Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2070 chữ

Lục Kỳ Phong nói

-Giết người bằng quỷ kế

Người kia nói

-Thế nào là giết người bằng quỷ kế

Lục Kỳ Phong nói

-Ngươi có biết tại sao ta lại ngồi xuống đây không

Ngươi kia chau mày hỏi

-Tại sao

Lục Kỳ Phong nói

-Vì ta đã tính đến bước có thể giết được ngươi bằng quỷ kế

Vừa nói xong thì người kia thấy cẳng chân đau nhói hắn giật mình cúi xuống thì thấy đoạn tiễn cắm vào chân mình.

Hắn vội vàng rút ra thì biết ngay đoạn tiễn có độc. Hắn gầm lên giận giữ toan xông lại định hạ sát Lục Kỳ Phong nhưng toàn thân đã co quắp, hắn nằm lăn quay ra miệng xùi bọt mép, nhưng ánh mắt vẫn giữ tợn nhìn Lục Kỳ Phong như muốn hỏi mình chết như thế nào.

Lục Kỳ Phong ngồi xuống bên cạnh gã cười nói

-Ta đã lựa thế cái tiểu cung trên tay tên bộ hạ của ngươi mà ngồi xuống, ta cũng dụ ngươi để ngươi thoải mái ngồi xuống phía đối diện. Cả hai cách nhau một cái bàn, ngươi không thể nào nhận ra dưới chân ta có một chiếc tiểu cung đã cài đoạn tiễn. Ta chỉ cần giẫm nhẹ vào cái lẫy thì lập tức đoạn tiễn sẽ phóng vào ngươi.

Ta biết ngươi võ nghệ chẳng kém gì Thượng Quan Thương Tùng, nếu có người chính diện bắn đoản tiễn thì ngươi sẽ tránh được nhưng nếu như khuất một cái bàn thì dù là thần tiên cũng phải bó tay.

Đoạn tiễn lấp lánh ánh xanh tất nhiên là có độc. Đề phòng địch nhân lấy được thuốc giải trong người mình, tất nhiên là không đem theo thuốc giải. Đây là do ngươi tự chuốc lấy.

Lục Kỳ Phong nói đến đây thì người kia đã chết rồi. Hắn đi vào trong bếp quả nhiên thấy thanh Xích Sa kiếm còn đặt bên trong thùng gạo.

Vừa hay lúc ấy Thượng Quan Thương Tùng trở về, Lục Kỳ Phong đem chuyện nói lại với hắn. Thượng Quan Thương Tùng giận dữ nói

-Lần này trở về Bạch Y Đường ta phải băm vằm tên đó ra muôn mảnh.

.......

Thượng Quan Thương Tùng bước đến trước Bạch Y Đường Nơi đây tự nhiêm im ắng lạ thường, ngoài tiếng chim kêu lá động tuyệt nhiên không có lấy một tiếng nào khác.

Hai người bước qua cánh cổng tiến vào trong đột nhiên phát giác một cảnh tượng kinh hoàng.

Ngoài sân xác người nằm la liệt, cảnh đầu rơi máu chảy này tuy Thượng Quan Thương Tùng đã từng thấy qua không ít, có điều nếu không phải do hắn gây ra thì ít nhất cũng đều không can hệ gì đến hắn.

Đằng này Bạch Y Đường là nơi hắn lớn lên từ nhỏ, những người ở đây đều là sư huynh đệ đồng môn thành thử Thượng Quan Thương Tùng tâm thần chấn động, nhất thời trên gương mặt đổ đầy mồ hôi

Lục Kỳ Phong cũng thất kinh vội chạy vào bên trong, Thượng Quan Thương Tùng cũng cố trấn tĩnh chạy theo ngay sát phía sau. Bên trong cũng không khác là mấy, chỉ thấy những vị trưởng lão đều chết cả, người thì đứt đầu người thì đứt tay, máu thịt vương vãi khắp đại sảnh.

Lục Kỳ Phong nhận ra hai người, một là vị sư thúc trước đây bị Thượng Quan Thương Tùng uy hiếp, hai là Mộc Thanh Lan người đi cùng Bạch Y Khuyết.

Thượng Quan Thương Tùng chạy ra sau hậu viện, nơi đây cũng không khác gì, trẻ con phụ nữ đều bị chết cả. Lục Kỳ Phong lại thấy Bạch Y Khuyết cũng đã chết.

Thượng Quan Thương Tùng đến bên một xác người, hai mắt hắn rưng rưng muốn khóc, Lục Kỳ Phong hỏi

-Ai đó

Thượng Quan Thương Tùng đưa tay gạt nước mắt không cho lăn xuống bên má, hắn nói

-Sư mẫu

Lục Kỳ Phong thở dài

-Vốn dĩ ta cứ tưởng Bạch Y Khuyết là chủ mưu, nào ngờ sự lại thành ra thế này.

