Ta không phải Vương Tử Điện Hạ
Cơn mưa rào mùa hạ bất chợt đến rồi đi cũng vội vã, để lại bầu trời đêm trong vắt, tinh khôi. Mây đen tan dần, nhường chỗ cho vầng trăng tròn vành vạnh, tỏa ánh sáng bạc dịu dàng xuống nhân gian. Hàng ngàn vì sao lấp lánh như những viên kim cương, điểm xuyết trên nền trời nhung huyền bí. Trong vườn nội viện, những giọt sương đêm đọng lại trên lá cây, lấp lánh dưới ánh trăng, tựa như những viên ngọc trai được rắc xuống trần gian. Hương hoa dạ lý hương thoang thoảng, quyện với mùi đất ẩm sau mưa, tạo nên một thứ hương thơm thanh khiết, dễ chịu, khiến lòng người thư thái, yên bình. Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, mang theo hơi mát của đất trời, lay động những tán cây xào xạc, như đang thì thầm những câu chuyện bí ẩn.
Trong thư phòng tĩnh lặng, ánh đèn dầu leo lét hắt lên khuôn mặt tuấn tú của Tôn Thư. Hắn đang ngồi bên bàn, tay cầm bút lông, chăm chú viết lên một tờ giấy trắng. Những dòng chữ ngay ngắn, gọn gàng, hiện ra dưới ngòi bút của hắn, ghi lại những sự kiện trọng đại đã xảy ra trong thời gian gần đây: cuộc khảo thí nội viện, việc Ân Minh Triết bị trúng độc, Lục An luyện chế Chuyển Dương Đan, sự biến mất của Ân Tích và Nguyệt Huyền Nhi,...
Ngòi bút khựng lại giữa chừng. Tôn Thư ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn xa xăm, như đang hồi tưởng lại những gì đã xảy ra. Khung cảnh bên trong mật thất hôm đó lại hiện lên rõ mồn một trong tâm trí hắn. Hình ảnh Lục An đứng giữa Tam Tài Trận, hai tay bắt ấn, niệm khẩu quyết, mượn lực thiên địa, luyện chế Chuyển Dương Đan, tựa như một vị thần tiên đang thi triển thần thông, khiến hắn không khỏi chấn động.
Cảm giác thần kỳ khi hồn lực của hắn dung hợp với Lục An, với Lạc Vân và Chu Vân, tạo thành một dòng chảy mạnh mẽ, cuồn cuộn, khiến hắn như được khai sáng, lĩnh ngộ ra những điều huyền diệu mà trước đây hắn chưa từng biết đến. Hắn nhớ lại cảm giác từng tế bào trong cơ thể như được thức tỉnh, như được gột rửa, trở nên tinh khiết và mạnh mẽ hơn. Hắn nhớ lại cảm giác thần thức bành trướng, như vượt ra khỏi giới hạn của bản thân, hòa vào thiên địa, cảm nhận được dòng chảy của nguyên khí, sự biến ảo của vạn vật.
Tôn Thư nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng nắm bắt lại những cảm ngộ siêu việt đó. Nhưng chúng lại như sương khói, hư ảo, khó nắm bắt. Hắn thở dài, trong lòng dâng lên một cảm giác tiếc nuối.
"Chỉ một lần đó… vậy mà đã bằng ta hai năm khổ học."
Tôn Thư thầm cảm thán. Hắn ta nhận ra rằng, khoảng cách giữa hắn và Lục An… không chỉ là về tu vi, về kiến thức, mà còn là về…cảm ngộ. Lục An, cậu thiếu niên mười hai tuổi ấy, dường như đã chạm đến một cảnh giới mà hắn ta chưa thể nào với tới.
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong thư phòng. Tôn Thư giật mình, hoàn hồn trở lại. Hắn ta vội vàng cất tờ giấy đang viết dở đi, sau đó lên tiếng:
"Ai vậy?"
"Là ta, Chu Vân."
Giọng nói trầm ấm, quen thuộc của Chu Vân vang lên từ bên ngoài. Tôn Thư liền nhận ra sư phụ mình, hắn ta vội vàng đứng dậy, mở cửa đón lão vào trong.
