Cách Đánh Thô Sơ
Khi tộc nhân Vũ tộc chuyển sang dạng thú thì họ sẽ có sức tấn công cũng như sức chống chịu vượt trội hơn hẳn so với dạng người. Cộng thêm với những đặc tính tự nhiên của loài mà họ chuyển dạng thành. Và cũng có luôn cả những hạn chế tự nhiên của loài đó nữa.
Vì thế mà khi đối đầu với tộc nhân của Vũ tộc. Hiểu biết về tự nhiên là điều quan trọng nhất. Nếu bạn nắm được điểm yếu của loài mà họ biến thành mà đánh vào đó thì tỷ lệ chiến thắng sẽ cao hơn nhiều. Ví dụ như loài rắn mà Vũ Cương biến thành đây. Chúng có điểm yếu chí mạng là phần phía sau đầu. Cổ nhân có câu "đánh rắn phải đánh dập đầu" cũng chính là để nói về điểm này.
Kiến thức tự nhiên của Thủ chưa biết có bao nhiêu cho nên rất khó để phán đoán xem Thủ có thể tận dụng được điều này không. Còn hiện tại thì có thể dễ dàng nhận ra Thủ đang muốn di chuyển vặn sườn đối thủ của mình để tránh những đòn tấn công từ phần đuôi. Thế nhưng Vũ Cương cũng không phải là tay mơ khi mà có thể dùng cảm quan không gian của mình để tấn công khu vực điểm mù.
Hai bên đều bắt đầu phô diễn ra những kỹ năng mà bản thân mình đã được rèn dũa. Thủ chính là giác quan nhạy bén cùng khả năng di chuyển đã được huấn luyện của mình. Còn Vũ Cương chính là cảm quan được tăng cường bởi loài rắn.
Lúc này Thủ đã bắt đầu nhớ lại những gì mình được học. Loài rắn vốn có thị giác không tốt lắm. Chúng dùng lưỡi của mình như ăng ten để do thám xung quanh. Và thứ chúng cảm nhận là tín hiệu mùi và cảm nhận xung động. Tất nhiên là Thủ không biết dịch chuyển cho nên không thể có chuyện động tác của cậu không gây ra xung động.
Còn xét về mùi thì cảm nhận mùi của Thủ còn nhạy hơn của rắn không biết bao nhiêu lần. Thế là Thủ đã nghĩ ra một kế hoạch cực kỳ điên rồ đó là tìm cách va chạm với cơ thể của Vũ Cương ở dạng rắn. Thứ nhất có thể làm cho Vũ Cương khó nhận biết được bản thân hơn. Thứ 2 là rắn là khung xương của rắn không được thiết kế để bảo vệ phần dưới bụng. Nếu có thể tấn công vào phần này thì sẽ gây ra thương tổn lớn nhất đối với Vũ Cương.
Kế hoạch đơn giản này chính là những gì khả dĩ nhất mà Thủ có thể nghĩ ra. Và hiện tại thì cậu cũng đã nghĩ cả đến việc tấn công phần đầu. Nhưng nhìn xem, đầu rắn hiện đang ở vị trí cao hơn mặt đất đến cả 2 mét. Vũ Cương cũng chẳng phải kẻ ngốc mà để điểm yếu lộ ra cho đối thủ đánh vào.
Thế là một người một rắn thật sự đã lao vào nhau. Thủ lợi dụng khả năng của mình mà liên tục tránh né những đòn tấn công có sức sát thương mạnh của đối thủ. Còn Vũ Cương thì đang dùng thế mạnh của mình để cố gắng khuất phục đối phương càng nhanh càng tốt.
Năng lực của Thủ là loại năng lực cơ thể, cho nên thể chất của Thủ cũng tính là mạnh. Chưa kể mức năng lượng của Thủ hiện tại đã là cấp A+ cho nên khả năng bảo vệ cơ thể bằng năng lượng cũng là khá ổn. Sau một thời gian tập luyện với Linh Ngọc thì Thủ hiểu ra là cuộc chiến giữa các Kỳ Nhân thực chất là cuộc chiến của năng lượng chứ không phải cuộc chiến của năng lực. Kỳ Nhân cấp S sở dĩ được xếp vào cấp S vì mức năng lượng khổng lồ của họ chứ không phải là chỉ vì những năng lực bá đạo mà họ có được.
Thời điểm này cách tốt nhất Thủ có thể làm chính là dùng năng lượng mà tìm cách chiến thắng. Cách đánh nguyên thủy nhất như những Kỳ Nhân ở thế hệ đầu tiên. Cách này giống như việc dùng hai hòn đá liên tục đập vào nhau cho đến khi 1 bên vỡ vậy. Mà kiểu như này thì sẽ không được chữa thương. Muốn đấu trận tiếp theo ngày mai cũng sẽ khó vô cùng. Đây có thể gọi là giết địch một nghìn thì tự hại tám trăm.
