Ba người vừa cười vừa nói đi tiếp lên trên núi, đi thêm năm sáu dặm đường đột nhiên phía trước có ba người đi xuống, người đi đầu là Thiếu Khai, hai người còn lại là hai gã đồ đệ khi trước cùng đến Thất Tinh lầu cùng Chu Văn Thần.
Thiếu Khai trông thấy Lục Kỳ Phong lên núi thì thất kinh
-Ngươi...ngươi đến đây làm gì
Lục Kỳ Phong đáp
-Ta đến tìm sư phụ ngươi, Chu lão tiền bối
Thiếu Khai trên mặt lộ rõ tức giận, vốn dĩ hắn là chân truyền đệ tử sau này sẽ kế nghiệp sư phụ, vậy mà chỉ vì một trận cá cược đã bị giáng xuống làm một tên đệ tử bình thường, rồi sư phụ hắn lại đi tìm gã đánh bại hắn để nhận làm đích truyền thật là khiến cho đời hắn nhục nhã không đâu kể xiết.
Trong lúc tức giận Thiếu Khai rút phắt trường kiếm trong tay đâm tới, Lục Kỳ Phong xét về võ nghệ thì kém xa Thiếu Khai bấy giờ bất ngờ bị đâm một kiếm thì không biết phải làm thế nào, hắn theo phản xạ ngồi thụp xuống rồi xuất một chiêu Trường Hồng Quán Nhật đâm ngón tay trỏ ra.
Lần trước khi đánh với Tiêu Trọng Bát , Lục Kỳ Phong cũng dùng chiêu này, lần này hiệu quả vẫn tương tự. Có điều lúc đấu với Tiêu Trọng Bát Lục Kỳ Phong đã nhặt được một thanh kiếm cho nên tầm đánh thực là xa, bây giờ lấy ngón tay làm kiếm thì tầm đánh thật là gần chưa đâm tới đích thì Thiếu Khai đã kịp thời phản ứng.
Thiếu Khai thấy ngón tay đâm đến tuy có mau lẹ nhưng còn cách độ mấy thước. Hắn bèn thu kiếm về quét một đường định hớt đứt bàn tay Lục Kỳ Phong, Lục Kỳ Phong thấy đối phương biến chiêu thì lập tức thu tay phải lại nhảy lùi ra sau.
Thiếu Khai vốn nghĩ Lục Kỳ Phong muốn phân cao thấp với mình có ngờ đâu Lục Kỳ Phong lại sợ chết nhảy lùi ra sau. Thiếu Khai nhếch mép cười khinh bỉ rồi sấn lại, bỗng hai bên tả hữu Thượng Quan Thương Tùng và Tiếu Biệt Ly bước ra ngăn trở, Thiếu Khai đã biết Thượng Quan Thương Tùng là tay khó đối phó nay lại thêm một người ăn mặc theo lối Khoái Đao Thần Bổ thì cũng có chút úy kị.
Thiếu Khai bèn nói
-Không ngờ ngươi là kẻ nhát chết, như thế liệu có xứng làm đệ tử Hoa Sơn kiếm phái không
Lục Kỳ Phong cười nói
-Thiếu đại hiệp chớ có hiểu lầm, tại hạ đến đây không phải để bái sư mà là đến thăm Chu lão tiền bối thôi, vị trí đích truyền đệ tử của Thiếu đại hiệp, tại hạ không dám nhòm ngó tới
Thiếu Khai nghe Lục Kỳ Phong mỉa mai mình thì tức giận lắm nhưng con hai người Thượng Quan Thương Tùng và Tiếu Biệt Ly ở đó hắn nào dám hạ thủ chỉ đành ngậm ngùi phất áo bào một cái trút giận rồi bước xuống núi.
Lục Kỳ Phong cũng không để ý đến cùng hai người tiếp tục đi lên, đến lưng chừng núi thấy có một cánh cổng lớn hiện ra trên cổng có ba chữ Hoa Sơn phái hai bên có hai người chia nhau canh giữ.