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Ngươi đã nghĩ ra được gì chưa

Lục Kỳ Phong vuốt cằm ngẫm nghĩ một hồi rồi nói

-Bạch Y Đường là môn phái lớn, vậy mà chỉ khoảnh khắc đã bị diệt môn, những người ở đây không đứt đầu thì cụt chân chụt tay, tuyệt nhiên không có một vết đâm. Vậy là hung thủ đã dùng đao, hơn nữa đao pháp không kém gì so với ngươi. Ta chỉ sợ...chỉ sợ

Thượng Quan Thương Tùng hỏi

-Ngươi sợ cái gì

Lục Kỳ Phong nói

-Ta sợ chúng ta đến đây chính là mắc bẫy của y

Thượng Quan Thương Tùng lúc này mới để ý, hắn nói

-Không lẽ gã đó định đổ lỗi cho ta

Lục Kỳ Phong gật đầu nói

-Phải, có lẽ ta nên xuống núi trước, sau đó sẽ từ từ tìm nguyên nhân

Thượng Quan Thương Tùng cũng tán đồng, hai người vội vàng bước ra cổng, ngờ đâu khi ấy có tám người đang đi lên. Trông thấy Thượng Quan Thương Tùng và Lục Kỳ Phong thì giật mình kinh hãi cả tám người cùng đặt tay lên binh khí.

Người đi đầu măc y phục trắng, Thượng Quan Thương Tùng nhận ra hắn là Tiêu Trọng Bát một sư đệ củ mình, người tiếp đến là Tư Mã Viên, sáu người kia là bộ hạ của y.

Tiêu Trọng Bát trông ra phía sau thấy một trường ác chiến mới xảy ra máu thịt còn vương vãi khắp nơi, hắn kinh hoàng ấp úng nói

-Ngươi ngươi

Tư Mã Viên rút ngay thanh đao trong tay ra nói

-Các hạ đến để diệt môn

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Không phải ta vừa mới đến đã thấy như vậy rồi

Bỗng Tiêu Trọng Bát gầm lên một tiếng rút kiếm nhảy lại đâm ngay. Thượng Quan Thương Tùng không rút đao, hắn đưa vỏ đao lên đỡ nói

-Không phải ta làm

Tiêu Trọng Bát quát

-Ngươi còn chối sao, hôm qua chính ngươi đến Bạch Y Đường, Chưởng môn sư huynh sợ ngươi làm bậy nên mới ngầm sai ta đến cầu Bổ Thần đến giúp. Không phải ngươi lẽ đâu mắt ta đui mù

Tiêu Trọng Bát nói xong cả Tư Mã Viên và sáu bộ hạ cùng xông lên tương trợ.

Thượng Quan Thương Tùng bấy giờ buộc phải rút đao, ánh đao vừa loé lên kiếm trong tay Tiêu Trọng Bát đã đứt làm hai đoạn. Tiêu Trọng Bát mặt mày biến sắc nhảy lùi ra sau.

Tư Mã Viên vung đao chém đến, hai thanh đao chạm nhau nghe chói lên một tiếng đinh tai nhức óc.

Cả sáu bộ hạ cùng Tiêu Trọng Bát, Lục Kỳ Phong phải lùi lại mấy bước đủ biết hai chiêu vừa rồi uy lực đến cỡ nào.

Hai bên trong chớp mắt đã qua lại đến hơn hai mươi chiêu người bên ngoài không ai dám vào trợ chiến. Sáu tay bộ hạ của Tư Mã Viên chỉ biết vây xung quanh không để Thượng Quan Thương Tùng có cơ hộ chạy thoát.

Lục Kỳ Phong chăm chú quan sát chiêu thức của cả hai, hắn thầm khen

-Gã Tư Mã Viên kia không hổ danh là Bổ Thần, xử đao đến như thế e là Thượng Quan Thương Tùng khó lòng thắng nổi.

Bấy giờ có một tay bộ hạ thấy Lục Kỳ Phong đứng một bên bèn sấn lại nói

-Ngươi là đồng đảng của gã, để ta bắt ngươi trước

Đoạn hắn vung tay toan chụp vào vai Lục Kỳ Phong, ngờ đâu Lục Kỳ Phong lùi lại một bước, tay phải đâm ra một chỉ, chiêu nay vốn dĩ là chiêu đâm lá trúc mà Thượng Quan Thương Tùng chỉ cho hắn, thế nhưng hiện giờ trong tay không có kiếm, hắn đành dùng hai ngón tay làm kiếm.

Ngón tay vừa đâm ra đã trúng vào huyệt nhũ căn của tên kia, nghe bịch một tiếng tên kia đã ngã dúi ra sau.