"Tên nhóc này định dùng cách thô sơ nhất để tìm đường thắng. Càng nghĩ nhiều thì lại càng dễ thua, cách này có khi lại hiệu quả."
"Sau này có khi chúng ta cũng như vậy đấy."
Một lần hiếm hoi mà Huyễn và Linh Ngọc có chung suy nghĩ. Cả hai đều có thể mường tượng ra cảnh cuộc đại chiến của họ nếu nó xảy ra. Hai người họ cũng sẽ dùng cách đốt năng lượng của mình để đưa trận đấu đến kết quả cuối cùng. Và rõ ràng là cả hai đều không mong thứ họ tưởng tượng ra thành sự thật.
Dưới sân Thủ đang thật sự bừng cháy. Có thể nhìn thấy năng lượng trong người Thủ bắt đầu tràn ra ngoài và tạo thành một lớp màng mỏng bảo vệ quanh người. Và nó có màu trắng hơi đục. Mà biểu hiện của việc này có nghĩa là năng lượng của Thủ đã thực sự đạt được đỉnh của cấp A+. Cũng có nghĩa là xét về mức năng lượng thì Thủ đang nhiều hơn so với Vũ Cương.
Đây thật sự là một bất ngờ đối với tộc trưởng Vũ tộc. Bởi vì xét về mặt bằng chung tộc của ông ta mới là những người có mức năng lượng cao nhất. Trước đó Thủ cũng không có biểu hiện gì về việc đã được cột mốc này cả. Nét mặt của Vũ Dương tộc trưởng bắt đầu nhăn lại. Bàn tay to lớn của ông ta cũng đã bắt đầu nắm lại thành nắm đấm.
Trận trước thì Linh Huyền dùng lôi kích màu đen thắng người của tộc ông ta. Trận này thì Thủ lại đang chuẩn bị dùng thứ mà Vũ tộc tự hào nhất để chiến thắng. Vũ tộc sẽ thua hai trận liền theo một kịch bản vô cùng mất mặt. Với người thượng đẳng như Vũ Dương tộc trưởng. Không nổi cáu thì mới là lạ.
Vũ Cương khi nhìn thấy phản ứng cơ thể của Thủ thì cũng bất ngờ chẳng kém. Đừng nói là bên ngoài, ngay cả bên trong Vũ tộc những người làm được như vậy cũng rất ít. Bây giờ thấy đối thủ của mình tự dưng lại như vậy Vũ Cương đang đánh hăng say bất giác mà khựng lại. Bởi vì tình thế bây giờ đã khác. Nếu cứ đánh kiểu tiêu hao tiếp thì bên thua chắc chắn là Vũ Cương. Cho nên bây giờ là lúc cần phải đem bài vở ra để dùng.
Thân hình dạng rắn của Vũ Cương không đánh nhau trực diện với đối thủ nữa mà lập tức chui xuống bên dưới sân đấu. Vũ Cương đang làm theo cách của loài rắn là ẩn nấp bên trong địa hình rồi bất ngờ tấn công đối thủ từ vị trí thuận lợi. Đây chính là bản năng nguyên thủy của loài rắn. Không có gì là mới lạ cả.
Vấn đề là thông tin của Thủ được bảo mật quá kỹ. Vũ Cương không hề nhận ra Thủ có giác quan vô cùng nhạy bén. Cho nên việc ẩn nấp dưới sân là vô nghĩa. Lúc trước Linh Huyền ẩn nấp trong không gian do chính mình tạo ra còn không thể tránh khỏi giác quan của Thủ nữa là.
Việc Thủ có thể tránh được đòn tấn công bất ngờ của mình làm cho Vũ Cương trở nên mất bình tĩnh hơn. Mọi sự tự tin trước đó đang biến mất hết cả. Bây giờ chỉ còn lại sự gấp rút và lo lắng. Về phía Thủ thì bây giờ đã hoàn toàn là bản năng mà đánh. Đã không còn chiến lược hay suy tính gì nữa.
Giờ này chỉ còn là da thịt đấu với da thịt. Năng lượng đấu với năng lượng. Một là có một bên nhận thua, hai là đánh đến lúc nào một bên ngã xuống thì thôi.
Trận của Linh Huyền kéo dài vài phút ngăn ngủi. Còn trận của Thủ thì đánh đến hơn 20 phút đồng hồ mới có kết quả. Thủ là người chiến thắng, nhưng thân thể cũng đã chi chít các vết bầm tím và các vết thương do Vũ Cương gây ra. Và Thủ sẽ không được chữa thương bởi lực lượng y tế mà phải tự mình hồi phục cho trận đấu ngày mai.