Lục Kỳ Phong tiến lên trước chắp tay thi lễ nói
-Kính chào hai vị
Hai người kia cũng cung kính đáp lại
-Ba vị đạo hữu đến tệ phái có chuyện gì
Lục Kỳ Phong nói
-Tại hạ là Lục Kỳ Phong đến yết kiến Chu lão tiền bối, không biết hai vị có thể vào trong bẩm báo trước được chăng
Hai người nghe nói thì lông mày nhướn lên, một người nói
-Nếu là Lục công tử thì không cần bẩm báo, xin ba vị theo tại hạ vào trong
Nói đoạn hắn mở cổng dẫn cả ba tiến vào. Hoa Sơn phái không hổ danh là một trong những môn phái lớn nhất giang hồ, bên trong rộng rãi đẹp đẽ có phần hơn Bạch Y Đường nhiều.
Người kia dẫn cả ba đi qua ba cánh cửa nữa đến một toà đại điện rất lớn bấy giờ người kia mới dừng lại nói
-Xin ba vị đứng chờ tại đây, tại hạ vào bẩm báo trước
Nói đoạn y chạy vào trong, chỉ một lát sau y đã trở ra nói
-Chưởng môn cho gọi ba vị đi vào
Ba người cùng bước qua bậc cửa tiến vào đại sảnh, nơi này quả nhiên đẹp đẽ lạ thường, đối diện cánh cửa là hai cái ghế bành lớn dành cho chủ quản ở giữa là một cái bàn lớn làm bằng gỗ nguyên khối, hai bên tả hữu mỗi bên có mười cái ghế dành cho khách.
Chu Văn Thần ngồi ở vị trí chủ quản, Lục Kỳ Phong ba người tiến vào đều chắp tay thi lễ, Chu Văn Thần nói
-Lục công tử có phải đã quyết ý bái sư hay chăng
Lục Kỳ Phong nói
-Vãn bối khi trước gặp được lão tiền bối trong lòng mười phần tôn kính, hôm nay mạn phép không báo trước đến thăm lão tiền bối đó thôi. Còn như chuyện kia là việc hệ trọng, vãn bối nào có tài cáng gì sao dám trèo lên mây cao.
Chu Văn Thần cười nói
-Đến bái sư cũng được còn không đến thăm ta cũng hay, đã đến đều là khách quý, xin ba vị ngồi vào ghế
Cả ba cùng chia nhau ngồi xuống, Chu Văn Thần cho người đem trà lên. Lục Kỳ Phong xưa nay ít khi uống trà xong cũng phải nể mặt Chu Văn Thần nâng chén mới trước rồi uống một ngụm, hắn uống xong liền quen thói uống rượu khà một tiếng nói
-Thực là trà ngon
Chu Văn Thần cười hỏi
-Công tử biết đây là trà gì chăng
Lục Kỳ Phong nói
-Vãn bối là loại người trần tục thường hay uống rượu ít khi thưởng trà cho nên không biết, xin lão tiền bối thông giải
Chu Văn Thần nói
-Đây là trà Thiết Quan Âm, trà này uống ban đâu đầu có vị đắng nhẹ, sau lại có vị ngọt, sau cùng lại có vị đắng nên còn gọi là Song Khổ Nhất Điềm ( tức là hai đắng một ngọt)
Lục Kỳ Phong nói
-Quả đúng như thế bây giờ vãn bối đã cảm nhận thấy vị đắng thứ hai rồi
Chu Văn Thần nói
-Trà cũng như đời người, sinh ra là một cái khổ, chết đi cũng là một cái khổ, chỉ khi còn sống mới là lúc sung sướng thôi. Thế nên người ta lúc còn sống phải biết làm cho mình sung sướng hạnh phúc, có như vậy thì mới đáng sống
Lục Kỳ Phong nói
-Phải lắm, lời lão tiền bối nói đều là lời vàng ý ngọc, vãn bối xin được lắng nghe.
Chu Văn Thần nói
-Các vị đã có lòng đến đây thăm lão phu thì xin ở lại chơi ít ngày để lão phu được tròn phép tiếp đãi
Lục Kỳ Phong cười nói
-Nếu được như thế vãn bối thật là có vinh dự lắm
Ba người ở trước mặt Chu Văn Thần nói chuyện qua loa rồi đến khách phòng nghỉ ngơi, Tiếu Biệt Ly không quen ngủ cùng người khác cho nên ở riêng một phòng còn hai người Thượng Quan Thương Tùng và Lục Kỳ Phong ở chung một phòng.
