Biển lặng trước ngày giông tố
Tà dương nhuốm đỏ chân trời, tựa như vết máu loang lổ trên nền vải gấm, hắt xuống Ân phủ những tia sáng yếu ớt, ảm đạm. Cổng phủ uy nghiêm, từng là biểu tượng cho quyền thế ngập trời của Ân gia, nay đóng chặt, im lìm, như một con mãnh thú đang ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi thời cơ vồ mồi. Khí tức tử khí âm trầm bao trùm lên từng ngọn cây, ngọn cỏ, khiến cho cả không gian như đông cứng lại.
Trên tường thành cao ngất, hàng trăm binh sĩ khoác chiến giáp ngân quang, tay nắm chặt trường thương, đứng canh gác nghiêm ngặt. Ánh mắt họ sắc lạnh như lưỡi dao, quét qua mọi ngóc ngách, không bỏ sót bất kỳ một động tĩnh nào. Tiếng giáp trụ va chạm leng keng, hòa cùng tiếng gió rít gào, tạo thành một bản nhạc bi tráng, vang vọng giữa không gian tĩnh mịch.
Bên trong phủ, không còn thấy bóng dáng những người hầu, thị nữ nhộn nhịp, tấp nập như mọi khi. Chỉ còn lại sự yên lặng đến đáng sợ, thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi tiếng bước chân tuần tra nặng nề của binh sĩ. Mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí, hòa lẫn với mùi thuốc thang đắng nghét, khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt, khó thở.
Ân phủ… tựa như một chiến trường vừa trải qua một trận đại chiến, đầy vết tích của sự tàn phá và chết chóc. Một bầu không khí u ám, nặng nề bao trùm lên tất cả, như báo hiệu một cơn bão lớn sắp sửa ập đến.
Trong căn phòng tĩnh lặng, mùi thuốc thoang thoảng, hòa quyện cùng hương thơm thanh khiết của Chuyển Dương Đan, tạo nên một bầu không khí kỳ lạ. Ân Minh Triết nằm yên bất động trên giường, sắc mặt tuy vẫn tái nhợt nhưng đã có chút hồng hào, tựa như một bức tượng ngọc bị phủ bụi bặm nay được lau sạch sẽ, lộ ra vẻ đẹp tinh khiết vốn có. Hơi thở của ông, ban đầu yếu ớt, đứt quãng, giờ đây đã đều đặn hơn, như một ngọn đèn leo lét trong đêm tối bỗng chốc bừng sáng, mang theo hy vọng cho những người đang chờ đợi.
Dương Chấn Thiên ngồi bên cạnh giường, hai tay siết chặt lấy tay Ân Minh Triết, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt bằng hữu. Trong lòng lão, mọi cảm xúc như cuộn trào, xáo trộn. Lo lắng, hy vọng, sợ hãi, và cả một chút bất an. Lão đã từng chứng kiến Ân Minh Triết uy phong lẫm liệt, chỉ huy thiên quân vạn mã, làm nên bao chiến công hiển hách. Giờ đây, nhìn thấy bằng hữu nằm bất động trên giường, yếu ớt như một đứa trẻ, lão không khỏi xót xa, thương cảm. Nhưng tia hy vọng mong manh khi thấy hơi thở của Ân Minh Triết dần ổn định lại, khiến lão cố gắng kìm nén nỗi đau, tập trung cầu nguyện cho bằng hữu tai qua nạn khỏi.
Chu Vân và Lạc Vân đứng phía sau, thần sắc nghiêm trọng, ánh mắt chăm chú quan sát mọi thay đổi nhỏ nhất trên cơ thể Ân Minh Triết. Chu Vân trong lòng ngổn ngang trăm mối. Vừa mừng rỡ vì Ân Minh Triết có cơ hội sống sót, vừa day dứt, lo lắng cho Lục An đang trọng thương. Cậu thiếu niên kia đã liều mình luyện chế Chuyển Dương Đan, cứu sống Ân Minh Triết, nhưng bản thân lại suýt mất mạng. Ân tình này, học viện Thanh Minh nhất định phải đền đáp xứng đáng.