Ở bên trên khán đài. Vũ Dương tộc trưởng dù có bực mình thì vẫn lớn tiếng mà nói.
"Hay lắm. Tộc ta không có kẻ thấy địch mạnh mà lùi bước. Thà rằng tử chiến quyết không chịu hàng."
Lời nói đó không phải chỉ để động viên một mình Vũ Cương mà còn là để nói với tất cả tuyển thủ còn lại của Vũ tộc. Dù có gặp kẻ mạnh đến đâu cũng không được chủ động xin thua. Một là đánh đến cùng hai là đừng nhận là người của Vũ tộc nữa. Ở khía cạnh này thì đây không phải là sự thượng đẳng, mà là tinh thần chiến đấu bất khuất của Vũ tộc.
Họ giống như những con dã thú. Càng bị thương thì lại càng điên cuồng mà chiến đấu. Đối với họ nỗi nhục bại trận còn khó chịu hơn cả cái chết. Thà được chết trong vinh quang còn hơn phải sống một cách ô danh.
Trận đấu thứ ba tiếp tục có sự tham gia của người Vũ tộc. Nhưng lần này lại là Vũ Bình ra sân. Cô gái này vừa xuất hiện thì không khí đã còn hăng hơn cả trận trước. Mà đây còn là chưa hề thi đấu một chút nào. Đối thủ của Vũ Bình là người của Huyền tộc cho nên không khí giữa hai lần xuất hiện khác hẳn nhau.
Các thành viên của Huyền tộc vốn đã quen với việc không được chào đón cho nên họ chẳng mấy quan tâm đến những gì trên khán đài. Với họ thì mục tiêu trước mặt mới là thứ duy nhất họ để ý.
Vũ Bình vừa vào sân liền biến thành một con Kỳ Lân màu trắng. Phải biết rằng tuyệt đại đa số Kỳ Nhân của Vũ tộc chỉ có thể biến thành các loài động vật bình thường. Chỉ có rất ít người mới có thể biến thành các dạng thần thú chỉ có trong truyền thuyết thế này. Hai trận trước Vũ tộc đều đã thua. Lần này Vũ Bình nhất định không để tộc mình mất mặt thêm nữa.
Huyền Nghĩa cũng chẳng nhiều lời mà lập tức dùng năng lực đặc trưng của tộc mình thả ra một làn sương đen rồi ẩn mình vào trong đó. Khả năng ẩn mình và dịch chuyển trong bóng tối này chính là khả năng cơ bản của Huyền tộc. Tất nhiên là Kỳ Nhân cấp bậc càng cao thì lượng sương mù đen tạo ra cũng như thời gian duy trì càng lâu. Với cấp A+ như Huyền Nghĩa thì đánh hết trận sương vẫn chưa tan hoàn toàn là việc bình thường.
Ấy là trong trường hợp bình thường thì như thế. Còn lần này thì đối thủ là Vũ Bình. Trong dạng kỳ lân Vũ Bình thở ra một ngọn lửa màu trắng, nó lan đến đâu thì sương mù đen biến mất đến đấy. Chỉ loáng một cái thì Huyền Nghĩa đã chẳng còn chỗ để ẩn nấp nữa. Và sau đó thì không có sau đó nữa.
Thân thể bình thường của Huyền Nghĩa không thể nào đọ với một thân thể thần thú hùng mạnh cả. Chưa kể đến việc Vũ Bình đang cực kỳ quyết tâm cho nên không cho Huyền Nghĩa bất cứ một cơ hội nào để tránh né hay lật ngược thế cờ.
Trận đấu này trông có vẻ nhàm chán nhưng nó lại thể hiện đúng chênh lệch thực lực giữa hai bên.
"Cô bé này là cấp S-. Năng lực cũng không tệ. Hay là ta hấp thu nó nhỉ?"
"Đây là con gái của lão bên kia đấy. Ngươi muốn đùa với tính mạng ta sẽ không cản ngươi."
Như Huyễn nhận xét thì Vũ Bình đã là cấp S- tức là được xếp ngang với Linh Linh hoặc Linh Đồng. Cũng tức là Vũ Bình hiện tại nằm trong nhóm những người gần với cấp S nhất. Đã vậy lại còn rất trẻ, sau này mà mức năng lượng của Vũ Bình có thể thăng tiến lên thì cũng có nghĩa là Vũ tộc sẽ có thêm 1 cấp S nữa.
Sau hai trận toàn cảm giác bực bội thì cuối cùng cơ mặt của Vũ Dương tộc trưởng cũng được dãn ra. Con gái cưng của ông ta đã lấy lại mặt mũi cho tộc bằng một trận thắng áp đảo.
Đăng bởi | Revulsion |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 3 |