Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bất tỉnh nhân sự

Tiểu thuyết gốc · 3153 chữ

Cánh cửa mật thất nặng nề chậm rãi mở ra, một luồng hương thơm nồng đượm, thanh khiết, lan tỏa khắp Ân phủ, xua tan đi phần nào không khí u ám, nặng nề bao trùm nơi này bấy lâu. Chu Vân bước ra, thần sắc tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm y phục, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ vui mừng khó tả. Trên tay lão nâng niu một chiếc hộp ngọc nhỏ, bên trong là viên Chuyển Dương Đan vừa mới luyện chế thành công.

Lạc Vân theo sau, cõng Lục An trên lưng. Tình trạng của lão cũng không khá hơn Chu Vân là bao, y phục ướt sũng mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, hơi thở gấp gáp. Lục An nằm bất tỉnh trên lưng lão, y phục nhuộm đỏ bởi máu, trông vô cùng yếu ớt.

Dương Hạo và Dương Chấn Thiên đứng chờ sẵn bên ngoài, thấy cảnh tượng này, hai người đều thất kinh. Họ vội vàng chạy đến, ánh mắt lo lắng nhìn Lục An.

“Lục An! Cậu ta… cậu ta làm sao vậy?”

Dương Hạo hốt hoảng hỏi, giọng nói run rẩy.

Ba người vừa bước ra khỏi mật thất không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu rằng Lục An không sao. Thế nhưng những người đứng đó đâu phải kẻ mù. Họ nhìn Lục An một thân đầy máu, sắc mặt tái nhợt, hơi thở thoi thóp, làm sao có thể không lo lắng?

Dương Chấn Thiên nhìn Lục An với ánh mắt đầy tôn kính. Lão biết rằng, thiếu niên này đã liều mạng để cứu sống Ân Minh Triết, đã vớt vát lại một chút an nguy cho Thiên Công quốc. Ân tình này, Dương gia lão nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm. Những người hầu, thị nữ đứng xung quanh cũng nhìn Lục An với ánh mắt khác xưa. Họ đã từng nghe nói về tài năng của thiếu niên này, nhưng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến. Hôm nay, họ mới thực sự hiểu được, Lục An… không chỉ là một thiên tài luyện đan, mà còn là một người có lòng dũng cảm và nghĩa khí, dám hy sinh bản thân vì người khác.

“Tôn Thư, ngươi hãy đưa Lục An về nội viện tĩnh dưỡng. Cố gắng chăm sóc cho cậu ta chu đáo. Lần này… vất vả cho ngươi rồi.”

Chu Vân nói với Tôn Thư, giọng nói đầy sự quan tâm và tin tưởng.

Tôn Thư không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu hành lễ, rồi cẩn thận đỡ lấy Lục An từ trên lưng Lạc Vân. Cậu ta nhìn Lục An vẫn đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Ánh mắt cậu ta nhìn Lục An lúc này không còn sự ghen tị và đố kỵ như trước, mà thay vào đó là một chút kính nể và… lo lắng?

Dương Hạo bước đến bên cạnh Tôn Thư, nói: “Để ta giúp ngươi.”

Hai người cùng nhau đỡ Lục An rời khỏi Ân phủ, hướng về phía học viện Thanh Minh. Dương Chấn Thiên tiễn bọn họ ra đến cổng, ánh mắt đầy vẻ cảm kích.

Chu Vân và Lạc Vân không chần chừ thêm nữa, vội vàng tiến vào phòng của Ân Minh Triết. Bên trong phòng, Ân Minh Triết vẫn nằm bất tỉnh trên giường, sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt.

Chu Vân đến bên cạnh giường, cẩn thận mở hộp ngọc, lấy ra viên Chuyển Dương Đan. Viên đan dược nhỏ nhắn, tròn trịa, tỏa ra ánh sáng vàng kim nhàn nhạt, thoang thoảng mùi hương thảo dược thanh khiết. Lão nhẹ nhàng đưa viên đan dược vào miệng Ân Minh Triết, đợi ông ta nuốt xuống.