Lạc Vân lúc này tâm trạng phức tạp không kém. Lão vừa kinh ngạc trước thần hiệu của Chuyển Dương Đan, vừa tò mò, bán tín bán nghi về thân phận và lai lịch thật sự của Lục An. Lão còn khẽ rùng mình khi thấy tiểu tử đó vứt bỏ những nguyên liệu phụ như những cọng rau hỏng, lòng thầm nhủ “đúng là yêu nghiệt”.
Bỗng nhiên, mi mắt Ân Minh Triết khẽ động đậy. Dương Chấn Thiên như bắt được một tia hy vọng, lão vội vàng cúi xuống, gọi khẽ:
“Minh Triết! Minh Triết! Ngươi… ngươi tỉnh rồi sao?”
Âm thanh của lão run rẩy, pha lẫn sự vui mừng và khát khao mong mỏi.
Chu Vân và Lạc Vân cũng nín thở, chăm chú nhìn Ân Minh Triết. Giờ khắc này, thời gian như ngừng lại. Số phận của Ân gia, và cả Thiên Công quốc, đang phụ thuộc vào việc Ân Minh Triết có thể tỉnh lại hay không, thế nhưng lại chẳng ngờ được bóng tối đã gõ cửa Ân gia rồi.
Mi mắt Ân Minh Triết run rẩy, rồi từ từ mở ra. Ánh mắt ông ta lúc đầu còn mơ hồ, mông lung, như đang cố gắng thích nghi với ánh sáng, sau đó dần dần trở nên rõ nét hơn. Ông ta nhìn thấy Dương Chấn Thiên đang ngồi bên cạnh giường, bàn tay nắm chặt lấy tay mình, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng. Ông ta nhìn thấy Chu Vân và Lạc Vân đang đứng phía sau, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng. Ông ta nhận ra mình đã trở về từ cõi chết.
“Ta… ta còn sống?”
Ân Minh Triết lẩm bẩm, giọng nói khàn đặc, yếu ớt.
“Minh Triết! Ngươi tỉnh rồi! Thật tốt a!”
Dương Chấn Thiên vui mừng thốt lên, giọng nói nghẹn ngào. Lão buông tay Ân Minh Triết ra, vỗ vai ông ta một cái thật mạnh, như muốn xác nhận rằng đây không phải là mơ.
“Ân huynh, chúc mừng ngươi tai qua nạn khỏi!”
Chu Vân cũng tiến lên, cười nói. Giọng nói của lão tràn đầy sự chân thành.
“Ân huynh đệ, ngươi đã khiến chúng ta lo lắng suốt mấy ngày qua.”
Lạc Vân nói, ánh mắt thoáng vẻ cảm kích.
Đúng lúc này, Dương Hạo, người đang làm công tác cảnh giới bên ngoài, nghe thấy động tĩnh trong phòng, liền vội vàng bước vào. Vừa nhìn thấy Ân Minh Triết đã tỉnh lại, ông ta cũng vui mừng khôn xiết.
“Ân tiền bối! Ngươi… ngươi không sao chứ?”
Dương Hạo chạy đến bên giường, nắm lấy tay Ân Minh Triết, hỏi han với giọng nói lo lắng.
“Ta không sao.”
Ân Minh Triết mỉm cười yếu ớt. Ông ta cảm thấy cơ thể mình vẫn còn rất yếu, nhưng tinh thần đã khá hơn nhiều.
“Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!”
Dương Hạo lặp đi lặp lại câu nói đó, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười.
Ân Minh Triết nhìn những người bằng hữu đang vây quanh mình, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.
Ân Minh Triết sau khi tỉnh lại còn mệt mỏi, nhưng ánh mắt đã có thần sắc hơn. Ông đảo mắt nhìn quanh căn phòng, nhíu mày, hỏi:
"Sao… sao chỉ có các ngươi ở đây? Nhi tử… và Huyền Nhi đâu?"
Dương Chấn Thiên và Chu Vân nghe vậy, liếc nhìn nhau, ánh mắt thoáng vẻ khó xử. Họ không biết nên nói cho Ân Minh Triết biết sự thật như thế nào.
