Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2448 chữ

Hai người đi ra đến cửa, Lục Kỳ Phong nói

-Qua chuyện này ta rút ra hai việc

Thượng Quan Thương Tùng ngạc nhiên hỏi

-Là hai việc gì

Lục Kỳ Phong nói

-Thứ nhất Tiếu Biệt Ly rất có thể là người của bọn chúng. Hôm qua ta nói ra thuật che mắt, hôm nay lập tức bọn họ cũng nói ra thuật che mắt của ta. Ta nghi ngờ Tiếu Biệt Ly nói bị đau bụng để nhân cơ hội thông báo cho bọn chúng.

Sau này chúng ta phải cẩn thận người này.

Thượng Quan Thương Tùng gật đầu tán thành lại hỏi

-Còn việc thứ hai

Lục Kỳ Phong nói

-Nữ nhân này đáng là một trong tứ đại mỹ nhân đương thời.

Thượng Quan Thương Tùng bấy giờ nghĩ lại nữ nhân mặt mày diễm lệ thân hình lại cực kì quyến rũ khiến tâm thần hắn không khỏi bay bổng, hắn nói

-Tứ đại mỹ nhân đương thời là những ai

Lục Kỳ Phong nói

-Tứ đại mỹ nhân bao gồm Viên Ngọc San, Lịch Yên Nhiên, Mai Phương Thúy, Chu Trinh Tuyết

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Những người ấy ta chỉ nghe qua tên Chu Trinh Tuyết

Lục Kỳ Phong hỏi

-Chu Trinh Tuyết là ai

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Chu Trinh Tuyết là con gái Chu Văn Thần đó, mấy năm trước nàng ta cực kì nổi tiếng vừa dó dung mạo tuyệt luân lại có võ nghệ phi phàm.

Hắn vừa nói đến thì lập tức hiểu ra vấn đề bèn nói

-Lẽ nào ngươi nghi ngờ nữ nhân đó là Chu Trinh Tuyết

Lục Kỳ Phong nói

-Phải đó, Chu Trinh Tuyết ta cũng chưa từng gặp, nhưng trong tứ đại mỹ nhân chỉ có nàng ta là người trong giang hồ, nếu nàng ta là con gái Chu Văn Thần tại sao lại xuất hiện ở đây, tại sao một người có địa vị như Chu Văn Thần lại có đứa con gái phóng khoáng phong lưu đến thế.

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Vậy phái Hoa Sơn cũng có liên đới

Lục Kỳ Phong nói

-Phải lắm, e là không chỉ có mỗi phái Hoa Sơn đâu, ngươi còn nhớ hôm đó các vị chưởng môn phái Điểm Thương, Đường Môn, Không Động, Côn Luân, đều đột nhiên cùng xuất hiện hay không, tại sao những người có địa vị cao như thế này đều tề tựu lại một chỗ. Như thể có ai đó đánh tiếng trước cho bọn họ vậy.

Thượng Quan Thương Tùng hỏi

-Những người đó nếu như liên thủ lại thì hôm đó ta với ngươi không thể nào thoát khỏi Tư Không phủ được.

Lục Kỳ Phong nói

-Vẫn còn nhiều điều khó giải đáp xong không thể không nghi ngờ

Còn nữa chúng ta từ Bạch Y Đường đi đến Bích Không thành ngót nghét ba ngày đường, vậy mà Tư Không Thắng trong một ngày có thể gọi về Tư Mã Viên, không lẽ Tư Mã Viên biết trước chúng ta đến Bích Không thành hay sao. Tiếu Biệt Ly là người Tư Mã Viên sai đến giám sát hai ta vậy mà hắn lại có vẻ liên quan đến bọn người kia, ta thực là chưa làm sao giải đáp hết được

Thượng Quan Thương Tùng trong một lúc phải tiếp nhận quá nhiều thông tin khiến cho hắn cũng phải đau đầu, bây giờ phải đợi Lục Kỳ Phong có hướng suy đoán mới để tìm ra manh mối hay không.

......

Đường dài tít tắp không thấy điểm kết, phải rồi đường đi làm gì có điểm kết, giả như có điểm kết thì đi tiếp vẫn thành đường thôi.