Ngay khi Chuyển Dương Đan xuống đến đan điền, dược lực mạnh mẽ bên trong lập tức được kích hoạt. Một luồng năng lượng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể Ân Minh Triết, từ đan điền chạy dọc theo kỳ kinh bát mạch, thấm vào từng thớ thịt, từng khúc xương, thanh lọc độc tính của Âm Nguyệt Độc.

Ân Minh Triết bắt đầu run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Cơ thể ông ta co giật, như đang phải chịu đựng một cơn đau khủng khiếp. Quá trình phạt mao tẩy tủy này kéo dài khoảng nửa canh giờ. Sự thay đổi tích cực trên cơ thể Ân Minh Triết nhanh đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Sắc mặt ông ta dần hồng hào trở lại, hơi thở cũng đều đặn hơn.

Những người đứng xung quanh, bao gồm cả Lạc Vân và Chu Vân, đều thở phào nhẹ nhõm. Dương Chấn Thiên đứng bên cạnh giường, hai mắt đỏ hoe. Lão nắm chặt tay Ân Minh Triết, trong lòng tràn đầy cảm xúc. Vị bằng hữu chí cốt của lão… cuối cùng cũng đã được cứu sống.

...

Thức hải của Lục An giờ đây không còn là một khoảng không trắng xóa, trống rỗng như trước nữa. Nó đã hóa thành một mảnh non xanh nước biếc, hữu tình, thơ mộng, hệt như một bức họa đồ tuyệt mỹ. Những ngọn núi trùng điệp, xanh ngắt, ẩn hiện trong làn mây trắng bồng bềnh. Dòng sông uốn lượn, trong vắt, phản chiếu ánh sáng mặt trời, lấp lánh như những viên ngọc. Cỏ cây hoa lá đua nhau khoe sắc, tỏa ra hương thơm ngát. Khung cảnh yên bình, tĩnh lặng, khác hẳn với sự hỗn loạn và đau đớn mà Lục An vừa trải qua.

Giữa khung cảnh tuyệt mỹ ấy, Lục An nằm bất động trên một thảm cỏ xanh mướt, y phục vẫn còn nhuốm máu, sắc mặt tái nhợt. Bên cạnh cậu ta, vị đại nhân đang ngồi khoanh chân trên một phiến đá lớn, tay cầm một cây sáo trúc, ánh mắt xa xăm nhìn về phía dòng sông đang chảy róc rách.

Vị đại nhân đưa cây sáo trúc chọc chọc vào người Lục An, vừa chọc vừa hỏi:

[Tiểu tử, không sao chứ?]

Lục An vẫn nằm im, không có phản ứng.

Vị đại nhân lại chọc mạnh hơn một chút.

[Này, còn sống không đấy?]

Lục An vẫn không nhúc nhích.

Vị đại nhân nhíu mày, đang định dùng thần thức kiểm tra tình hình của Lục An thì bỗng nhiên cậu ta bừng tỉnh, ngồi bật dậy, hét to ba tiếng:

"Chuyển Dương Đan!"

Vị đại nhân thấy vậy, không nhịn được cười phá lên.

[Ha ha ha! Tiểu tử, lần này ngươi quả là chơi lớn! Vượt cấp luyện đan, lại còn bố trí trận trong trận, mượn lực thiên địa… Nếu là người khác, thì đã chết từ lâu rồi. Nhẹ thì cũng phế bỏ căn cơ, vạn kiếp bất phục. Ngươi cũng liều thật đấy!]

Lục An lúc này mới hoàn hồn, cậu ta ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi nhận ra mình đang ở bên trong thức hải. Cậu ta gãi đầu, cười ngượng ngùng.

“Sư phụ, ta… ta không sao.”

Lục An nhìn xung quanh, ánh mắt đầy kinh ngạc. Thức hải của cậu ta… giờ đây đã không còn là một khoảng không trắng xóa, trống rỗng nữa, mà đã biến thành một mảnh non xanh nước biếc, hữu tình, thơ mộng, đẹp như tranh vẽ. Cậu ta không khỏi cảm thán:

“Sư phụ, đây… đây là thức hải của ta sao? Sao nó lại… trở thành như vậy?”