Cuối cùng, Dương Chấn Thiên là người lên tiếng, lão thở dài, nói:
“Minh Triết, có chuyện này… ta không biết nên nói như thế nào… nhưng… có khả năng… vợ con ngươi… đã hãm hại ngươi.”
Ân Minh Triết nghe vậy, sững sờ một lúc, rồi phá lên cười, giọng cười pha lẫn sự mỉa mai và không tin.
“Ha ha ha! Dương huynh, ngươi đang nói đùa phải không? Huyền Nhi là thê tử của ta, Ân Tích là nhi tử của ta. Họ yêu thương ta như vậy, sao có thể hãm hại ta được?”
Ông ta vừa cười vừa ho khan, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.
“Minh Triết, ta biết ngươi khó mà tin được, nhưng… đây là sự thật.” Chu Vân nói, giọng điệu nghiêm túc. “Chúng ta đã tìm thấy một số bằng chứng…”
“Bằng chứng?” Ân Minh Triết ngắt lời Chu Vân, ánh mắt sắc bén. “Bằng chứng gì? Các ngươi đừng có nghe người ta nói bậy rồi nghi oan cho vợ con ta. Gia đình ta luôn yên ấm, hòa thuận, vợ hiền con thơ, sao có thể làm ra chuyện động trời như vậy?”
Ông ta nhìn Dương Chấn Thiên, giọng điệu trách móc:
“Dương huynh, ngươi là bằng hữu của ta, sao lại có thể tin vào những lời vu khống đó? Ngươi đã ăn nói hàm hồ rồi.”
Dương Chấn Thiên thở dài, nhìn Ân Minh Triết với ánh mắt chất chứa sự bất lực và lo lắng.
“Minh Triết, ta biết ngươi khó lòng chấp nhận sự thật này, nhưng… bằng chứng rõ ràng như ban ngày.”
Lão giơ một ngón tay lên, giọng nói chậm rãi, nhấn mạnh từng chữ:
"Thứ nhất, ngay khi nhận được tin ngươi gặp nạn, Nguyệt Huyền Nhi và Ân Tích liền biến mất không một dấu vết. Họ không hề lo lắng, chạy đôn chạy đáo tìm kiếm cách cứu ngươi, thậm chí… một cái bóng cũng chẳng thấy tại Ân phủ suốt những ngày ngươi hôn mê. Với tình nghĩa phu thê, phụ tử sâu đậm mà ngươi vẫn luôn tự hào, ngươi nghĩ điều này bình thường sao?"
Ân Minh Triết im lặng, ánh mắt thoáng vẻ dao động. Lời nói của Dương Chấn Thiên như một mũi tên nhọn, găm thẳng vào niềm tin vững chắc của ông ta bấy lâu nay.
Dương Chấn Thiên thấy Ân Minh Triết đã bắt đầu suy nghĩ, lão tiếp tục:
"Thứ hai, chuyện Linh nhi, Tôn Thư và Lục An gặp nạn ở Nguyền Huyền Cốc, ngươi đã được nghe kể chưa?"
Ân Minh Triết gật đầu. Chuyện này khiến ông ta rất bất an.
“Hôm đó, bọn chúng đã đụng độ với hai kẻ lạ mặt. Một tên mang yêu khí nồng nặc, dung mạo hung hãn như dã thú, sức mạnh cũng vô cùng khủng khiếp. Còn tên còn lại… thân pháp nhanh nhẹn, tinh diệu, giống hệt Ân Tích. Hơn nữa… chúng còn cướp mất Xích Huyết Thảo.”
Chu Vân lúc này cũng lên tiếng, giọng nói trầm trọng:
"Ân huynh, ta cũng có một bằng chứng rất quan trọng. Cái đêm ta và Lạc huynh trông coi ngươi, chúng ta… đều bị trúng mê hương. Mùi hương ngọt ngào, quyến rũ, khiến chúng ta buồn ngủ không thể kháng cự. Ngươi nghĩ ai có thể làm chuyện này? Trong Thiên Công quốc này, ngoài Nguyệt Huyền Nhi ra, còn ai tinh thông việc chế tạo mê hương bằng Dạ Lai Hương? Ai lại có thể dễ dàng tiếp cận ngươi như vậy, khi mà Ân phủ đang được canh phòng cẩn mật?"