Đường dài thì chân mỏi, chân mỏi nhưng vẫn bước đều, bước đều vì bên đường toàn là hoa thơm, chim ca ríu rít cây lá rì rào thật là khiến người ta dễ chịu

Trên ngọn núi đều là hoa thơm nên núi còn gọi là Hoa Sơn, đường lên núi có một toà tiểu đình, khách vãng lai giẫu mỏi chân thì hãy ghé tạm bên toà tiểu đình mà nghỉ.

Bên trong toà tiểu đình có một chiếc bàn đá, bốn chiếc đôn đá, một người đang ngồi chốc chốc lại dốc chiếc hồ lô uống mấy hớp rượu.

Lục Kỳ Phong tiến lại hỏi

-Tiền bối có thể cho tại hạ mạn phép nghỉ tại đây chăng

Người kia độ bốn chục tuổi tướng mạo cũng có vài phần tiêu sái, người ấy nói

-Núi không phải của ta, tiểu đình cũng không phải của ta, ta bất quá cũng chỉ là khách vãng lai như các người, hà tất phải khách khí

Lục Kỳ Phong cùng Thượng Quan Thương Tùng và Tiếu Biệt Ly cùng ngồi xuống.

Người kia hai mắt nhìn vào khoảng không thi thoảng lại uống vài hớp rượu, Lục Kỳ Phong nhìn Thượng Quan Thương Tùng thấy hắn cũng có vẻ thèm rượu, bản thân mình cũng đã khát khô cổ họng cũng muốn uống một hớp rượu để giải khát.

Lục Kỳ Phong chắp tay nói

-Bọn tại hạ đường xa mệt mỏi, vừa đói vừa khát, tiền bối có thể nào...

Người kia cười nói

-Đói thì ta không có gì ăn, nhưng khát thì cũng có một hồ lô rượu ở đây

Nói rồi đưa ngay hồ lô rượu trong tay cho Lục Kỳ Phong, Lục Kỳ Phong mừng rỡ nhận lấy rồi nói

-Xin đa tạ

Có điều hắn vừa cầm lấy hồ lô thấy trong bình nhẹ tênh bất quá còn được một hớp rượu, đã là một hớp rượu thì uống không bõ.

Người kia thấy Lục Kỳ Phong ngần ngừ thì bật cười nói

-Ngươi chê còn ít rượu

Lục Kỳ Phong cười gượng

-Quả thật có hơi ít

Người kia cười nói

-Vậy thì chờ một lát, tên gánh rượu nhà ta sắp đến rồi

Lục Kỳ Phong hỏi

-Tiền bối gánh rượu lên núi làm gì

Người kia nói

-Gánh lên núi tất nhiên là bán cho người trên núi, không lẽ ta gánh lên núi để uống hết rồi về

Lục Kỳ Phong cười nói

-Phải lắm, tất nhiên mang rượu đi là để bán

Vừa hay nghe có tiếng người hát từ dưới núi đi lên. Người gánh hàng thường hay hát, hát để cho đỡ mệt, hát để người ta nhận ra mình đang gánh hàng.

Tiếng hát mỗi lúc một gần, chỉ thoáng chốc Lục Kỳ Phong đã thấy một người thanh niên ngực nở vai rộng gánh hai gánh rượu lớn đi tới.

Người thanh niên thấy người trung niên thì mừng rỡ nói

-Cha đi nhanh quá

Người trung niên nói

-Hãy còn nửa đường, ghé vào đây nghỉ tạm cái đã

Trời đang tiết thu không khí mát mẻ, nắng cũng không gắt, gió thổi hiu hiu người ta chẳng cần phải quạt cũng thấy mát rồi.

Tiểu đình có bốn chiếc ghế đã có bốn người ngồi, thanh niên ghé vào cũng chỉ biết đứng. Lục Kỳ Phong đứng dậy nói

-Huynh đài xin mời

Người kia cũng khách khí nói

-Công tử không cần phải thế, tiểu nhân đứng cũng được

Lục Kỳ Phong hỏi

-Rượu này có thể bán cho tại hạ một chút được chăng

Thanh niên chưa đáp chỉ nhìn phụ thân, người trung niên nói

-Rượu bán thì tất nhiên đã có người đặt, nhưng rượu trong hồ lô của con có còn chứ

Thanh niên cầm chiếc bình hồ lô đeo bên hông lắc lắc nói

-Đường đi xa quá con đã uống hết rồi

Lục Kỳ Phong nói

-Bất qua các vị múc ở hai gánh này mỗi gánh một chút cũng được, liệu cũng không ai phát hiện ra

Người trung niên cười nói

-Cũng phải, con múc lấy hai gáo bán cho vị công tử này

Người thanh niên lại lấy cái gáo dừa múc lấy một gáo đưa cho Lục Kỳ Phong, Lục Kỳ Phong đang cơn thèm rượu vội đón lấy định uống. Chợt Tiếu Biệt Ly hỏi

-Hãy gượm đã, rượu này là rượu gì

Lục Kỳ Phong ngửi một cái nói

-Rượu này chắc là Cao Lương nấu thành

Người trung niên nói

-Công tử cũng thật tinh tường

Tiếu Biệt Ly cười nói

-Cũng có mùi Cao Lương đó xong rượu này đã pha rồi không còn nguyên chất

Lục Kỳ Phong vốn là tay ăn chơi sành sỏi, rượu với đàn bà trên đời này hắn tự tin am tường hơn cả, hắn chau mày nói.

-Mùi rượu này nồng lắm, tuyệt không phải pha

Tiếu Biệt Ly cười nói

-Ta không nói rượu này pha nước

Lục Kỳ Phong hỏi.

-Vậy thì pha cái gì

Hắn còn chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên thấy hai ánh chớp loé lên tức là người trung niên cùng người thanh niên cùng rút chùy thủ trong người đâm ra.

Hai người này cũng thật hiểu ý, Người thanh niên đâm tới Tiếu Biệt Ly còn người trung niên đâm Lục Kỳ Phong. Trong khoảnh khắc đối phương ra tay chớp nhoáng, Lục Kỳ Phong không kịp phản ứng tưởng là đã bị một đao đâm thấu tim ngờ đâu con dao còn cách ngực hắn một thước đã rơi xuống bàn đá. Rơi cùng con dao còn có cánh tay người trung niên, hẳn là Thượng Quan Thương Tùng đã ra tay.

Bên này Tiếu Biệt Ly đã có chuẩn bị, hơn nữa võ nghệ của hắn cũng không phải tầm thường, người thanh niên đâm ra không trúng đích lại thấy đổi phương phóng chảo bóp ngay lấy yết hầu.

Bản thân bị khống chế yếu huyệt người thanh niên toàn thân mềm nhũn không tài nào xử lực được, mũi chùy thủ cũng rơi xuống đất.

Bấy giờ Lục Kỳ Phong mới biết hai người này bày ra quỷ kế để ám toán mình, quả nhiên đao thương dễ tránh ám tiễn khó phòng.

Tiếu Biệt Ly cười nói

-Các ngươi còn kém lắm, mùi Đoạn Cốt Tán nồng đến như thế mà dám đem ra hạ thủ được

Lục Kỳ Phong nghe nói biết ngay trong rượu có độc bèn hất ngay xuống đất, rượu chạm vào đất thì bọt trắng xùi lên nghe xèo xèo cả.

Người trung niên bị đoạn cánh tay liền dùng tay còn lại phong bế huyệt đạo cho máu ngừng chảy. Thượng Quan Thương Tùng thu đao lại liền phóng tay đến điểm ngay vào huyệt linh đài sau lưng cho gã khỏi cựa quậy giở trò gì nữa.

Người thanh niên bị Tiếu Biệt Ly nhận ra thủ đoạn thì cả kinh nói

-Đoạn Cốt Tán của ta sao ngươi có thể phát hiện thấy

Tiếu Biệt Ly cười nói

-Từ nhỏ ta đã học về độc dược, một chút bản lĩnh cỏn con này của các ngươi sao qua nổi mắt ta

Người thanh niên nói

-Khá lắm, hiện giờ bọn ta đã bị khống chế, chém giết tùy ý các ngươi

Thượng Quan Thương Tùng hỏi

-Ngươi là Vạn Độc Thánh là người Huyết Vân Đường

Người kia cười nói

-Phải

Thượng Quan Thương Tùng hỏi

-Là người nào đặt hàng các ngươi ám hại bọn ta

Vạn Độc Thánh đáp

-Các hạ đã biết ta là người Huyết Vân Đường thì còn tra hỏi làm chi. Huyết Vân Đường nhận tiền sát nhân đâu phải chỉ là cái danh. Nếu sát nhân bất thành thì tức là sát thủ phải chết. Thôi xin hãy giết ta cho rồi đừng phí lời nữa

Lục Kỳ Phong cười nói

-Nếu có người thuê sát thủ giết ta, vậy ta có thể thuê sát thủ giết người đó được chăng

Vạn Độc Thánh có chút bất ngờ, xưa nay hắn ta hành sự chưa từng gặp trường hợp này bao giờ. Vạn Độc Thánh ấp úng

-Cái đó...cái đó

Lục Kỳ Phong nói

-Hắn thuê sát thủ giá thành thế nào ta xin trả lại gấp đôi

Vạn Độc Thánh ngẫm nghĩ một hồi rồi nói

-Chuyện nào ra chuyện đó, dù các hạ có thuê sát thủ ngược lại thì sát thủ vẫn sẽ hoàn thành nhiệm vụ trước rồi mới nhận nhiệm vụ tiếp theo

Lục Kỳ Phong gật đầu nói

-Phải lắm, đã là làm ăn thì phải có uy tín, ta cũng tin Huyết Vân Đường là một nơi làm ăn uy tín.

Tiếu Biệt Ly hỏi

-Bây giờ hai người này xử lý thế nào

Lục Kỳ Phong nói

-Hết cách rồi, đâu thể thả cọp về rừng được

Tiếu Biệt Ly cùng Thượng Quan Thương Tùng đều đồng loạt ra tay giết chết cả hai. Lục Kỳ Phong nhìn Tiếu Biệt Ly cười nói

-Không ngờ nhìn ngươi nhỏ bé yếu đuối lại có nhiều bản lãnh đến thế

Tiếu Biệt Ly cũng bật cười nói

-Ta biết lần trước ở Quảng Lăng Đổ Phường hai ngươi khinh khi ta, nhưng phải biết rằng đã là người trong Khoái Đao Thần Bổ thì tuyệt không phải chỉ là cái tên, hơn nữa Tư Mã đại ca giao cho ta giám sát hai người cũng là sai ta bảo vệ hai người nữa đó

Lục Kỳ Phong tiến lại ôm vai Tiếu Biệt Ly nói

-Từ nay ngươi sẽ là huynh đệ của ta, để khi nào xong việc ta sẽ cho người đánh bạc chơi gái thoải mái luôn

Tiếu Biệt Ly hất tay Lục Kỳ Phong ra chau mày nói.

-Đánh bạc như lần trước thì ta không đánh đâu, còn như chơi...chơi gái thì cái đó ta không...không...

Lục Kỳ Phong thấy Tiếu Biệt Ly ấp úng thì bật cười khanh khách nói

-Biết ngay ngươi hãy còn thân đồng tử, cái gì chẳng có lần đầu, sau này thế nào ngươi chẳng phải lấy vợ sinh con, cứ thử một lần trước đi đã ngươi sẽ mê phụ nữ cho mà coi

Tiếu Biệt Ly càng có vẻ không vui lắc đầu nói.

-Ngươi đúng là đồ quỷ háo sắc, thể nào cũng có ngày ngươi bại vào tay đàn bà

Lục Kỳ Phong cười nói

-Phải lắm, ví có chết ta cũng phải chết trong tay đàn bà, dù sao cũng làm quỷ phong lưu còn hơn chết như hai gã này, thật là một cái chết tàn khốc

Thượng Quan Thương Tùng cũng cười nói

-Ngươi đã phong lưu thành thói rồ, nếu không bỏ tật ấy tuyệt đối sẽ như Tiếu Biệt Ly nói, ngươi sẽ bại trong tay đàn bà.

Bạn đang đọc Lục Kỳ Phong quyển 1: Suy Trắc Bất Thố sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.