[Nhờ vào việc hồn lực của ngươi đã đạt tới Nhị giai, lại thêm những lĩnh ngộ sâu sắc về thuật đạo sau khi đi qua quỷ môn quan một chuyến, nên thức hải của ngươi mới có thể ngưng tụ thành một tiểu thế giới như thế này.]

Vị đại nhân giải thích, giọng điệu có chút tự hào.

[Trường hợp của ngươi khá đặc biệt. Những thuật luyện sư có giác ngộ phải chết, hiến mình cho thuật đạo vô thượng thì mới có thể ngưng tụ thức hải. Tuy tiểu thế giới này chỉ mang tính chất trang trí, nhưng… đây cũng là một thành tựu lớn, một bước ngoặt quan trọng trên con đường thuật đạo của ngươi.]

Lục An đứng hình một khắc, cậu ta không dám tin vào tai mình. Cậu ta… một đứa trẻ mồ côi, không có gia thế, không có bối cảnh, vậy mà lại có ngày đạt được thành tựu mà ngay cả những thiên tài xuất chúng cũng phải mơ ước.

Vị đại nhân thấy Lục An ngẩn người, lão chỉ khẽ xùy một tiếng, nói:

[Đừng có mà đắc ý! Những kẻ như ngươi, ở thời kỳ thuật đạo đạt đến đỉnh cao thì đúng là chạy đầy đường. Thành tựu này… cũng chỉ dừng lại ở mức rác rưởi thôi.]

Vị đại nhân khẽ vuốt chòm râu bạc trắng, ánh mắt nhìn Lục An đầy ẩn ý.

[Tiểu tử, sau khi vượt qua quỷ môn quan một chuyến, lại còn thành công luyện chế Chuyển Dương Đan, ngươi có lĩnh ngộ được điều gì mới về thuật đạo hay không?]

Lục An nghe vậy, liền nhíu mày suy tư. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại những trải nghiệm vừa rồi. Cơn đau đớn tột cùng khi mượn lực thiên địa, cảm giác thần thức bành trướng khi dung hợp với hồn lực của ba người, dòng chảy nguyên khí cuồn cuộn trong kinh mạch, sự biến ảo khôn lường của dược lực trong lò luyện… Tất cả những trải nghiệm ấy đều vô cùng chân thực, vô cùng mãnh liệt, hằn sâu vào tâm trí cậu, nhưng khi cậu cố gắng nắm bắt, diễn tả chúng thành lời, thì chúng lại như sương khói, tan biến vào hư vô.

Cậu ta càng cố gắng, thì đầu óc lại càng trở nên trống rỗng. Một cảm giác thất vọng, hụt hẫng dâng lên trong lòng. Cậu ta mở mắt ra, nhìn vị đại nhân với ánh mắt đầy tiếc nuối, lắc đầu.

[Đừng nản chí, tiểu tử.]

Vị đại nhân thấy vẻ mặt của Lục An, lão khẽ cười, giọng điệu ôn hòa.

[Những cảm ngộ mà ngươi có được trong lúc luyện đan là những cảm ngộ siêu phàm, xuất thế, vượt ra ngoài giới hạn của ngôn ngữ. Chúng như những tia chớp lóe sáng trong đêm tối, chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc rồi biến mất. Ngươi không thể nào nắm bắt, diễn tả chúng bằng lời nói được. Giống như ngươi không thể nào dùng lời nói để diễn tả được vẻ đẹp của vầng trăng, hương thơm của hoa sen, hay cảm giác hạnh phúc khi được ở bên cạnh người mình yêu thương.]

Lão dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía dòng sông xanh biếc đang chảy róc rách, giọng nói trở nên trầm lắng hơn.

[Thuật đạo… là một con đường vô cùng gian nan và trắc trở. Trên con đường này, ngươi sẽ gặp phải vô số khó khăn, thử thách, vô số cám dỗ và nguy hiểm. Sẽ có những lúc ngươi cảm thấy lạc lõng, bế tắc, muốn buông xuôi tất cả. Nhưng… ngươi phải kiên trì, phải vững tin vào bản thân, phải luôn hướng về phía trước. Những cảm ngộ, những trải nghiệm mà ngươi có được trên con đường này, dù không thể diễn tả bằng lời, nhưng chúng sẽ là hành trang quý giá, giúp ngươi trưởng thành, giúp ngươi mạnh mẽ hơn.]