Chu Vân bước vào thư phòng, thần sắc có chút mệt mỏi. Lão vừa từ Ân phủ trở về, sau khi kiểm tra tình hình của Ân Minh Triết. Mặc dù Ân Minh Triết đã qua cơn nguy kịch, nhưng lão vẫn không thể nào yên tâm được. Ân gia lúc này nội bộ lục đục, bên ngoài lại có không ít kẻ thù rình rập, nếu không cẩn thận, Ân gia rất dễ dàng sụp đổ. Hơn nữa, lão vẫn còn lo lắng cho Lục An. Tiểu tử đó đã liều mình luyện chế Chuyển Dương Đan, cứu sống Ân Minh Triết, nhưng bản thân lại trọng thương, hôn mê bất tỉnh. Lão không biết khi nào cậu ta mới có thể tỉnh lại.
“Lục An… thế nào rồi?”
Chu Vân vừa ngồi xuống ghế, liền lên tiếng hỏi, giọng nói có chút khàn đặc vì mệt mỏi. Ánh mắt lão nhìn Tôn Thư đầy vẻ quan tâm và lo lắng.
Tôn Thư nghe vậy, liền cười khổ, lắc đầu.
“Sư phụ, đệ tử cũng không rõ. Vừa đưa Lục An về phòng, đệ tử định ở lại chăm sóc cho cậu ta, nhưng… bị Dương Linh đuổi ra ngoài. Nàng ta nói muốn tự mình chăm sóc cho Lục An, không cần đệ tử nhúng tay vào. Đệ tử cũng không tiện tranh cãi với nàng ta, nên… đành phải đến đây.”
Hắn ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng điệu có phần ấm ức:
“Xem ra… đêm nay đệ tử phải ngủ lại tại đây thôi.”
Chu Vân nghe Tôn Thư kể chuyện bị Dương Linh đuổi ra khỏi phòng, lão không khỏi bật cười, nụ cười hiền hậu, ấm áp.
“Ha ha! Nha đầu Linh nhi này… tính tình y hệt mẫu thân nó năm xưa. Năm đó, ta cũng từng chứng kiến một màn tương tự. Lúc đó, Dương Hạo bị thương nặng sau một trận chiến, mẫu thân Linh nhi cũng một mực đòi tự mình chăm sóc cho hắn, không cho bất kỳ ai đến gần. Ha ha, đúng là… nữ nhi đều giống nhau mà.”
Nhưng nụ cười nhanh chóng tắt ngúm khi nhận ra vẻ mặt không vui của đệ tử. Lão hắng giọng, thần sắc trở nên nghiêm nghị, cung kính. Lão đứng dậy, hơi cúi người, giọng nói cũng thay đổi, trở nên trang trọng hơn:
“Điện hạ, người… người cũng nên trở về hoàng cung một thời gian. Hoàng thượng… thực rất nhớ người a.”
Tôn Thư nghe Chu Vân gọi mình là "điện hạ", hắn ta không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nhếch mép cười khẩy, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Chu Vân, thản nhiên đáp:
“Lão già đó nhớ ta? Chu lão, đừng nói đùa. Từ khi mẫu phi qua đời, trong mắt hắn ta chỉ còn hoàng huynh. Mười bốn năm qua, hắn ta nào có đoái hoài gì đến ta? Giờ lại giả vờ nhớ nhung, không thấy buồn cười sao?”
Giọng nói của Tôn Thư đều đều, không hề có chút cảm xúc nào, như thể đang nói về một người dưng nước lã.
Chu Vân thấy vậy, liền thở dài, vẻ mặt lo lắng càng hiện rõ.
“Điện hạ, việc người ở lại Thanh Minh học viện… e là không ổn. Ân gia lúc này rối ren như tơ vò, Ân Minh Triết tuy đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Ân Tích và Nguyệt Huyền Nhi biến mất không một dấu vết, như chim bay cá lặn. Hoàng thượng lại đang bệnh nặng, triều đình bất ổn. Ta e rằng… sắp tới sẽ có biến cố lớn. Điện hạ thân mang dòng máu hoàng tộc, ở lại đây quá nguy hiểm. Vẫn nên quay về hoàng cung tạm lánh cho đến khi mọi chuyện yên ổn thì hơn.”