Ân Minh Triết nghe ba người nói, lão không còn cười nữa. Ông ta trầm ngâm suy nghĩ, hai hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt trở nên u ám. Những bằng chứng mà Dương Chấn Thiên và Chu Vân đưa ra quá rõ ràng, quá thuyết phục, khiến ông ta không thể không nghi ngờ.
"Cái tên… bán yêu giống như dã thú mà các ngươi nói… hắn ta… rốt cuộc trông như thế nào? Có… có đặc điểm gì nổi bật không?"
Ân Minh Triết hỏi, giọng nói khàn đặc, như đang cố gắng kìm nén những cảm xúc đang dâng trào trong lòng.
“Theo lời tỷ đệ Trúc gia kể lại…” Dương Chấn Thiên chậm rãi mở lời, giọng nói trầm thấp, ánh mắt nhìn Ân Minh Triết đầy ẩn ý, “Tên bán yêu đó cao lớn, vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, dung mạo hung hãn, tàn bạo. Đặc biệt… hắn ta có đôi mắt đỏ rực như máu, long lanh trong đêm tối như hai đốm lửa ma trơi, khiến người ta không rét mà run. Hàm răng nanh sắc nhọn, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo mỗi khi hắn ta cười, như muốn cắn xé tất cả. Móng vuốt sắc bén như lưỡi dao, xé toạc không khí mỗi khi hắn ta vung tay, để lại những vết cào sâu hoắm trên mặt đất. Toàn thân hắn ta tỏa ra yêu khí nồng nặc, khiến người ta liên tưởng đến… một con sói hoang khát máu, đang rình rập con mồi trong bóng tối.”
Dương Chấn Thiên dừng lại một chút, quan sát sắc mặt của Ân Minh Triết, rồi mới nói tiếp, giọng nói trầm trọng hơn:
“Minh Triết, ngươi có thấy… những đặc điểm này… có chút… quen thuộc không?”
Dương Hạo đứng bên cạnh, nghe phụ thân nói vậy, liền nhíu mày, lắc đầu.
“Phụ thân, người đừng có nghĩ nhiều. Làm sao tên bán yêu đó lại có thể là… ? Đã mười bốn năm rồi… Hắn ta… ”
Ông ta không nói hết câu, nhưng ý tứ đã rõ ràng. Ông ta không tin vào giả thuyết của phụ thân mình.
Sắc mặt Dương Chấn Thiên bỗng trầm xuống. Lão nhìn thẳng vào mắt Ân Minh Triết, giọng nói nghiêm nghị, nhấn mạnh từng chữ:
“Minh Triết, ta đặt giả định rằng… năm đó… Ân Quang Lý… không chết… mà hắn ta… chính là tên bán yêu đó…”
“Không thể nào!” Ân Minh Triết lập tức ngắt lời Dương Chấn Thiên, giọng nói kiên quyết, đầy vẻ xác tín. “Ta đã chính mắt nhìn thấy hắn ta tử trận. Tuy đệ đệ ta năm đó vì chống đối mối hôn sự do Hoàng đế sắp đặt mà sinh lòng phản nghịch, nhưng sau đó hắn ta đã chủ động ra trận để chuộc lại lỗi lầm. Hắn ta đã chiến đấu anh dũng, liều mình cứu ta khỏi vòng vây của kẻ địch, giết chết vô số kẻ thù, cuối cùng… bị trọng thương quá nặng mà chết. Chuyện này… toàn quân đều biết. Làm sao… làm sao hắn ta có thể còn sống được?”
Dương Chấn Thiên thấy Ân Minh Triết vẫn còn cố chấp, lão cũng không muốn tranh luận thêm nữa. Lão thở dài, nói:
"Minh Triết, mọi chuyện ta cần nói đều đã nói xong. Ngươi… tự mình suy nghĩ đi. Cơ thể ngươi còn yếu, nên nghỉ ngơi nhiều. Đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ để mọi chuyện cho ta lo liệu.”