Lão quay lại nhìn Lục An, ánh mắt đầy sự khích lệ và kỳ vọng.

[Vẫn còn thời gian cho tới khi ngươi tỉnh lại. Chi bằng… ngươi ngồi xuống đây, nghe ta giảng giải thêm về thuật đạo. Ta sẽ kể cho ngươi nghe về những bí mật của luyện đan, về những điều mà ngay cả Thần Công Các cũng chưa chắc đã biết.]

...

Tin tức về việc Lục An liều mình luyện chế Chuyển Dương Đan, cứu sống Ân Minh Triết, lan truyền khắp Thanh Minh học viện như một cơn gió lốc. Chỉ trong chốc lát, ai ai cũng biết đến tên của thiếu niên mười hai tuổi này, người đã làm nên kỳ tích mà ngay cả những thuật luyện sư lão thành cũng phải kinh ngạc.

Dương Linh nghe tin, tâm trí nàng rối bời. Nàng ta không thể nào ngồi yên được nữa, vội vàng xin phép sư phụ rồi chạy thẳng đến khu ký túc của nam học đồ nội viện, nơi Lục An đang được Tôn Thư chăm sóc.

Lục An nằm yên tĩnh trên giường, như chìm vào giấc ngủ say. Sắc mặt cậu ta vẫn còn tái nhợt, đôi môi khô nứt, nhưng hơi thở đã đều đặn hơn. Y phục nhuốm máu đã được thay ra, gấp gọn gàng đặt bên cạnh giường. Căn phòng thoang thoảng mùi hương thảo dược, tạo nên một bầu không khí yên bình, tĩnh lặng.

Tôn Thư ngồi bên cạnh giường, ánh mắt phức tạp nhìn Lục An. Trong lòng cậu ta lúc này là một mớ hỗn độn cảm xúc. Vừa khâm phục, vừa ghen tị, vừa lo lắng. Cậu ta không thể nào lý giải được, một thiếu niên mười hai tuổi, làm sao có thể làm được những điều phi thường như vậy?

Dương Linh bước vào phòng, nhìn thấy Lục An đang nằm bất tỉnh trên giường, tim nàng như thắt lại. Một nỗi xót xa, chua chát dâng lên trong lòng. Nàng ta vội vàng chạy đến bên giường, ánh mắt lo lắng nhìn Lục An.

"Tôn sư huynh, Lục An… cậu ấy sao rồi?"

Dương Linh hỏi, giọng nói run rẩy.

Tôn Thư thở dài, ánh mắt nhìn Dương Linh đầy vẻ bất lực. Cậu ta kể lại cho nàng ta nghe tất cả những gì đã xảy ra tại Ân phủ hôm đó. Từ việc Lục An đề nghị luyện chế Chuyển Dương Đan, đến việc cậu ta bố trí trận pháp, mượn lực thiên địa, luyện hóa trực tiếp Thiên Hồn Thảo, và cuối cùng là ngất đi sau khi luyện chế thành công. Cậu ta không giấu giếm bất cứ điều gì, kể cả những chi tiết kinh hoàng nhất.

Dương Linh nghe Tôn Thư kể, khuôn mặt nàng ta càng lúc càng tái nhợt. Nàng ta không thể nào tin nổi Lục An lại liều lĩnh đến mức đó. Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má nàng, giọng nói nghẹn ngào:

"Tại sao… tại sao lại để cậu ấy làm như vậy? Ở đó có tới hai vị thuật luyện sư Tam giai, tại sao lại để cho một mao đầu tiểu tử mười hai tuổi gánh vác trọng trách lớn như vậy? Chẳng lẽ… chẳng lẽ bọn họ không sợ cậu ấy xảy ra chuyện sao?"

Giọng nói của Dương Linh càng lúc càng lớn, đầy vẻ phẫn nộ và bất lực. Nàng ta không thể nào chấp nhận được việc Lục An phải chịu đựng những đau đớn như vậy, phải mạo hiểm mạng sống của mình để cứu người khác. Nàng ta cảm thấy mình thật vô dụng, không thể làm gì để giúp đỡ cậu ta.