Giọng nói của Chu Vân trầm thấp, thuyết phục.
Tôn Thư im lặng một lúc, như đang cân nhắc lời Chu Vân. Hắn ta chăm chú nhìn ngọn đèn dầu leo lét trên bàn, ánh lửa nhảy múa, phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm, khó dò. Cuối cùng, hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn Chu Vân, hỏi:
“Kỳ Anh… nha đầu ấy… đã hồi cung an toàn chứ?”
Chu Vân cung kính đáp:
“Bẩm điện hạ, công chúa đã hồi cung!”
Tôn Thư nghe vậy, thần sắc mới thoải mái hơn một chút. Gánh nặng trong lòng hắn ta dường như nhẹ đi phần nào. Nhưng rồi hắn ta lại lắc đầu, giọng nói kiên quyết:
“Ta sẽ không hồi cung.”
Thần sắc căng thẳng trên khuôn mặt Tôn Thư chợt tan biến, thay vào đó là một nụ cười nhẹ nhàng, thoải mái. Hắn ta tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng, vui vẻ hơn:
“Chu lão sư, người đừng quá lo lắng. Ta không phải Vương Thư, ta là Tôn Thư, chỉ là một học đồ nội viện bình thường. Hoàng cung… không phải nơi ta thuộc về. Hơn nữa, Lục An vì cứu Ân gia chủ mà trọng thương, hôn mê bất tỉnh. Đệ tử thân là huynh đệ đồng môn, làm sao có thể bỏ mặc hắn lúc này? Ít nhất… cũng phải đợi đến khi hắn ta tỉnh lại, đệ tử mới yên tâm rời đi được.”
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Tôn Thư lại ngổn ngang trăm mối. Hắn ta không thích Lục An, thậm chí còn có chút ghen ghét cậu ta. Hắn ta ghen tị với tài năng xuất chúng của Lục An, ghen tị với sự quan tâm, chăm sóc mà Dương Linh dành cho cậu ta. Trong lòng hắn, Dương Linh luôn là một nữ thần cao quý, trong sáng, mà hắn ta thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay. Mỗi lần nhìn thấy Dương Linh cười nói vui vẻ bên cạnh Lục An, tim hắn ta như bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn khôn nguôi. Hắn ta muốn chen vào giữa hai người, muốn chiếm lấy vị trí đặc biệt trong lòng Dương Linh, nhưng hắn ta lại không đủ can đảm. Hắn ta sợ… sợ Dương Linh sẽ từ chối, sẽ xa lánh hắn ta.
Nhưng dù không thích Lục An, Tôn Thư vẫn phải thừa nhận rằng, cậu ta là một thiên tài hiếm có về thuật luyện. Chỉ trong vòng vài tháng, Lục An đã làm được những điều mà ngay cả hắn ta, một học đồ nội viện xuất sắc, cũng không thể nào làm được. Hắn ta vẫn còn nhớ rõ cảm giác kinh ngạc và thán phục khi chứng kiến Lục An luyện chế Chuyển Dương Đan. Cảm giác thần kỳ khi hồn lực của hắn dung hợp với Lục An, với Lạc Vân và Chu Vân, tạo thành một dòng chảy mạnh mẽ, cuồn cuộn… tất cả như một giấc mơ, vừa huyền ảo, vừa chân thực.
Mục đích ban đầu của Tôn Thư khi từ bỏ thân phận hoàng tộc, đến Thanh Minh học viện gia nhập khoa luyện thuật, chính là để theo đuổi con đường thuật đạo chân chính. Hắn ta muốn tự mình khám phá những bí ẩn của thuật luyện, muốn trở thành một thuật luyện sư vĩ đại. Và giờ đây, Lục An… chính là người có thể giúp hắn ta đạt được mục tiêu đó.