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Ngươi nằng nặc đòi đi Hoa Sơn muốn điều tra việc gì, sao không phải đến Đường Môn hay Điểm Thương
Lục Kỳ Phong nói
-Ta cảm thấy nên đến Hoa Sơn trước hết
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Vậy ngươi định điều tra gì ở Hoa Sơn
Lục Kỳ Phong nói
-Ta muốn điều tra nữ nhân ở Quảng Lăng Đổ Phường có phải Chu Trinh Tuyết con gái Chu Văn Thần không. Nếu đúng Chu Trinh Tuyết là nữ nhân đó thì Quảng Lăng Đổ Phường chính là một xào huyệt của Chu Văn Thần còn lão đích thị là một tay chủ mưu ám vụ này
Thượng Quan Thương Tùng thở dài nói
-Chu Văn Thần tướng mạo đường đường, tiên phong đạo cốt nhìn thế nào cũng không giống một người có thể làm những việc như vậy
Lục Kỳ Phong nói
-Cây nắp ấm mùi thật là thơm nhưng một khi ong bướm rơi vào thì nó sẽ đóng lại rồi ăn thịt cho bằng hết.
Con người ta cũng vậy, có đôi khi bên ngoài càng đường hoàng đĩnh đạc thì bên trong lại càng ti tiện đê hèn, dù sao lòng người cũng sâu hơn biển biết thế nào mà lường
Tối hôm đó Chu Văn Thần mở tiệc thiết đãi ba người, Thiếu Khai cũng có mặt xong hắn ngồi ở tận cuối bàn.
Hai người lần trước đi cùng Chu Văn Thần đến Thất Tinh lầu là nhị đồ đệ và tam đồ đệ của lão. Nhị đồ đệ là người lùn hơn tên gọi Thiếu Khanh, tam đồ đệ là người cao hơn tên gọi là Thiếu Trạch.
Hai người này từ khi thấy Chu Văn Thần có ý muốn nhận Lục Kỳ Phong làm đồ đệ đích truyền thì tự nhiên cũng xum xoe ba phần, hai người theo địa vị ngồi gần Lục Kỳ Phong nhất thường rót rượu luôn luôn.
Trong bữa tiệc Lục Kỳ Phong mới hỏi
-Vãn bối nghe nói ái nữ của Lão tiền bối là một vị tuyệt sắc giai nhân không biết có diễm phúc được gặp hay không
Chu Văn Thần bỗng sa sầm nét mặt,, đám đồ đệ cũng không ai nói tiếng nào nữa. Thiếu Khai nhận thấy cơ hội đã đến bèn đập bàn đứng dậy quát
-Thằng nhãi ranh kia, chớ vì sư phụ coi trọng ngươi mà người dán xấc láo.
Lục Kỳ Phong ngạc nhiên nói
-Vãn bối không biết đã phạm điều gì sai quấy
Chu Văn Thần nói
-Thiếu Khai chớ vô lễ, Lục công tử không biết chuyện riêng của bản môn, không thể trách y được.
Lục Kỳ Phong nghe nói vội đứng dậy vái dài một cái nói
-Vãn bối nhiều chuyện không tường xin lão tiền bối trách phạt
Chu Văn Thần xua tay nói
-Không hề gì, công tử hãy cứ tự nhiên
Mọi người lại tiếp tục ăn uống xong Chu Văn Thần lấy cớ mệt trong người rồi đi nghỉ sớm. Thiếu Khai muốn lấy lòng sư phụ nên cũng vội dìu Chu Văn Thần về phòng.
Đợi khi cả hai đã đi khuất, Lục Kỳ Phong mới hỏi hai người Thiêú Khanh và Thiếu Trạch
-Này nhị vị sư huynh, không biết lão tiền bối vì sao nhắc đến ái nữ lại muộn phiền đến thế
Thiếu Khanh che miệng nói nhỏ
-Công tử có điều không biết, mấy năm trước sư muội đột nhiên có mang, sư phụ và sư nương hết sức bất ngờ liền hỏi xem cha đứa bé là ai, có điều dù tra hỏi thế nào sư muội cũng nhất định không nói. Sư phụ vì sợ mất mặt đã cho sư muội đến nơi khác sinh con rồi. Đến nay sư phụ vẫn canh cánh trong lòng sợ giang hồ đồn thổi sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng sư môn
Lục Kỳ Phong hỏi
-Sự ấy cách đây đã mấy năm rồi
Thiếu Khanh nói
-Đã ba năm rồi đó.
Truyện Lục Kỳ Phong quyển 1: Suy Trắc Bất Thố tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | rabitch |
Thời gian |