Thiếu Khai xám mặt lại không biết phải nói gì, Lục Kỳ Phong cất thanh kiếm vào vỏ rồi đi đến trước Mộ Dung Cố Uyên hai tay dâng kiếm nói
-Đa tạ tiền bối cho tại hạ mượn kiếm, kiếm này thật là hảo kiếm, tiền bối thật là hảo nhân
Mộ Dung Cố Uyên cười nói
-Kiếm thì đúng là hảo kiếm, có điều ta chưa chắc đã là hảo nhân, còn công tử thì lại là hảo kiếm khách
Mọi người cùng cười rộ lên trừ Thiếu Khai và Thi Khách. Lục Kỳ Phong quay lại chỗ Thiếu Khai nói
-Lời Thiếu đại hiệp hứa còn có thể thực hiện
Thiếu Khai vẻ mặt cực kì khó chịu nói
-Còn
Lục Kỳ Phong nói
-Vậy xin Thiếu đại hiệp thực hiện
Thiếu Khai ngạc nhiên hỏi
-Ngay tại đây
Lục Kỳ Phong nói
-Phải, ngay tại đây, ngày mai chẳng biết tại hạ sẽ đi đâu, nếu không học ngay thì sẽ hết cơ hội
Thiếu Khai nói
-Kiếm pháp bản môn không thể để người khác nhìn thấy
Lục Kỳ Phong cười nói
-Giao chiến cũng là để người khác nhìn thấy
Thiếu Khai đuối lí chỉ ấp úng
-Cái đó...cái đó
Lục Kỳ Phong hỏi
-Hoa Sơn kiếm pháp chiêu nào là cao minh nhất
Giá thử ở ngoài chỗ đồng không mông quạnh xung quanh chẳng có ai thì Thiếu Khai cứ dạy đại một chiêu cũng chẳng sao, đằng này những người ngồi đây không ai không phải là cao thủ, ai ai cũng đã rõ Hoa Sơn kiếm pháp cao minh nhất là chiêu Tuyệt kiếm thức. Tuyệt ở đây không chỉ là tuyệt diệu mà còn là Tuyệt lộ không cho đối thủ một con đường sống. Thiếu Khai ấp úng nói
-Là Tuyệt kiếm thức
Lục Kỳ Phong nói
-Vậy các hạ múa kiếm tại hạ đứng xem
Thiếu Khai giậm chân xuống đất đúng là đã tức giận lắm nhưng những người xung quanh đều là những bậc chí tôn trong giang hồ, nếu như lời mình đã nói ra không thực hiện thì sau này danh tiếng sẽ bị hủy hoại, hơn nữa cả danh tiếng môn phái cũng bị ảnh hưởng không ít.
Thiếu Khai múa lên một chiêu đâm vào tường, chiêu ấy thật là mau lẹ dị thường cũng như cái tên Tuyệt kiếm thức không cho đối phương một đường lui.
Chiêu kiếm loé lên những người ở đó đều đã nhìn ra, Lục Kỳ Phong cũng nhìn ra, tưởng như chỉ có một động tác đâm ra nhưng kì thực trước đó chiêu kiếm đã vẽ một vòng cung, vòng cung ấy giống như vầng trăng khuyết. Vòng cung ấy có thể đánh bay mọi thứ binh khí lại chấn áp tứ phía khiến cho địch thủ rơi vào tuyệt lộ không thể chốn chạy, sau đó sẽ kết thúc bằng một nhát đâu vào giữa tim.
Thiếu Khai vừa múa xong thì cả toán người đều tấm tắc khen
-Hảo kiếm pháp, hảo kiếm pháp.
Thiếu Khai múa xong liền chắp tay nói
-Xin cáo từ
Nói đoạn hắn tra kiếm vào vỏ đi ngay xuống lầu, hẳn là đã vô cùng mất mặt khi để thua Lục Kỳ Phong.
Lục Kỳ Phong đã nhìn rõ, cũng không cần nhìn thêm. Những người ở đây cũng nhìn rõ, những cũng không cần học, bởi vì mỗi thứ kiếm pháp đều có vô vàn chiêu thức, chiêu thức của mỗi phái lại liền mạch với nhau, phân ra các chiêu là để dễ nhớ, trên thực tế kiếm pháp là một thể thống nhất.
Nếu như môn phái này học lỏm một hai chiêu của môn phái khác cũng không thể sử dụng được tối ưu bởi vì không thể nối tiếp mạch của tổng quát các chiêu thức
Các môn phái vì sợ bị học lỏm cho nên cũng chỉ dạy đồ đệ lẫn lộn các chiêu, sau đó khi chắc chắn vị học trò đó đủ đức võ thi sẽ chỉ dạy thứ tự các chiêu thức.
Kẻ nào thông mình mà tự sắp xếp được thứ tự thì có thể nhanh chóng nhuần nhuyễn toàn bộ pho kiếm pháp nhưng để được như mức ấy thì trên giang hồ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
.......