Tôn Thư thở dài, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Hắn ta không biết nên đối mặt với Lục An, với Dương Linh như thế nào. Nhưng hắn ta biết rằng, hắn ta không thể bỏ lỡ cơ hội học hỏi từ Lục An, dù cho… phải trả giá bằng tự tôn của mình.
Chu Vân thấy Tôn Thư đã quyết, lão cũng không khuyên can thêm nữa. Lão biết, vị điện hạ này tính tình cứng đầu, một khi đã quyết định thì khó lòng thay đổi. Lão thở dài, giọng nói trở lại bình thường, không còn vẻ cung kính như trước:
“Thôi được, nếu ngươi đã quyết như vậy, ta cũng không còn gì để nói. Ngươi cứ ở lại đây nghỉ ngơi. Đêm nay cứ ở lại thư phòng này, đừng chạy lung tung.”
Nói rồi, lão quay người bước đi, như định rời khỏi thư phòng. Vẻ mặt lão lúc này mệt mỏi và… có chút đói bụng. Lão lẩm bẩm:
“Ta mệt rồi, phải đi kiếm gì đó ăn đã.”
Nhưng vừa bước được vài bước, lão bị Tôn Thư gọi giật lại.
“Chu lão sư, người đợi một chút.”
Tôn Thư đứng dậy, tiến đến bên cạnh Chu Vân, đưa cho lão tờ giấy mà hắn ta vừa viết.
“Đây là bản báo cáo về những sự kiện đã xảy ra gần đây. Đệ tử đã ghi chép lại tất cả những gì mình biết, cả những suy đoán của mình nữa. Người có thể ghé qua Trinh Sát Bộ một chuyến, đưa cho bọn họ. Biết đâu… những thông tin này lại có ích cho họ.”
Chu Vân nhận lấy tờ giấy từ tay Tôn Thư, ánh mắt lướt qua những dòng chữ ngắn gọn, súc tích. Lão gật đầu, nói:
“Ừm, ta sẽ làm vậy. Cảm ơn ngươi.”
...
Không gian mờ ảo, hư hư thực thực, thoang thoảng mùi hương trầm ấm, ngọt ngào của hoa Mộc Lan. Ánh đèn mờ ảo hắt lên những bức rèm lụa mỏng màu tím than, tạo nên một không gian mộng mị, bí ẩn. Giữa căn phòng, Nguyệt Huyền Nhi đang ngồi tựa lưng vào chiếc ghế bành êm ái, tay nâng niu một tách trà nhỏ, nhấp từng ngụm nhỏ, thần sắc thoải mái, dường như không mảy may quan tâm đến những biến cố đang diễn ra bên ngoài. Nàng ta khoác trên mình một bộ y phục màu đỏ rực, đường cắt tinh tế, ôm sát lấy thân hình yêu kiều, tôn lên những đường cong quyến rũ chết người. Mái tóc đen nhánh buông xõa trên vai, thi thoảng lại khẽ lay động theo làn gió nhẹ, tỏa ra một mùi hương ngọt ngào, quyến rũ, khiến người ta như lạc vào một giấc mộng đẹp.
Bên cạnh nàng ta, tên bán yêu nhân đang ngồi khoanh chân trên một tấm đệm nhung màu đen. Hắn ta nhắm mắt lại, thần sắc tĩnh lặng, như đang thiền định. Khí tức mạnh mẽ, bá đạo tỏa ra từ người hắn, khiến cho không gian xung quanh như ngưng đọng lại. Chỉ trong vòng vài tuần ngắn ngủi, nhờ hấp thụ tinh hoa của Xích Huyết Thảo, tu vi của hắn ta đã có bước đột phá ngoạn mục, từ Tam Trọng hậu kỳ tiến thẳng lên Ngũ Trọng sơ kỳ, một bước tiến dài mà ngay cả những thiên tài xuất chúng cũng phải mơ ước.