Chiêu ấy đánh ra hết sức mau lẹ lại cực kì chính xác, gã kia không sao tránh được, cũng may Lục Kỳ Phong chưa từng luyện nội lực thành ra chỉ làm cho hắn bị đau. Nếu như luyện thêm hai ba năm công lực thì chắc chắn người kia đã chết rồi.

Năm gã còn lại thấy đồng bọn bị đánh ngã thì cũng sốt sắng muốn tiến lại bắt Lục Kỳ Phong, có điều Tư Mã Viên cùng Thượng Quan Thương Tùng đang đánh nhau đến lúc kịch liệt nếu một người rời khỏi vị trí thì có thể là cơ hộ cho Thượng Quan Thương Tùng chạy thoát.

Lúc ấy chỉ còn Tiêu Trọng Bát là đang rảnh tay, vừa rồi hắn bị Thượng Quan Thương Tùng chấn nhiếp tinh thần bây giờ đã hoàn hồn được bảy phần, cộng thêm lòng thù hận dâng trào hắn vội nhặt thanh đao của gã bộ hạ mới ngã mà xông đến chém Lục Kỳ Phong.

Lục Kỳ Phong vội vàng bỏ chạy, hai người chạy đến hậu viện thì Tiêu Trọng Bát đã đuổi đến sát phía sau, hắn vung đao chém luôn một cái. Lục Kỳ Phong bỗng thụp người xuống tránh được nhát đao ấy.

Vốn dĩ người ta trong lúc giao chiến thường tránh trái lé phải hay nhảy lùi ra sau ít khi lại thụp người ngồi xuống bởi vì tư thế ấy không được đẹp lại có phần hèn yếu. Trong giang hồ bộ mặt quan trọng hơn tính mệnh, Tiêu Trọng Bát giao thủ qua nhiều người ai cũng chưa từng dùng đến thế này.

Khi hắn xuất đao đã đắc ý cho dù Lục Kỳ Phong tránh trái hay phải đều không thoát được, ngờ đâu Lục Kỳ Phong lại thụp người xuống thành ra chiêu đao ấy mười thành công lực lại chém vào khoảng không.

Lục Kỳ Phong lúc ngồi xuống đã chộp được ngay một thanh kiếm của một cái xác bèn xuất chiêm đâm ra.

Tiêu Trọng Bát thấy chiêu kiếm đâm tới thật mau lẹ thì hết sức kinh hãi, chỉ kịp nói

-Là Trường Hồng Quán Nhật

Lời còn chưa dứt thì mũi kiếm đã còn sát cổ họng y độ hai thốn, Tiêu Trọng Bát cứ ngỡ mình phải chết ngờ đâu Lục Kỳ Phong dừng tay lại nói

-Ta không giết ngươi, Thượng Quan Thương Tùng cũng không giết người

Tiêu Trọng Bát lùi lại một bước cách xa mũi kiếm nói

-Không phải hắn thì còn ai vào đây nữa. Hôm qua chính hắn cùng ngươi đến đây, bây giờ ngoài hai ngươi ra thì tất cả đều là người chết.

Lục Kỳ Phong nói

-Ta với hắn đến đây ư. Chúng ta vừa mới đến đây chưa lâu, chỉ sớm hơn các người một bữa cơm thôi

Tiêu Trọng Bát nói

-Chính mắt ta nhìn thấy còn giả được hay sao

Lục Kỳ Phong nói

-Đúng, mới đây còn có người giả Thượng Quan Thương Tùng giết Bạch Y Sơn không phải hay sao

Chợt Tiêu Trọng Bát nói

-Cẩn thận đó

Lục Kỳ Phong quay lại chợt thấy ba tia hàn quang loé lên. Hắn lại bất giác ngồi thụp xuống, Tiêu Trọng Bát cũng nhảy lùi ra sau nhưng hỡi ôi, ba ngọn phi tiêu đó đã chia ba đường trái phải và phía sau bắn tới. Người bắn phi tiêu đã biết thể nào con người ta cũng dùng ba kiểu tránh né đó cho nên đã cố ý bắn ra như vậy.

Tiêu Trọng Bát trúng một mũi phi tiêu vào giữa cổ họng, phi tiêu đã chuẩn xác, trên tiêu lại có độc tất là không muốn chừa cho người khác con đường sống. Tiêu Trọng Bát ngã vật ra chết ngay, Lục Kỳ Phong vừa may lại ngồi thụp xuống, kẻ bắn phi tiêu cũng giống như Tiêu Trọng Bát không nghĩ đến trường hợp này cho nên hắn không chết.

Lục Kỳ Phong thấy một bóng người nhảy vọt đi qua tường ra sau mé núi, hắn cũng không từng luyện khinh công cho nên chẳng dám truy đuổi.

Bạn đang đọc Lục Kỳ Phong quyển 1: Suy Trắc Bất Thố sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.