Lục Kỳ Phong đang ngủ nhưng thấy lỗ mũi như có con gì chui vào, hắn bất giác bật dậy thì phát hiện bên cạnh có một gã thiếu niên. Gã thiếu niên mặc y phục màu xanh đội chiếc mũ giống như mấy tay bộ hạ của Tư Mã Viên mặt mày cũng hết sức dễ nhìn lại có vẻ nghịch ngợm.
Lục Kỳ Phong hỏi
-Ngươi là ai
Người kia chỉ mỉm cười, Thượng Quan Thương Tùng nói
-Hắn là người Tư Mã Viên cử đến giám sát chúng ta đó.
Lục Kỳ Phong hỏi
-Ngươi tên là gì
Người kia đứng lên hai tay chống nạnh sườn nói
-Ta là Tiếu Biệt Ly.
Lục Kỳ Phong chau mày nói
-Cái tên sao mà quái lạ
Tiếu Biệt Ly Hỏi
-Sao mà quái lạ
Lục Kỳ Phong nói
-Đã biệt ly mà lại còn cười, không phải quái lạ hay sao, sao không gọi là Khốc Biệt Ly như thế mới đúng chứ
Tiếu Biệt Ly bật cười
-Ngươi nói phải lắm, nghe Tư Mã đại ca nói kẻ lắm mồm là Lục Kỳ Phong, chắc ngươi là Lục Kỳ Phong.
Lục Kỳ Phong nói
-Phải chính ta đó
Tiếu Biệt Ly nói
-Tư Mã đại ca nói, cho đến khi tìm ra hung thủ thì ta sẽ theo sát hai vị một bước không rời
Lục Kỳ Phong nói
-Vậy đi nhà xí cũng một bước không rời hay sao
Tiếu Biệt Ly chau mày nói
-Đi nhà xí thì sao mà một bước không rời được, có điều ta có thể chờ ở ngoài
Lục Kỳ Phong cười nói
-Thế lúc ngươi chờ ở ngoài người còn lại bỏ đi thì sao
Tiếu Biệt Ly nói
-Vậy thì ta sẽ bắt hắn cùng chờ ở ngoài
Lục Kỳ Phong khoái chí cười nói
-Xem chừng ngươi cũng thú vị lắm đó
Tiếu Biệt Ly nói
-Còn ngươi thì thật lắm mồn hết sức.
Tiếu Biệt Ly thân hình nhỏ con tay chân cũng không giống người có sức vóc, không hiểu nguyên cớ gì mà Tư Mã Viên lại để hắn giám sát hai người Lục Kỳ Phong, có điều gã này cũng thú vị không giống Thượng Quan Thương Tùng là người lạnh nhạt.
Từ ngày có Tiếu Biệt Ly thì Thượng Quan Thương Tùng thêm mấy phần đau đầu bởi vì Lục Kỳ Phong cùng Tiếu Biệt Ly nói chuyện không bao giờ ngớt.
Đến ngày thứ ba là rằm tháng tám Tiếu Biệt Ly rủ cả hai người cùng đi hội đèn.
Tối hôm đó trong thành tấp nập người qua lại, Tiếu Biệt Ly ham vui chạy đi trước, hai người Lục , Thượng Quan đi phía sau. khi Tiếu Biệt Ly không có ở đó Lục Kỳ Phong nói
-Ngươi có thấy gì lạ chăng
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Có chuyện gì
Lục Kỳ Phong nói
-Tư Không Thắng không biết thanh kiếm của phụ thân đã mất. Hoặc giả hắn không quan tâm đến điều đó
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Có lẽ do nhà hắn đã chết cả rồi nên chưa có tâm chí nào nghĩ đến thanh kiếm đó
Lục Kỳ Phong nói
-Tư Không phủ không bị cháy như Bạch Y Đường
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Cái đó thì lạ thực
Lục Kỳ Phong nói
-Còn một chuyện lạ nữa
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Chuyện gì
Lục Kỳ Phong nói
-Bích Không thành rất ít ăn mày
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Bích Không thành trù phú chăng
Lục Kỳ Phong nói
-Không đúng, càng trù phú càng nhiều ăn mày, bởi vì người giàu thường ban ơn.
Thượng Quan Thương Tùng hỏi
-Vậy tại sao lại ít ăn mày
Lục Kỳ Phong nói
-Ít ăn mày bởi vì đã chết hết rồi
Thượng Quan Thương Tùng giật mình hỏi
-Sao lại chết hết
Lục Kỳ Phong nói
-Chẳng phải mới có vụ thảm án hay sao
Thượng Quan Thương Tùng chợt như ngỡ ra điều gì nói
-Những người trong Tư Không phủ
Lục Kỳ Phong nói
-Phải lắm, hôm đó ta nhận ra bàn tay bọn họ rất bẩn
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Một nhà đại gia như thế sao tay lại bẩn
Lục Kỳ Phong nói
-Bởi vì những người chết đó không phải người trong phủ
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Ta không biết mặt Tư Không Quần, ngươi cũng vậy, chỉ có Tư Không Thắng chạy đến ôm cái xác khóc
Lục Kỳ Phong nói
-Phải lắm, vậy ta nên ra nghĩa địa
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Tiếu Biệt Ly đâu
Lục Kỳ Phong nói
-Không biết
Hai người thừa cơ chuồn đi ngay
.......