Ánh đèn dầu lay động, hắt lên khuôn mặt tuyệt mỹ của Nguyệt Huyền Nhi những tia sáng mờ ảo, khiến vẻ đẹp yêu dị của nàng càng thêm phần ma mị. Nàng khẽ nhấp một ngụm trà thơm, hương sen thoang thoảng lan tỏa, nhưng dường như không thể xua tan được vẻ u ám, lạnh lẽo toát ra từ đôi mắt phượng. Đặt tách trà xuống bàn, tiếng sứ chạm nhẹ vào gỗ vang lên thanh thúy, phá vỡ sự tĩnh lặng đến đáng sợ trong căn phòng. Nàng ta nhìn tên bán yêu nhân đang ngồi khoanh chân bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói như băng giá:
“Ân Minh Triết… sống rồi.”
Tên bán yêu nhân vẫn nhắm mắt, không đáp lời ngay, chỉ khẽ nhếch mép cười, nụ cười tàn nhẫn, đầy vẻ mỉa mai. Yêu khí nồng đậm quanh quẩn nơi hắn, giờ đây mạnh mẽ và cuồng bạo hơn trước rất nhiều, như một cơn lốc xoáy vô hình, khiến cho không gian xung quanh như ngưng đọng. Hắn chậm rãi mở lời, giọng điệu nhàn nhã, mang theo ý trêu chọc:
“Kế hoạch hoàn hảo của Huyền Nhi… hóa ra cũng không hoàn hảo lắm a.”
Nguyệt Huyền Nhi nhíu mày, tia giận dữ lóe lên trong đôi mắt phượng.
“Lão ta được cứu bởi một tên tiểu tử, tên là Lục An. Chỉ là một tên nhóc mười hai tuổi, vậy mà… lại có thể luyện chế ra Chuyển Dương Đan! Một loại đan dược Tứ giai mà ngay cả ta cũng chưa chắc đã luyện chế được.”
Nàng ta siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào da thịt, nhưng dường như nàng ta không hề cảm thấy đau đớn. Trong lòng nàng ta, sát khí bùng lên mãnh liệt. Lục An tên tiểu tử đáng chết đó. chắc chắn phải bị tiêu diệt. Nàng ta sẽ không để hắn ta sống yên ổn trên đời này.
Tên bán yêu nhân như đọc được suy nghĩ của Nguyệt Huyền Nhi. Hắn ta mở mắt ra, đôi mắt đỏ rực như máu nhìn nàng ta chằm chằm, giọng nói trầm thấp, nghiêm nghị:
“Huyền Nhi, ta cảnh báo nàng, chớ nên đụng vào tiểu tử đó. Thế lực đứng sau hắn ta không hề tầm thường. Âm Nguyệt Độc, ngay cả ta, cũng không chắc chắn có thể giải được. Vậy mà tiểu tử đó, chỉ mới mười hai tuổi, lại làm được. Chẳng lẽ nàng không thấy kỳ lạ sao? Một tên nhóc mười hai tuổi, hoặc là được đại năng chỉ điểm, hoặc là được thế lực lớn nào đó bảo hộ, nếu không làm sao có thể vượt cấp luyện đan, bố trí trận pháp nghịch thiên, mượn lực thiên địa? Những thủ đoạn này không phải thứ mà một đứa trẻ bình thường có thể làm được. Ta không rõ nguyên do tiểu tử này lưu lại Thiên Công quốc, nhưng ta khuyên nàng, chớ manh động. Ít nhất là bây giờ, hắn không phải là loại người chúng ta nên đụng vào.”
...
Xa xôi vạn dặm, vượt qua những dãy núi trùng điệp, những cánh rừng nguyên sinh bạt ngàn, và biển cả mênh mông, là Nam Vực, một vùng đất trù phú, linh khí dồi dào, nơi được mệnh danh là “cái nôi của dược học”. Nơi đây, thiên địa nguyên khí nồng đậm đến mức sương mù quanh năm bao phủ, tạo nên một vẻ đẹp huyền ảo, như chốn bồng lai tiên cảnh. Cổ thụ nghìn năm tuổi sừng sững vươn mình lên trời cao, tán lá sum suê che khuất cả ánh mặt trời, rễ cây to lớn như những con trăn khổng lồ, bám chặt vào vách núi đá, như muốn hút cạn tinh hoa của đất trời. Dòng sông uốn lượn, nước trong vắt, róc rách chảy qua những khe đá, mang theo hơi thở mát lạnh của núi rừng. Tiếng chim hót líu lo, tiếng thú gầm vang vọng, hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản hòa ca hoang dã, hùng vĩ.
