm một hơi cạn lon nước trên tay, quay người đi ra chợ.

Hắn đứng dưới gốc cổ thụ đối diện bãi rác, nhìn ngó xung quanh, suy nghĩ xem nên mua ở nhà nào cho rẻ nhất?

Gió đông xua từng nhánh cây xào xạc, lá vàng rơi ngập úa cả mặt đường! Cái cây cao lớn thật! Tán xòe rộng che mát, bao phủ mấy căn nhà xung quanh, như người mẹ già đang dang rộng vòng tay, đùm bọc những đứa con thơ.

Hắn nhớ có lần đi ngang nơi này, trời nắng gắt, ghé vào hàng nước giải khát, vừa tránh nóng, vừa nghe bà hàng nước kể chuyện.

Bà kể, từ lúc đời tổ tiên nhà bà đến đây khai hoang lập đất tìm kế sinh nhai, thì "ông" cổ thụ này đã có ở đây. Người này đến, kẻ khác đi, xuân đến, hạ về, thu qua, đông gọi nhưng "ông" thì vẫn ở đó, vẫn ngát xanh, sừng sững cả một vùng trời. Người dân ở đây luôn gọi là "ông" Thụ để tò lòng thành kính.

Không ai biết "ông" đã có từ khi nào? Ai trồng? Và khi nào sẽ tàn rụi?

Bà hàng nước còn kể, li kì lắm! Hơn chục năm trước, thành phố quy hoạch làm đường, người ta mang cưa máy, búa sắt, cả máy cẩu đến để mời "ông" đi, nhưng cưa máy cứ mở là cháy, búa chặt vào thì mẻ lưỡi, không tróc được miếng vỏ, máy cẩu thì không nhúc nhích được. Có lần bão về, chính quyền thuê mấy tay thợ đến dọn bớt cành đi, đảm bảo an toàn tuyệt đối cho dân cư, nhưng không lâu sau, người ngã bệnh, người tai nạn, kẻ gia đình liên tục xảy ra biến cố, nhà cửa lục đục...

Bão qua, cây không gãy một cành, từ đó không ai dám động đến nữa, dân họ còn lập miếu thờ, mong "ông" cây phù hộ mưa thuận gió hòa, đất nước thái bình, an cư lạc nghiệp!

Dần dần, gốc cổ thụ đã trở thành một chủ đề đầy lôi cuốn, huyền huyễn mà liêu trai, người ta thay nhau thêu dệt thành nhiều kịch bản truyền khắp tứ phương, đến trẻ con còn thuộc lòng từng chữ!

Hắn theo chủ nghĩa hiện thực, là có tiền mới làm phiền được thiên hạ, nhưng giá trị tâm linh thì cũng nên tôn trọng! Tâm tốt thì cuộc đời ắt sẽ tốt!

"Xẹt xẹt....cốc!"

Đang định đi khỏi gốc cây thì một cảm giác choáng váng ập lên đầu hắn. Cơn say sẩm truyền nhanh đến não bộ. Hắn nằm lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự!

" Tỉnh lại được rồi! Kẻ như ngươi mà có cái nhánh cây khô cũng đánh ngất ra được, quả là chuyện hiếm thấy!"- Một giọng nói rành mạch, như sợi dây thừng kéo hắn ra khỏi cơn mê man.

Hắn chống tay ngồi dậy, xoa đỉnh đầu vẫn còn đau nhẹ!

Bên gốc cổ thụ từ khi nào đã xuất hiện một tiệm sách. Mái lá xập xệ, không có cửa, nhìn vào bên trong thấy kệ sách đặt hai hàng ngay ngắn, bố trí rất gọn gàng, trên giá xếp đầy chồng sách đã nhạt màu theo năm tháng.

Lạ thật! Hắn sống khu này đã mấy năm, từng gian thịt, sạp rau, cửa hàng hắn nhớ như in trong tiềm thức, chỗ nào hắn cũng mua nợ được. Làm gì có tiệm sách nào ở đây? Hay nhánh cây rơi trúng đầu làm dopamine tăng đột ngột, thấy những thứ hư ảo ở chiều không thời gian khác?

Hắn chợt nhận ra giọng nói này! Chính là giọng nói giải vây cho cuộc cãi vã của hai người câu cá hôm qua bên bờ sông!

Bên trong tiệm, chiếc ghế tre ngà đóng thô sơ, đặt góc phải sát vách. Ông lão ngồi ngay ngắn, mắt đeo kính gọng tròn, đầu đội khăn đống, tóc hoa râm, trên người mặc chiếc áo dài sởn vàng, chân không mang dép. Trông ông lão đã lọm khọm, nhưng thần thái vẫn toát lên vẻ thanh tao, sáng ngời của tri thức!

Không khó để đoán ra ông lão là chủ tiệm sách cũ này!

Lão không nhìn hắn, chỉ chăm chú vào quyển sách không tên trên tay, mắt nhắm nghiền, miệng ngâm ngân nga bài thơ thất ngôn bát cú:

"Ủ mầm cày đất nhất phiên thiên

Chủng cần dược thủy có tự nhiên?

Sinh sinh diệt diệt hai lăm kỉ

Tốt xấu thường tình thật hiển nhiên?

Ngư dân hì hục thu tay lưới

Tiều phu thư thã gỗ thành tiền

Trong nước trống non, từng từng mớ

Thế là đến lúc lại luân thiên?"

Từng câu, từng chữ, từng vần trong bài thơ vang vọng, len lỏi vào từng dây thần kinh não, kéo tâm trí hắn rơi vào mộng mị!

Hắn mơ hồ thấy trước mắt từng từng mớ đổ nát, vạn vật thê lương than khóc! Đầu óc hắn nổ tung, mất hoàn toàn kiểm soát!

"Ta là ai?"

"Ta sinh ra để làm gì?"

"Sao ta lại ở đây?"

"Vũ trụ này sẽ đi về đâu?"

"Nàng còn tồn tại hay đã bị luân hồi xóa mất?"

"Kẻ thù lớn nhất của ta có phải là Thiên Tổ, hay nên gọi là Thiên Tể?""

Hắn gào thét điên cuồng, bầu trời hóa đêm tối, mây đen tề tụ, sấm chớp liên hồi. Từng tinh cầu bắt đầu thi nhau rơi rụng như muốn phá hủy mọi thứ, đưa vũ trụ đến ngày tận thế.

" Khai Sáng!"

Tiếng ông lão mạnh mẽ vang lên, như liều thuốc an thần cao độ, kéo hắn, nói đúng hơn là cứu hắn về thực tại.

Hắn dần bình tĩnh, mắt vẫn hiện lên tơ đỏ, hoảng hồn: "Ta vừa nói gì?"

" Ngươi còn nhớ những gì ngươi vừa nghe?"- Ông lão nhìn chăm chăm hắn, mắt không chớp, muốn nghe được câu trả lời thỏa đáng.

" Dạ nghe gì ông? Con bị cái gì rơi trúng đầu xĩu ngang, mở mắt ra là thấy ông ngồi đây rồi!"- Hắn trả lời tỉnh bơ.

" Đúng thật là đã bị xóa đi vĩnh viễn, cả kí ức, cả trí nhớ, nghe không thể khắc, nói không thể chạm!" - Ông lão lầm bầm, vẻ luyến tiếc.

" Dạ ông nói gì con không nghe được ạ!"- Hắn ngây thơ hỏi.

" Không có gì đâu! Đôi khi không nhớ được cũng là phúc của ngươi!"

Chậm một lúc ông lão lại nói: " Vào đây uống nước trước đã, trông ngươi mệt mỏi lắm!"

" Dạ rồi, con cám ơn ông trước, con cũng đang khát quá!"

Nói xong hắn lảo đảo bước vào tiệm sách, quên mất là mình còn phải đi mua vài thứ về để dọn rác cho xong, thằng bạn số khổ vẫn đang chờ.

Bạn đang đọc Luân Thiên sáng tác bởi Gigg2929
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gigg2929
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.