Rằm tháng tám là thời điểm trăng sáng nhất, trăng sáng thì người ta đi ra ngoài cũng không cần mang theo đèn.
Cách xa nơi thành thị thì trăng lại càng sáng bởi vì chỉ có một nguồn sáng duy nhất chẳng cần phải gánh đua với nguồn sáng nào khác nữa.
Thời điểm trăng tròn cũng là thời điểm âm khí cực thịnh, mà nơi nhiều âm khí nhất không đau khác ngoài nghĩa địa.
Ngoài nghĩa địa một không khí tang thương bao trùm, dù là rằm trung thu nhưng ở đây vẫn có người khóc tang, bởi rằm trung thu thì vẫn có người chết như thường.
Lục Kỳ Phong cùng Thượng Quan Thương Tùng đã đến nghĩa địa, thi thoảng lại có tiếng chim câu hồn rú trong những tán cây, thi thoảng lại có những đốm ma chơi lập loè lang thang sau những tấm bia mộ, thi thoảng lại có tiếng người khóc tang.
Người khóc tang cũng khóc theo nhịp, nhịp khóc tang là nhất trọng tam khinh, tức là một nặng ba nhẹ.
Lục Kỳ Phong ghé lại bên người khóc tang, đó là một thiếu phụ khóc chồng.
Lục Kỳ Phong hỏi
-Xin hỏi đại nương, khu mộ họ Tư Không ở đâu
Người thiếu phụ vẫn còn nức nở, nàng ngước mặt lên nhìn hai người Lục Kỳ Phong, dưới ánh lửa đốt tiền vàng là một gương mặt sầu thẳm bi ai khó lòng diễn tả.
Thiếu phụ chỉ tay về hướng bắc nói
-Đi đến cuối đường, có một khu mộ được xây tường bao vây quanh sang trọng hơn hẳn các khu mộ khác.
Lục Kỳ Phong vái dài một cái vừa là tạ ơn vừa là một nghĩa cử với người đã khuất.
Hai người đi theo hướng chỉ đến tận cùng khu nghĩa trang quả nhiên thấy một bức tường vây lại chia cách với các khu mộ khác.
Tường vây không cao, chỉ ngang ngực, tường không cao bởi vì không sợ trộm, nếu sợ trộm thì tường dù cao thì trộm vẫn vào được, tường thấp như thế chỉ là để chia rõ ranh giới mà thôi.
Hai người nhìn vào trong khu mộ thấy phiến đá lớn cao hơn hẳn những ngôi mộ, phiến đá nằm chính giữa dưới ánh trăng còn nhìn thấy bốn chữ Tư Không chi mộ
Hai người bật tường nhảy vào đi quanh một hồi quả không thấy bất kì ngôi mộ nào mới đào. Lục Kỳ Phong nói
-Suy luận của ta không sai
Không tìm thấy thứ muốn tìm nhưng lại đạt được thứ cần đạt được, hai người trở ra, để chắc chắn Lục Kỳ Phong lại hỏi thiếu phụ xem mấy ngày hôm nay có khi nào người ta chôn liền ba bốn mươi cỗ quan tài không.
Thiếu phụ đáp
-Hôm qua có một đoàn người rất đông đi đến chôn mấy chục cỗ quan tài
Đoạn nàng lại chỉ nơi cho hai người đi đến. Hai người đã nhìn thấy cả bãi đất lớn bị xới tung lên, bãi đất thật là rộng lắm. Lục Kỳ Phong nói
-Là một đại thế gia ấy vậy mà chưa đủ ba ngày đã vội vã đi chôn, nơi đây cũng chẳng thấy bia mộ chi cả. Tư Không Quần chắc hẳn còn chưa chết.
Hai người quay trở lại trong thành, bấy giờ Tiếu Biệt Ly cũng tìm thấy cả, hắn bực bội nói
-Hai ngươi vừa đi đâu ta tìm mãi không thấy
Lục Kỳ Phong cũng vờ tức giận nói
-Rõ là nhà ngươi ham vui làm bọn ta đi tìm mệt muốn chết, bây giờ lại đổ vấy cho ta phỏng. Lần tới nếu còn như vậy ta sẽ tố cáo với Tư Mã Viên nói nhà người không làm tròn trách nhiệm
Tiếu Biệt Ly cười nói
-Tư Mã đại ca chắc chắn không phạt ta
Lục Kỳ Phong chợt hiểu ra
-Hoá ra thằng ranh này là con cháu gì Tư Mã Viên đây
Tiếu Biệt Ly cười nói
-Phải đó.
Đăng bởi | rabitch |
Thời gian |