Giữa khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ ấy, Thần Mộc Thiên Triều, một quốc gia hùng mạnh, với lịch sử lâu đời, hiện lên như một viên ngọc quý, tỏa sáng rực rỡ.
Trong thư phòng yên tĩnh của tổng bộ Thần Nông Đường, một nam tử trẻ tuổi đang ngồi bên bàn, trên tay cầm một miếng ngọc giản nhỏ. Dung mạo hắn tuấn mỹ vô song, tựa như được tạo nên từ những nét vẽ tinh tế nhất của thiên nhiên. Mái tóc đen dài như suối, mềm mại buông xõa xuống bờ vai, thi thoảng lại khẽ lay động theo làn gió nhẹ, phảng phất hương thơm thanh khiết của hoa quế. Đôi mắt phượng sắc xảo, ánh lên vẻ thông minh, sâu thẳm, tựa như chứa đựng cả bầu trời sao đêm, khiến người ta vừa nhìn đã bị cuốn hút, không thể rời mắt. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, đỏ mọng, khẽ mím lại, toát lên vẻ lạnh lùng, cao ngạo, nhưng cũng không kém phần quyến rũ. Làn da trắng nõn, mịn màng như ngọc, càng làm tôn lên vẻ đẹp phi phàm, thoát tục của hắn. Hắn khoác trên mình một bộ trường bào màu xanh ngọc, đường nét tinh xảo, tôn lên vóc dáng cao ráo, thon gọn. Cả người hắn tỏa ra một khí chất cao quý, thanh tao, khiến người ta như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Hắn chăm chú nhìn miếng ngọc giản trong tay, ánh mắt xa xăm, như đang suy tư điều gì đó rất sâu xa. Đôi lúc, hắn lại đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa miếng ngọc giản, như đang vuốt ve một bảo vật vô giá. Một lúc sau, hắn quay sang nữ thư đồng đang đứng bên cạnh, hỏi:
“Tiểu Lan, ngươi nói thứ này là do Thanh Tử mang về từ Đông Vực?”
Giọng nói của hắn trầm ấm, êm tai, như tiếng suối chảy róc rách qua khe đá, mang theo một chút ấm áp, dịu dàng.
Nữ thư đồng cung kính đáp:
“Bẩm thiếu chủ, đúng vậy ạ. Mộc lão gia đã đích thân xác nhận với nô tỳ.”
Nam tử trẻ tuổi nghe vậy, khẽ cười, nụ cười có chút gượng gạo, pha lẫn một chút… bất đắc dĩ.
“Xem ra đây chính là cơ duyên của nha đầu đó. Ngay cả ta… cũng cầu không được a!”
Nam tử trẻ tuổi đặt miếng ngọc giản xuống bàn, ánh mắt vẫn còn vương chút suy tư. Hắn ta nhìn nữ thư đồng đang đứng bên cạnh, khẽ mỉm cười:
"Tiểu Lan, ngươi đã vất vả rồi. Ta muốn thưởng cho ngươi một chuyến đi. Ngươi có muốn cùng ta đến Đông Vực một chuyến không?"
Nữ thư đồng hơi bất ngờ trước lời đề nghị của thiếu chủ. Nàng ta cúi đầu, hơi do dự, rồi khẽ đáp:
"Thiếu chủ, nhưng mà… công việc ở tổng bộ..."
Nam tử trẻ tuổi phất tay, ngắt lời nàng:
"Việc ở tổng bộ cứ để ta lo. Ngươi cứ chuẩn bị hành lý đi. Ba ngày nữa, chúng ta xuất phát."
Nữ thư đồng nghe vậy, khuôn mặt nàng ta thoáng ửng hồng. Nàng ta cung kính hành lễ:
"Đa tạ thiếu chủ."
Truyện Lục An chu du khắp Lục Giới tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | Kinoto |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |