Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2053 chữ

Động tác này ai cũng nhận ra, mấy người lớn tuổi như Mộ Dung Cố Uyên, Đường Diệu Uy, Dư Bách Niên đều quay sang nhìn Thiếu Khai ra hiệu hắn không nên nói nữa. Thế nhưng Thiếu Khai đang độ tráng niên kiêu ngạo tự phụ nào có để ý đến mấy lão già, hắn đứng dậy cầm kiếm nói

-Hay là Lục công tử thử xuất chiêu Hồng Hồng Nhật Nhật cho tại hạ lĩnh giáo

Lời nói của Thiếu Khai càng lúc càng quá đáng, Tư Mã Viên ngồi một chỗ mà toát mồ hôi, lâu nay bao nhiêu việc đang đổ lên đầu hắn bây giờ nếu có sự đánh nhau ở đây hắn lại phải đứng ra giải quyết.

Lục Kỳ Phong đưa tay nhấn vai Thượng Quan Thương Tùng xuống rồi nói

-Nếu Thiếu đại hiệp có lòng muốn xem thì tại hạ cũng xin chỉ bảo

Lục Kỳ Phong nói đến hai chữ chỉ bảo quả thực là đá cục tức lăn về phía Thiếu Khai, hai từ ấy chỉ dành cho bậc tiền bối đối với hậu bối, đằng này một kẻ mới học được một chiêu nửa thức như Lục Kỳ Phong cũng dùng để nói với đại đệ tử một phái thì thật là quá lắm. Thượng Quan Thương Tùng cũng phì cười. Thiếu Khai giận tím mặt rút phắt trường kiếm trong tay nói

-Nào thì để xem ai chỉ bảo ai

Đoạn hắn nhảy ra nói to

-Tiểu nhị dẹp bàn qua một bên

Gã tiểu nhị chạy vào thấy sắp sửa có đánh nhau thì mặt mày nhăn nhó, kì này thể nào cũng hỏng hết đồ đạc lại phải chịu thua lỗ.

Lục Kỳ Phong cười nói

-Bất tất phải dọn bàn ghế làm gì

Thiếu Khai ngạc nhiên hỏi

-Không dọn bàn ghế thì lấy đâu ra không gian

Lục Kỳ Phong nói

-Xem ý đại hiệp chắc là muốn đánh nhau

Thiếu Khai cười nói

-Đánh nhau thì đánh nhau, không lẽ các hạ lại sợ

Lục Kỳ Phong nói

-Tại hạ sợ, có điều là sợ các hạ mất mặt

Thiếu Khai lại càng giận lớn tiếng

-Thế nào lại mất mặt

Lục Kỳ Phong nói

-Tại hạ mới học được một chiêu nếu như bị các hạ lỡ tay đâm chết thì có phải trên giang hồ sẽ đồn đại là các hạ lấy lớn hiếp nhỏ lấy mạnh hiếp yếu, như thế không phải mất mặt hay sao.

Thiếu Khai thấy Lục Kỳ Phong có ý sợ thì bật cười khanh khách nói

-Các hạ yên tâm, tại hạ định chỉ bảo các hạ chớ không giết các hạ mà phải sợ

Lục Kỳ Phong lại nói

-Còn ngộ may tại hạ lại giết chết các hạ thì từ nay danh tiếng các hạ thật là bị đem ra chê cười.

Thiếu Khai vừa mới đắc ý nào ngờ bị Lục Kỳ Phong tạt vào một xô nước lạnh, bấy giờ lộ khí xung thiên không gì có thể ngăn cản bèn nói

-Nếu các hạ sợ thì chớ nên nhiều lời, còn giả như muốn chỉ bảo thì mau bước ra đừng chần chừ gì nữa.

Lục Kỳ Phong nói

-Tại hạ không có kiếm, có vị nào cho tại hạ mượn chơi

Vốn dĩ thanh Xích Sa kiếm đang ở chỗ Lục Kỳ Phong, có điều sợ người khác trông thấy lại không hay nên hắn đã dùng vải bọc kín lại đưa cho Thượng Quan Thương Tùng đeo sau lưng. Trong toán người ngồi đó thì Tư Mã Viên và Thượng Quan Thương Tùng dùng đao, Dư Bách Niên thì không dùng binh khí, Đường Diệu Uy chuyên dùng ám khí, chỉ có Mộ Dung Cố Uyên và Thi Khách là dùng kiếm, có điều Thi Khách và Thiếu Khai cùng một phe cho nên hắn không cho mượn kiếm.

Mộ Dung Cố Uyên nhìn Thi Khách thấy hắn không có ý gì bèn lấy kiếm của mình ném ra cho Lục Kỳ Phong nói

-Thiếu hiệp xin cứ tự tiện.

Lục Kỳ Phong bắt lấy thanh kiếm nào ngờ trong kiếm có dư lực làm cho cả người hắn bị chấn động, giống như lần trước.

Lục Kỳ Phong hai chân nhũn ra ngồi phịch xuống ghế một lúc mới thôi. Trong những người ngồi đấy không ai là không nhìn ra Lục Kỳ Phong thực lực cực kém, Thiếu Khai cười lớn

-Lục công tử có cần tại hạ chấp ba chiêu hay không

Mộ Dung Cố Uyên thì lấy làm hối hận, vừa rồi lão ném ra thanh kiếm chẳng có ý sẽ làm Lục Kỳ Phong bị tổn hại, có điều người có nội lực phàm là làm gì cũng quen tay mà dồn vào đó một chút khí tức thành ra mới có cơ sự trên.

Lục Kỳ Phong ngồi yên trên ghế có trấn tĩnh lại, vừa nghe Thiêú Khai nói chấp mình ba chiêu thì nắm bắt ngay cơ hội bèn nói

-Cũng nên như thế

Thiếu Khai biết mình nói hớ thành ra đưa tiên cơ cho người khác cầm, có điều người trong giang hồ lời đã nói ra không thể rút lại, hơn nữa hắn cũng tự tin dù nhường ba chiêu mình vẫn có thể thủ thắng.

Lục Kỳ Phong lại nói

-Vừa rồi Thiếu đại hiệp muốn so chiêu Hồng Hồng Nhật Nhật, cái gì mà Bạch Bạch Nhật Nhật phải chăng

Lục Kỳ Phong lại biến Bạch Hồng Quán Nhật thành Bạch Bạch Nhật Nhật đúng là đem cả hai đưa xuống cùng một vị thế lại khiến cho mọi người không khỏi tức cười.

Thiếu Khai giận giữ nói

-Là Bạch Hồng Quán Nhật

Lục Kỳ Phong nói

-Phải là so hai chiêu đó xem chiêu nào cao minh hơn, vậy tại hạ có ý này

Thiếu Khai hỏi

-Ý thế nào

Bên Thất Tinh lầu có một cái cây lớn, bâý giờ là mùa thu hoa lá bay tả tơi, chốc chốc gió nổi lên những cánh hoa lại theo gió bay vào trong phòng, ngồi uống rượu ở đây thật là hữu tình.

Lục Kỳ Phong nói

-Hai chiêu ấy đều cùng một ý là cầu vồng đâm xuyên qua mặt trời.

Kiếm là cầu vồng, hoa là mặt trời, bây giờ các vị đếm đến mười xem ai đâm được nhiều cánh hoa hơn thì chiêu thức ấy cao minh hơn.

Thiếu Khai giật mình nghĩ thầm

-Cánh hoa này bay nào có quy luật, nếu bảo vung kiếm vào chém sợ là còn chưa chắc đã trúng huống gì lấy kiếm mà đâm.

Có điều vừa rồi hắn đã chứng kiến thực lực của Lục Kỳ Phong thật là kém cỏi cho nên nếu như cả hai cùng không đâm được cũng chỉ xem là ngang nhau chứ không phân ra hơn kém

Lục Kỳ Phong nói

-Vừa rồi Thiếu đại hiệp có nói sẽ nhường ta ba chiêu, vậy thì ta xin mạn phép đâm thêm ba chiêu nữa.

Thiếu Khai không ngờ Lục Kỳ Phong chẳng ngại mất mặt nhất định xin nhường ba chiêu xong cũng chẳng lấy làm lo. Hắn luyện kiếm đã mười lăm năm nay lẽ nào có thể thua Lục Kỳ Phong được

Lục Kỳ Phong nói

-Thiếu đại hiệp đã nhường ta ba chiêu thì ta cũng xin nhường đại hiệp thử trước

Thiếu Khai cười nói

-Bất tất phải như thế ta hãy cùng làm một lượt.

Lục Kỳ Phong nói

-Được, vậy xin các vị cùng đếm đến mười.

Trừ Thượng Quan Thương Tùng ra thì những người trong phòng nghe Lục Kỳ Phong nói đều thấy ngán ngẩm, bởi vì kiểu luyện kiếm này chưa ai từng làm qua, những người cao minh nhất như Mộ Dung Cố Uyên cũng không dám chắc có thể đâm được năm cánh hoa hay không.

Tư Mã Viên đứng dậy nói

-Để tại hạ làm trọng tài

Nói rồi Tư Mã Viên bắt đầu đếm

-1.2.3.4.5.6.7...

Hắn đếm đến bảy Thiếu Khai vẫn loay hoay chưa đâm trúng cái nào còn Lục Kỳ Phong cũng chưa xuất thủ, mọi người đều chắc mẩm là Lục Kỳ Phong bày trò, giả như cả hai cùng không đâm được cánh hoa nào thì cũng là ngang nhau.

Tư Mã Viên đếm

-8.9.10

Vừa lúc kết thúc thì Thiếu Khai may mắn đâm trúng một cánh hoa, bấy giờ mặt hắn vênh lên cười nói

-Lục công tử không xuất thủ chăng

Lục Kỳ Phong nói

-Tại hạ còn ba chiêu nữa kia mà

Thiếu Khai nói

-Nếu ba chiêu nữa công tử không thắng được ta thì tính thế nào

Lục Kỳ Phong nghĩ thầm

-Gã này tự phụ nghĩ mình không đâm được, để mình cho gã một phen bẽ mặt mới được

Nghĩ rồi Lục Kỳ Phong nói

-Nếu như tại hạ thua thì xin Thiếu đại hiệp tùy ý xử lý, nhược bằng tại hạ thắng thì xin Thiếu đại hiệp dạy cho tại hạ chiêu thức cao mình nhất trong Hoa Sơn kiếm pháp để tại hạ có nửa gia số Bạch Y Đường, nửa gia số Hoa Sơn phái

Câu nói này đúng là châm chọc Thiếu Khai quá lắm, Thiếu Khai nói

-Được, nếu các hạ thắng thì xin thao ý các hạ, nhược bằng các hạ thua thì hãy chui qua háng ta đây

Thiếu Khai nói như thế mấy vị ở đó đều lắc đầu ngán ngẩm. Bởi vì người luyện võ lấy đức làm trọng, Thiếu Khai lại tìm cách hạ nhục người khác đến thế thật là người thất đức.

Lục Kỳ Phong nói

-Được lắm, Hàn Tín khi xưa cũng chui háng thằng bán thịt, tại hạ nếu phải chui háng Thiếu đại hiệp cũng còn sang hơn thế.

Câu này Lục Kỳ Phong lại muốn nói mình như là Hàn Tín còn Thiếu Khai chỉ như thằng bán thịt làm Thiếu Khai tức giận lắm, hắn nói

-Để ta đếm cho các hạ.

Lục Kỳ Phong rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, ánh kiếm xanh như ngọc bích loé lên chói cả mắt người, mọi người đều tấm tắc khen

-Quả là bảo kiếm

Thi Khách cũng là tay dùng kiếm cả kinh hỏi

-Mộ Dung chưởng môn, kiếm này có phải là Trúc Diệp Thanh không

Mộ Dung Cố Uyên vuốt râu cười nói

-Thi đại hiệp thật tinh mắt, kiếm này tức là Trúc Diệp Thanh

Thượng Quan Thương Tùng cũng tấm tắc khen

-Đệ nhị kiếm Trúc Diệp Thanh quả là một bảo kiếm tuyệt thế

Mộ Dung Cố Uyên nghe Thượng Quan Thương Tùng nói kiếm của mình là đệ nhị kiếm thì ngạc nhiên nói

-Thượng Quan đại hiệp cũng biết về kiếm

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Tại hạ dù sao cũng là....

Hắn định nói là đệ tử Bạch Y Đường xong sực nhớ ra mình là phản đồ của Bạch Y Đường, còn Bạch Y Đường cũng chẳng còn ai nữa, trong lòng đột nhiên dâng lên mối thương cảm khôn nguôi. Thượng Quan Thương Tùng đành sửa lại

-Tại hạ dù sao trước đây cũng dùng kiếm.

Thiếu Khai đang muốn nhanh chóng đánh bại Lục Kỳ Phong để Lục Kỳ Phong phải chui qua háng mình bèn ngắt lời nói

-Tại hạ đếm đây. 1.2.3

Hắn vừa đếm đến ba thì trên thanh kiếm của Lục Kỳ Phong đã có ba cánh hoa. Những người ở đó không ai là không ngạc nhiên, vừa rồi Tư Mã Viên cố ý đếm thật chậm để hai người đều có thời gian xử kiếm, đến khi Thiếu Khai đếm lại đếm thật nhanh cố ý cho Lục Kỳ Phong phải chui háng mình.

Nào ngờ hắn đếm nhanh đến thế Lục Kỳ Phong cũng đâm được ba cánh hoa, chiêu thức cũng thật là nhanh nhẹn chỉ có bốn người Mộ Dung Cố Uyên, Tư Mã Viên, Đường Diệu Uy, Dư Bách Niên nhận ra Lục Kỳ Phong một chiêu đâm xuyên ba cánh hoa.

Chiêu ấy quả thực từ tốc độc đến sự chính xác thật khó ai bì kịp, Mộ Dung Cố Uyên là tay kiếm khách cừ khôi cũng phải than

-Tuyệt, tuyệt lắm

Bạn đang đọc Lục Kỳ Phong quyển 1: Suy Trắc Bất Thố sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.