Vậy thì để thời gian mài chết các ngươi!
Chương 13: Vậy thì để thời gian mài chết các ngươi!
[Thiết]
[Thiết]
[Thiết]
Từ Trần vừa phóng thuật thức, vừa suy tính tình hiện tại. Nếu không có gì ngoài ý muốn, họn hắn hẳn là sẽ thua. Tổng thời gian chiến đấu từ lúc đại chiến bắt đầu đến giờ vẫn chưa được hai giờ, nhưng nhìn qua thì vô cùng kém lạc quan.
Lạc Ngã Ba tuy sử dụng khí để nạp cho Kiếm Súng, nhưng để dẫn được khí vào lại do tinh thần của hắn dẫn động, hiện tại trên khuôn mặt đã xuất hiện vẻ mỏi mệt. Mặc dù có thể uống thuốc bổ sung mua từ hệ thống, nhưng thứ đồ này khi sử dụng liên tục thì hiệu ứng sẽ yếu đi. Suy cho cùng vấn đề là ở nhân thể, coi như có thể liên tục bổ sung năng lượng, thì trường kỳ hoạt động hiệu suất cao vẫn có thể đem ngươi mài mòn đến chết.
Còn Alex VIII thì bị hạn chế khi nòng súng trở nên quá nóng, coi từ đầu đến giờ đã liên tục đem súng đổi qua đổi lại. Giáp sắt hạng nặng mặc dù phòng thủ hiệu quả, nhưng cũng khiến hắn trở nên chậm chạp hơn.
Bản thân mặc dù không phải lo về lượng Âm Dương Lực, nhưng liên tục chiến đấu cường độ cao lại khiến Thiên Nhãn gây áp lực rất lớn cho não hắn. Số lượng thuốc phục hồi hắn uống đã nhiều đến mức gần như nhờn thuốc. Không sớm thì muộn hắn cũng sẽ gục ngã.
Bây giờ có học thêm thuật thức khác cũng muộn rồi, cũng không có khả năng trong thời gian ngắn học được cách Tạo Dựng Lĩnh Vực. Nhưng tính ra, lúc này thì điểm tích lũy đã có được kha khá rồi, nên phóng đại chiêu.
Hắn dùng Dương Lực cường hóa cơ thể mạnh hơn, sau đó mặc kệ cho đám vong binh xâu xé.
- Từ Trần!!!
Alex VIII định lao lên cứu viện, đột nhiên nghe thấy thông báo trong nhóm.
Xã Súc: Ta không sao, bọn chúng không khiến ta bị thương được, đừng đến gần ta, Alex ngươi mau đứng chắn cho Lạc Ngã Ba!
Đông Phương Dở Hơi: Ngươi định làm gì?
Xã Súc: Ta đang rặn đại chiêu, mau tự bảo vệ mình đi!
Lạc Ngã Ba cùng Alex VIII thấy thế liền nhao nhao tránh xa.
Từ Trần cũng không trì hoãn nữa, kéo băng bịt mắt xuống, giải phóng tiềm năng của Thiên Nhãn, đồng thời niệm Thuật Chú.
[Trường Giang] - [Tinh Chuẩn] - [Liệt Giảo]
[Cổ Thuật Pháp] - [Ma Đao Kiếm Vực] - [Xuất Lực Cực Đại] - [Thiết]
Những đòn trảm kích đan vào nhau tựa như tấm lưới, đem toàn bộ vong binh trong khu vực cắt thành những khúc thịt. Chỉ trong vài giây, chúng lan ra khắp bề mặt ngoài của tòa cao ốc bọn hắn đang đứng, khiến cả những vong binh đang cố leo lên cũng về với đất mẹ.
Bắn xong đại chiêu, Từ Trần không khỏi thở hắt ra một hơi. Bởi vì mục tiêu được chọn thủ công, nên hắn loại riêng Lạc Ngã Ba cùng Alex VIII ra, những đòn trảm kích đều né đi bọn hắn. Đồng thời cố gắng hạn chế thiệt hại tới tòa nhà.