Thấy Dương Linh đau lòng như vậy, Tôn Thư bất giác nghiến răng ken két. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác khó chịu, vừa ghen tị, vừa khó hiểu. Tại sao? Tại sao Lục An, một kẻ xuất thân tầm thường, tu vi thấp kém, lại có thể khiến Dương Linh, một thiên kim tiểu thư cao quý, quan tâm đến vậy? Hắn ta liếc nhìn Lục An đang nằm bất tỉnh trên giường, ánh mắt thoáng qua một tia oán độc.

“Ta… ta đã cố gắng ngăn cản cậu ta.” Tôn Thư nói, giọng điệu có phần ấm ức, pha lẫn chút biện minh. “Nhưng cậu ta cứ một mực đòi tự mình luyện chế, nói rằng chỉ có cậu ta mới có thể làm được. Lạc đại sư và sư phụ cũng đã khuyên can, phân tích cho cậu ta hiểu sự nguy hiểm của việc vượt cấp luyện đan, nhưng cậu ta vẫn không nghe, vẫn khăng khăng làm theo ý mình. Mọi chuyện… mới ra nông nỗi này.”

Tôn Thư kể lại chi tiết hơn về sự kiên quyết của Lục An, về sự bất lực của Lạc Vân và Chu Vân, về những lời khuyên can mà họ đã dành cho Lục An. Hắn ta muốn Dương Linh hiểu rằng, chuyện này không phải lỗi của hắn ta, cũng không phải lỗi của Lạc Vân và Chu Vân. Lỗi là do Lục An quá cố chấp, quá liều lĩnh.

Nhưng Dương Linh nghe Tôn Thư giải thích, nàng ta không hề nguôi giận. Nàng ta không quan tâm đến lý do, nàng ta chỉ biết rằng, Lục An đã vì cứu người mà suýt mất mạng. Nàng ta lườm Tôn Thư một cái sắc lẹm, ánh mắt như hai thanh kiếm sắc bén, giọng nói lạnh lùng như băng:

“Ta không muốn nghe ngươi giải thích nữa. Ngươi ra ngoài đi. Để ta yên tĩnh một lát.”

Tôn Thư thấy Dương Linh lạnh lùng, xa cách như vậy, lửa giận trong lòng hắn ta bùng lên. Hắn ta cảm thấy mình bị xúc phạm, bị coi thường. Hắn ta quên mất thân phận của Dương Linh, quên mất sự chênh lệch về tu vi giữa hai người, hắn ta quát lên:

“Đây là phòng của ta! Ta đang chăm sóc cho Lục An! Muội không có lý do gì để đuổi ta ra ngoài!”

Dương Linh không nói gì thêm, nàng ta lật tức bùng phát uy áp tu vi Linh Căn cảnh trung kỳ. Một luồng khí thế mạnh mẽ, bá đạo, như sóng thần ập đến, bao trùm lấy toàn bộ căn phòng. Tôn Thư cảm thấy như bị một tảng đá lớn đè lên người, khó thở, chóng mặt, tai ù đi, mắt hoa lên. Hồn phách cậu ta run rẩy, muốn quỳ xuống, muốn van xin, nhưng lại không thể nào cử động được.

Dương Linh phất tay áo một cái, một lực vô hình đẩy Tôn Thư ra khỏi phòng. Hắn ta bay ngược ra ngoài, ngã nhào xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại. Cánh cửa phòng đóng sầm lại trước mặt hắn ta, phát ra một tiếng “rầm” lớn, như một lời cảnh cáo lạnh lùng.

Tôn Thư nằm sõng soài dưới đất, mặt mày tái mét, hồn vía lên mây. Hắn ta không ngờ Dương Linh lại ra tay mạnh như vậy. Hắn ta cắn răng, trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận ngút trời. Hắn ta thề rằng, sẽ không bao giờ tha thứ cho Lục An, kẻ đã khiến hắn ta mất mặt trước Dương Linh.

Bạn đang đọc Lục An chu du khắp Lục Giới sáng tác bởi Kinoto
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kinoto
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.