Một người chạy ra hậu viện, hắn nhìn thấy Lục Kỳ Phong ngồi bên cạnh một cái xác, cái xác ấy không phải ai khác chính là Tiêu Trọng Bát, hắn la hoảng vội quát
-Ngươi sao dám...
Hắn nói chưa hết câu bởi vì hắn nhận ra những lời ấy là thừa thãi, là thừa thãi bởi vì cả một môn phái đều đã chết thì một người có gì mà không dám giết.
Người này xét về võ công không bằng Tiêu Trọng Bát hơn nữa đã trông thấy Lục Kỳ Phong xuất thủ đánh bại huynh đệ của mình một lần cho nên không dám khinh xuất.
Lục Kỳ Phong thấy càng ngày hiểu lầm càng lớn thì chưa nghĩ ra sẽ xử chí ra sao. Hắn đứng dậy lẩm bẩm
-Thôi chạy được đã rồi sẽ từ từ tính sau.
Người đi bấy giờ đã chạy đi, Lục Kỳ Phong cũng theo lối hậu viện đi ra mé sau núi, hắn không quay lại giúp Thượng Quan Thương Tùng vì hắn biết mình trở lại chỉ làm vướng chân y.
Hắn lựa chọn đi vòng ra sau núi rồi sẽ rình ở ven đường xuống núi, nhất định sẽ gặp Thượng Quan Thương Tùng.
Lục Kỳ Phong đi được bốn năm dặm đã đến mé con đường lên núi, chỗ ấy có một tảng đá lớn, Lục Kỳ Phong ngồi khuất sau tảng đá ngó ra phía đường.
Lúc sau hắn thâý có bóng đen vụt qua bèn cất tiếng gọi
-Thượng Quan Thương Tùng
Bóng đen lập tức dừng lại nhìn về phía hắn, Lục Kỳ Phong lại nói
-Là ta Lục Kỳ Phong đây
Thượng Quan Thương Tùng nhún người một cái phi thân đến chỗ Lục Kỳ Phong, hắn ra hiệu im lặng chớ có lên tiếng, chỉ thoáng chốc có mấy bóng người nữa lướt qua, đấy là bọn Tư Mã Viên.
Đợi cho qua đi một canh giờ hai người mới nói chuyện. Thượng Quan Thương Tùng hỏi
-Là ngươi giết Tiêu Trọng Bát
Lục Kỳ Phong nói
-Ta với hắn chuẩn bị giao thủ thì có người phóng ám tiễn
Thượng Quan Thương Tùng hỏi
-Là ai
Lục Kỳ Phong nói
-Không rõ, người này có thể giết ta nhưng lại chỉ giết Tiêu Trọng Bát, có lẽ hắn muốn đổ tội cho hai ta diệt Bạch Y Đường . Hơn nữa Tiêu Trọng Bát cũng nói hôm qua ta và ngươi cùng đến Bạch Y Đường
Thượng Quan Thương Tùng ngạc nhiên hỏi
-Hôm qua ta với ngươi sao lại đến đây được
Lục Kỳ Phong nói
-Phải, có người cải trang thành hai ta cố ý đến đây trước lại để cho Tiêu Trọng Bát có cơ hội đi tìm Tư Mã Viên, nhược bằng với năng lực của họ Tiêu Trọng Bát không tài nào xuống núi được.
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Vậy là có hai người
Lục Kỳ Phong nói
-Ít nhất là như thế, Dù sao Bạch Y Đường cũng không phải ít người tài nghệ, muốn diệt môn chỉ dựa vào hai người e rằng ta không tin
Thượng Quan Thương Tùng hỏi
-Ngươi có nghĩ ra chuyện gì chăng
Lục Kỳ Phong nói
-Dựa vào thái độ của gã ám toán chúng ta thì những gì ta tiên liệu có thể đã đúng. Sư phụ ngươi chắc hẳn đã viết gì đó trong thư tuyệt mệnh.
Thư này ắt liên quan đến ngươi, có điều ta chưa nghĩ ra tại sao Bạch Y Khuyết cũng phải chết, đứng sau hắn còn có ai nữa
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Vậy tối nay ta nên quay lại Bạch Y Đường xem có manh mối gì không
Hai người lại men theo đường sau núi đi về lối hậu viện, nào ngờ vừa đến hậu viện thì thấy trong các gian phòng khói bốc lên nghi ngút.