Nếu không có Thiên Nhãn, hắn chắc chắn không thể điều chỉnh Âm Lực một cách tinh vi như vậy. Mặc dù ngoài tầm bán kính 50m thì đòn trảm kích đều không chịu sự khống chế của hắn, nhưng vì số lượng vong binh cực kỳ đông đảo, cho nên căn bản sẽ không tồn tại kết quả đánh trượt.
Từ Trần lôi vội một lọ thuốc bổ sung ra, nhưng chưa uống mà nhanh chóng nói.
- Mau lên, chúng sẽ lại kéo lên rất nhanh. Mau chóng hối đoái gì đó từ cửa hàng hệ thống đi!
Ba người nhao nhao truy cập vào cửa hàng, đòn vừa rồi chó lẽ chỉ câu được cho bọn hắn một phút. Nhưng như vậy là đủ rồi.
Ma cà rồng thủy tổ nhìn Từ Trần phóng đại chiêu cũng giật mình, sống từng đấy năm đây là lần đầu hắn chứng kiến một người có thể phóng ra sức mạnh như vậy. Quyết định dù thế nào cũng phải đem tên đó biến thành Vong Binh. Lại nhìn dáng vẻ xuống sức của hắn sau đó, trong lòng lại càng mừng. Nhanh chóng thúc dục đám vong binh đẩy lên.
Sau đó nhìn thấy ba người gọi ra ba con người máy cao bốn mét, nhanh chóng leo vào trong. Rồi từ trên tầng cao nhảy xuống, tiện thể đè nát vài chục con Vong Binh. Bộ dáng thần cản sát thần, phật cản sát phật.
Ma Cà Rồng thủy tổ “...”
Không phải, thứ đồ gì?
Quái vật sắt thép như vậy ở đâu ra.
Sau đó dưới con mắt kinh dị của hắn, ba khối sắt thép khổng lồ bắt đầu triển khai một trận đồ sát. Nếu như vừa rồi là tại hiểm địa chống cự, vậy lúc này phải miêu tả là một đường đẩy ngang.
Quái vật sắt thép mặc dù mỗi một bước đều khiến mặt đất lún xuống, nhưng bọn chúng lại cực kỳ cơ động, so với nhân thể con người không kém chút nào. Bọn chúng trên tay cầm khẩu súng trường, một tay còn lại cầm kiếm, một viên chục cái tiểu đồng bọn, một chém vài cái xác chia hai. Đơn giản như đi dạo trong chính sân vườn của mình vậy.
Nhìn thấy đám vong binh của mình ngã xuống như lúa, ma cà rồng thủy tổ không chút do dự lựa chọn rút lui. Hắn nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh khiến đám vong binh bỏ chạy.
Mặc dù đã tổn hao đến một nửa binh lực, khiến hắn cực kỳ căm phẫn. Nhưng kinh nghiệm nhiều năm nói cho hắn biết hiện tại không thể tất tay xuống dưới. Đối phương lúc trước thể hiện ra mặc dù có vẻ hụt hơi, nhưng hoàn toàn không phải sức cùng lực tận. Tiếp tục đánh xuống, có khả năng phải bồi ra chín thành quân lực của mình.
Nhìn súng trong tay đối phương, hắn cũng không khỏi thèm khát. Lúc chinh phục thành phố này, có rất nhiều bịch máu cũng lôi ra vũ khí tương tự, nhưng uy lực thua kém không chỉ một phần.
Bây giờ phương pháp tốt nhất là án binh bất động, chờ đến lúc cái lồng tiêu biến. Bản thân liền thoát đi, sau đó ẩn nhẫn vài trăm năm. Đến khi nào đám này chết hết vì tuổi già liền ló đầu ra lãng.
Ta đánh không lại các ngươi, vậy thì để thời gian mài chết các ngươi!
Đăng bởi | Thổđiểulạcđường |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 4 |