Những người khác trong phòng nghe vậy, liền hiểu ý. Họ lần lượt tiến lên chào tạm biệt Ân Minh Triết, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Cho đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Ân Minh Triết mới thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn xa xăm, giọng nói đầy vẻ thất vọng.
“Tam Trọng đỉnh phong… vậy mà… lại tụt xuống một đại cảnh giới!”
Dương Chấn Thiên thấy vậy, liền vỗ vai Ân Minh Triết, an ủi:
“Minh Triết, ngươi đừng nản chí. Còn mạng là may mắn rồi. Chuyện bảo vệ tổ quốc, ngươi đã làm cả đời rồi, cũng đã đến lúc lùi một bước, nhường lại cho hậu bối thể hiện. Hơn nữa… việc tu vi bị tụt giảm, cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Biết đâu đây lại là cơ hội để ngươi nhìn nhận lại bản thân, hoàn thiện và nâng cao tu vi của mình.”
Nói đến đây, Dương Chấn Thiên như nhớ ra điều gì, lão vỗ trán, nói:
“A, suýt chút nữa thì quên mất. Minh Triết, ngươi còn nhớ Lục An chứ? Tiểu tử đó… kiến thức về luyện đan thực sự cao minh. Chính cậu ta đã nghĩ ra cách luyện chế Chuyển Dương Đan, cứu sống ngươi. Ân gia các ngươi… thiếu tiểu tử này một ân tình lớn đấy.”
Ân Minh Triết nghe Dương Chấn Thiên nhắc đến Lục An, sắc mặt ông ta thoáng chút trầm tư, ánh mắt nhìn xa xăm, như đang suy nghĩ điều gì đó rất sâu xa. Một lúc sau, ông ta mới chậm rãi lắc đầu, thở dài một tiếng, nói:
“Tiểu tử này… lai lịch bất minh, hành tung khó lường, thực lực lại tăng tiến với tốc độ kinh người… Ta… ta e rằng hắn không đơn giản như vẻ bề ngoài. Dương huynh, ngươi vẫn nên cẩn thận với hắn vẫn hơn.”
Giọng nói của Ân Minh Triết trầm thấp, mang theo một chút cảnh giác và nghi ngờ. Dù Lục An đã cứu mạng ông ta, nhưng ông ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cậu thiếu niên này.
Dương Chấn Thiên nghe vậy, liền cười hắc hắc, nụ cười sảng khoái, hào sảng, như thể không hề để tâm đến lời cảnh báo của Ân Minh Triết.
“Minh Triết, ngươi đúng là nghĩ nhiều rồi! Tiểu tử Lục An ta thấy hiền lành, chất phác, lại còn liều mình luyện chế Chuyển Dương Đan, cứu sống ngươi. Lòng dạ ngay thẳng, quang minh chính đại như vậy, sao có thể là kẻ xấu được? Ngươi đừng có vì chút nghi ngờ mà phủ nhận lòng tốt của cậu ta. Hơn nữa, người tuổi đời mới chỉ mười hai, tâm tư của trẻ con thì ngươi để bụng làm gì?”
Ân Minh Triết vẫn nhíu mày, lắc đầu, vẻ mặt không hề thay đổi.
“Dương huynh, ta biết ngươi trọng tình trọng nghĩa, nhưng… giang hồ hiểm ác, lòng người khó đoán. Ngươi… ngươi quá ngây thơ rồi. Một đứa trẻ mười hai tuổi, lại sẵn sàng đánh đổi mạng sống của mình để luyện chế một viên đan dược… chưa nói đến việc kiến thức luyện đan của cậu ta uyên thâm đến mức nào, mà chỉ riêng điểm mấu chốt là sẵn sàng đổi mạng cũng đã không hề đơn giản rồi. Ngươi nghĩ một đứa trẻ bình thường có thể làm được điều đó sao? Hơn nữa… xuất thân, lai lịch của cậu ta… vẫn là một bí ẩn chưa được làm sáng tỏ. Lai lịch mập mờ như vậy… ta… ta thật sự không thể nào tin tưởng hắn ta được."
Ân Minh Triết nói, giọng điệu kiên quyết, ánh mắt sắc bén, như muốn nhìn thấu tâm can Dương Chấn Thiên. Ông ta không tin vào những lời giải thích đơn giản của Dương Chấn Thiên. Ông ta tin rằng, đằng sau hành động của Lục An, chắc chắn có ẩn ý sâu xa nào đó.
Dương Chấn Thiên nghe Ân Minh Triết nói vậy, lão không cười nữa. Khuôn mặt lão trở nên nghiêm túc hơn, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa, đầy vẻ chân thành. Lão vỗ vai Ân Minh Triết một cái thật mạnh, nói:
“Minh Triết, ta biết ngươi cẩn thận, nhưng… ngươi cũng đừng quá đa nghi. Lòng người… tuy khó đoán, nhưng cũng không phải ai cũng xấu xa, độc ác. Tiểu tử Lục An… tuy có chút bí ẩn, nhưng ta tin rằng, cậu ta không có ác ý. Cậu ta làm vậy… hoàn toàn là vì nghĩa khí, vì muốn cứu ngươi. Ân tình này… Ân gia các ngươi phải khắc cốt ghi tâm.”
Lão dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng nói có chút trách móc:
“Ngươi đừng có vì chút nghi ngờ mà phủ nhận lòng tốt của cậu ta, nếu không... ta sẽ tức giận a.”
Ân Minh Triết nghe vậy, liền im lặng, không nói gì thêm. Ông ta biết Dương Chấn Thiên nói đúng, nhưng trong lòng ông ta vẫn còn chút băn khoăn. Lai lịch của Lục An vẫn là một bí ẩn chưa được giải đáp.
Dương Chấn Thiên thấy Ân Minh Triết im lặng, sắc mặt lão cũng trầm xuống. Lão biết, lời nói của mình sẽ động chạm đến nỗi đau của bằng hữu. Nhưng lão không thể không nói. Lão không muốn Ân Minh Triết tiếp tục sống trong sự u mê, không muốn ông ta bị người thân hãm hại một lần nữa.
Dương Chấn Thiên thở dài, giọng nói có chút càu nhàu:
"Minh Triết, ta nói ngươi a… Ngươi cả đời anh minh thần võ, vậy mà lại bị chính người đầu ấp tay gối, ruột thịt hãm hại. Nếu ngươi bớt chút tín nhiệm với ả đàn bà kia, dành chút thời gian quan tâm đến gia đình, đến gia tộc, thì đã không có cơ sự này rồi. Ngươi xem, Ân Tích giờ đã bỏ đi cùng tiện phụ, Ân gia lại rơi vào tình trạng hỗn loạn, nếu ngươi tỉnh lại chậm một chút... thì sao? Ân gia biết dựa vào ai đây?"
Mỗi câu nói của Dương Chấn Thiên như một mũi kim nhọn, đâm thẳng vào tim Ân Minh Triết. Ông ta im lặng, không nói gì, chỉ khẽ thở dài. Tiếng thở dài nặng nề, như tiếng chuông báo tử, vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng, khiến cho bầu không khí càng thêm ngột ngạt, u ám.
Ân phủ, từng là nơi quyền thế ngập trời, nay lại chìm trong sự im lặng đáng sợ. Gió thổi qua những tán cây, xào xạc, như tiếng khóc than ai oán của những linh hồn vất vưởng. Tà dương đã khuất bóng, màn đêm buông xuống, bao trùm lên Ân phủ một lớp áo đen tuyền, lạnh lẽo. Một cơn mưa bất chợt đổ xuống, những giọt mưa nặng trĩu, rơi lộp độp trên mái ngói, trên những phiến đá xanh rêu, như nước mắt của trời, khóc thương cho số phận bi đát của Ân gia.
Đăng bởi | Kinoto |
Thời gian |