Lục Kỳ Phong và Thượng Quan Thương Tùng cùng la hoảng
-Không hay rồi, có người thiêu hủy chứng cứ
Lục Kỳ Phong nói
-Phòng của sư phụ ngươi ở đâu
Thượng Quan Thương Tùng vội nói
-Đi theo ta
Đoạn hai người nhanh chân chạy đến một gian phòng, thế nhưng lúc này lửa đã bao trùm tất cả không thế nào chạy vào cho nổi.
Thượng Quan Thương Tùng giật lấy trường bào của Lục Kỳ Phong khoác lên người rồi phi vào trong, hắn ra tay thật mau lẹ làm cho Lục Kỳ Phong cũng giật mình mà không thể ngăn cản nổi.
Lục Kỳ Phong bị sức nóng làm cho rát hết cả mặt, hắn đành chạy ra sân cách xa ngọn lửa, ấy vâỵ mà Thượng Quan Thương Tùng dám xông vào, không biết hắn có ra nổi hay chăng.
Bấy ngờ Lục Kỳ Phong cực kỳ lo lắng đột nhiên thấy có bóng người từ trong gian nhà phóng ra, đó là Thượng Quan Thương Tùng.
Hắn vừa phi thân ra khỏi đám khói lửa liền nhanh tay xé hết áo quần vứt ra một bên, trên ngươi có đến mấy chục chỗ bị lửa cháy bỏng, cũng may đầu tóc mặt mày không hề gì.
Lục Kỳ Phong vội hỏi
-Có manh mối gì chăng
Thượng Quan Thương Tùng đưa ra một miếng ngọc, Lục Kỳ Phong nhìn rất quen, thoáng một hồi hắn mới nhớ ra miếng ngọc ấy thật giống miếng ngọc mà chủ nhân thanh Xích Sa kiếm này từng ném ra.
Lục Kỳ Phong nói
-Khi đó hắn mười phần chắc chắn giết được ta nhưng hắn không nhận mình là Tư Không Quần, nếu không phải Tư Không Quần thì hắn là kẻ nào, tại sao Tư Không Quần lại để thanh Xích Sa Kiếm này lọt vào tay hắn.
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Vậy ta lại tới Bích Không thành tìm Tư Không Quần làm rõ chuyện này.
.......
Đường phố tấp nập nhốn nháo người qua lại, ba bước lại gặp một tửu quán, năm bước lại gặp một thanh lâu, Bích Không thành quả là một nơi thành thị tráng lệ.
Lục Kỳ Phong vẫn gọi ra 13 món nhắm và hai cân liệt tửu, liệt tửu là Bồ đào tửu lấy từ Tây Vực, là một thức rượu quý, thức rượu quý thì tuyệt nhiên không nằm ở một tửu quán tồi. Tửu quán có thức rượu ấy tên là Thất Tinh lầu, lầu cao bảy tầng, mỗi tầng lại có một hạng người, người uống Bồ đào tửu tuyệt không ngồi ở các tầng dưới. Lục Kỳ Phong ngồi cạnh cửa sổ, khuỷu tay kề vào lan can, hắn uống một chén rồi tấm tắc khen
-Rượu ngon lắm
Thượng Quan Thương Tùng cũng uống nhưng không uống bằng chén, hắn uống cả vò rượu, hắn uống rượu nhưng không phải thưởng thức rượu, hắn uống rượu là để với sầu.
Lục Kỳ Phong nói
-Ngươi uống thế thật là phí rượu
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Bởi vì ngươi thừa tiền
Lục Kỳ Phong cười nói
-Phải ta thừa tiền, cũng không tiếc tiền ta lại vẫn được uống thứ mĩ tửu ấy nên ngươi uống cả vò cũng không hề gì. Có điều người khác lại không như ta
Thượng Quan Thương Tùng hỏi
-Người nào
Lục Kỳ Phong nói
-Là gã
Đoạn hắn chỉ tay về phía một người cách đó ba chiếc bàn. Người thanh niên độ hai lăm hai sáu tuổi mặc y phục màu xanh mặt mày anh tuấn khác thường.
Người này đã nhìn Lục Kỳ Phong và Thượng Quan Thương Tùng từ lâu.
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Ngươi thiếu tiền hắn chăng
Lục Kỳ Phong cười to
-Ta xưa nay chưa thiếu tiền ai
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Nhưng mặt gã như thể ngươi thiếu tiền gã
Hai người cùng cười, trong giọng cười có điệu giễu cợt. Những lời ấy gã thanh niên đều nghe thấy mồn một, gã cũng nâng chén uống chạn rồi đột nhiên chiếc chén từ trong tay gã bắn ra, tốc độ thật là ghê gớm.
Ấy thế mà đao trong tay Thượng Quan Thương Tùng còn nhanh hơn, chỉ thấy ánh đao loé lên chiếc chén đã bị chặt làm hai, lưỡi đao không sắc để chặt chiếc chén làm hai nhưng kình lực và tốc độ lại có thể khiến lưỡi đao làm được như thế.
Chiếc chén đã bị chặt làm hai liền rơi xuống, Đao đã vào vỏ, Thượng Quan Thương Tùng đưa tay bắt lấy hai mảnh chén đặt lại lên bàn.
Người kia vẻ mặt xám lại, hẳn đã biết mình đụng phải tay cao thủ, hắn liền đứng lên chắp tay thi lễ hỏi
-Xin các hạ cho biết quý danh
Lục Kỳ Phong cười nói
-Hắn là Thượng Quan Thương Tùng
Người kia vừa rồi nét mặt đã xám lại bây giờ lại trắng bệch ra hai tay run run nói
-Các hạ...các hạ là Thượng Quan Thương Tùng
Lục Kỳ Phong nói
-Ta vừa nói đó, không lẽ còn phải nói lại
Người kia nhanh chân bước ngay xuống lầu xong kuống cuồng không biết thế nào mà lại bước hụt ngã sóng soài xuống lầu sáu.
Lục Kỳ Phong cười to, Thượng Quan Thương Tùng uống một hớp rượu rồi nói
-Sao ngươi lai Khai tên ta ra
Lục Kỳ Phong nói
-Có chuyện gì chăng
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Ta không muốn Tư Không Quần biết ta đến tìm hắn, hoặc giả không muốn dứt dây động rừng
Lục Kỳ Phong nói
-Không hề, ta cũng là cố tình chọc ghẹo hắn để hắn ra tay rồi có cơ hội nói tên ngươi ra
Thượng Quan Thương Tùng ngạc nhiên hỏi
-Để làm gì
Lục Kỳ Phong nói
-Cái đó ngươi chờ rồi sẽ biết
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Ta không thích phải chờ
Lục Kỳ Phong nói
-Ngươi bất tất phải vội, cứ ngồi đây uống rượu đến chiều rồi hãy đi kiếm Tư Không Quần, tất nhiên ta làm việc này không khi nào có hại.
Hai người ăn uống mãi đến chiều tối, Thượng Quan Thương Tùng lúc này đã vô cùng sốt sắng, hắn hỏi Lục Kỳ Phong
-Đã đi được chưa
Lục Kỳ Phong nói
-Đi được rồi
Đoạn Lục Kỳ Phong hất cái bàn đổ ngửa ra rồi đi xuống, Thượng Quan Thương Tùng thấy lạ bèn hỏi
-Ngươi làm cái gì đó
Lục Kỳ Phong cười không nói lại đi xuống dưới quầy thanh toán hắn nói
-Vừa rồi ta say quá làm đổ cả bàn ghế, ta sẽ trả bù
Nói rồi đưa ra một trăm lạng bạc, chủ quán thấy thế thì vẻ mặt hớn hở không dám trách cứ gì.
Lục Kỳ Phong đi ra ngoài trước, đi qua mấy chỗ đều ghé vào đá cái này giật cái kia rồi để lại tiền đền bù. Thượng Quan Thương Tùng cũng cảm thấy khó chịu bèn nói
-Ngươi có thôi đi không, nếu còn phá quấy ta không dẫn ngươi theo nữa
Lục Kỳ Phong cười nói
-Ngươi đừng giận, lát nữa sẽ thấy những việc ta làm đều có lợi cho hai ta.
Hai người đi mãi mới đến trước Tư Không phủ, bấy giờ trời đã tối xong mới vào đầu giờ Tý cũng hãy còn sớm, xong Tư Không phủ im ắng lạ thường.
Đăng bởi | rabitch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |