Chiếc Nhẫn Định Mệnh
Dưới ánh đèn neon rực rỡ của thành phố, Hậu đi lặng lẽ trên con phố vắng, lòng buồn bã vô cùng. Thành phố này, với những tòa nhà cao tầng và dòng xe cộ nhộn nhịp, cứ như thể chẳng bao giờ ngừng vận động. Một thành phố phát triển vượt bậc, nơi con người bận rộn kiếm tìm những giấc mơ, những cơ hội mà họ tin sẽ đưa họ đến thành công. Nhưng hôm nay, Hậu cảm thấy mình như một hòn đá nhỏ bị bỏ lại trong dòng chảy ấy.
Hậu, một chàng trai 18 tuổi vừa tốt nghiệp ngành kỹ sư xây dựng, chưa tìm được công việc ổn định. Anh sống cùng cha . Mẹ mất xớm , cha là công nhân bình thường, cùng em gái nhỏ – cô bé 14 tuổi nhanh nhẹn và hoạt bát. Mọi thứ trong cuộc sống của Hậu vẫn còn rất đỗi giản đơn, chưa có gì gọi là nổi bật. Nhưng anh từng nghĩ rằng mình có thể thay đổi tất cả, vì anh có Hoa.
Hoa – cô gái mà Hậu yêu suốt ba năm đại học, người mà anh từng nghĩ sẽ cùng anh đi hết quãng đời còn lại. Nhưng hôm nay, tất cả sụp đổ. Anh thấy cô ta, người yêu của mình, tay trong tay, vui vẻ cười đùa với một thiếu gia xa lạ bước ra từ khách sạn sang trọng . Thiếu gia đó là ai? Một gã đàn ông trẻ tuổi tên Kiệt , gia đình họ Lê giàu có, ăn chơi trác táng, và đã nghe tên từ lâu trong giới thượng lưu của thành phố.
“ Anh không tiền , gia đình không thế ,Anh không xứng với tôi!” Câu nói của Hoa vẫn vang vọng trong đầu Cậu. “Không lẽ tình yêu chân thành không thể so sánh được với vật chất sao?” Anh thầm nghĩ, cảm giác nghẹn đắng nơi cổ họng.
Anh không muốn tin vào những gì mình vừa chứng kiến, nhưng thực tế đã quá rõ ràng. Một cảm giác trống rỗng ập đến. Anh bắt xe đi kiếm chổ khoai khoả , bước lên ngọn núi gần thành phố, nơi anh đã từng đến mỗi khi tâm trạng rối bời.
Đỉnh núi tĩnh mịch, không một bóng người. Hậu ngồi xuống, tựa lưng vào một tảng đá lớn, ánh mắt nhìn vào tán lá xanh ngắt, rộng lớn tựa một chiếc ô khổng lồ che chắn cả một vùng. Lá cây rì rào trong gió, phát ra âm thanh tựa như lời thì thầm của núi rừng. Ánh sáng mặt trời chiếu qua những kẽ lá, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất, hòa quyện cùng mùi hương mộc mạc của gỗ và đất.
Chợt ánh sáng từ một vật thể nhỏ bé lóe lên từ gốc cây cổ thụ . Hậu ngước mắt xuống, một vật gì đó như đang phát ra hào quang nhẹ, lấp lánh. Hơi ngạc nhiên, anh đứng dậy tiến lại gần, ánh sáng ấy càng lúc càng rõ ràng hơn. Đó là một chiếc nhẫn – cổ xưa, với những ký tự lạ mắt khắc sâu trên bề mặt. Khi bàn tay anh chạm vào chiếc nhẫn, một cảm giác kỳ lạ chạy dọc cơ thể.
Hậu nhìn chiếc nhẫn màu bạc cổ xưa đeo thử vào tay, những ký tự lạ cứ hiện lên mờ mịt trong đầu anh. Cảm giác kỳ lạ ấy không ngừng lan tỏa khắp cơ thể, giống như một luồng điện mạnh mẽ xâm chiếm mọi giác quan. Anh xoay chiếc nhẫn, nhìn vào những đường nét mảnh mai của nó, không hiểu sao lại có cảm giác nó đang kêu gọi mình, thôi thúc anh làm một điều gì đó.
Lúc này anh còn đang trong tâm trạng rối bời do cú sốc đầu đời của mình ,tự thúc dục .
“Phải cố gắng,” anh tự nói với bản thân, miệng nhếch lên một nụ cười gượng gạo. “Phải kiếm thật nhiều tiền, phải chứng minh rằng mình không phải kẻ vô dụng, có thể thay đổi, để không gặp phải tình trạng như hiện tại. Cô ta không cần mình, mình sẻ khiến cô ta hối hận vì hành động hôm nay .”
Ánh mắt anh hướng ra xa, nơi những ánh đèn mờ ảo của thành phố đang dần chìm trong bóng tối. Những nỗi thất vọng chồng chất trong lòng anh, một sự mệt mỏi, như thể cả thế giới đang đè nặng lên vai anh. Anh gạt bỏ cảm xúc này, quyết tâm vứt bỏ hết những thứ vướng bận trong cuộc sống.
“Trời cũng sắp tối , trở về thôi .”
Đột nhiên, chiếc nhẫn trong tay anh phát ra một ánh sáng lạ thường, một tia sáng mạnh mẽ từ trong lòng chiếc nhẫn bắn ra. Hậu chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy một luồng năng lượng vô hình cuốn lấy mình. Trước khi anh kịp thốt ra một lời, một cảm giác lạnh giá và bóng tối bao trùm lấy anh. Cả không gian xung quanh như bị xé toạc ra, và một lực hút mạnh mẽ kéo anh biến mất.
Khi đôi mắt anh mở ra, Hậu nhận ra mình đã đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Xung quanh là một cảnh tượng hoang tàn, đổ nát. Những tòa nhà cũ kỹ, nứt nẻ và xiêu vẹo, phần lớn đã bị phá hủy. Cây cối mọc hoang dại phủ đầy những mảng tường rêu phong. Không khí u ám, lạnh lẽo, như thể một thời gian dài đã trôi qua kể từ khi nơi này còn là một thành phố nhộn nhịp.
Hậu lùi lại một bước, mắt mở to nhìn khung cảnh trước mặt, không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đầu óc anh quay cuồng, lòng ngổn ngang với hàng ngàn câu hỏi, nhưng điều duy nhất anh biết là… đây không phải là nơi anh vừa đứng trước đó.
“Cái quái gì đang xảy ra với mình?” Cậu tự hỏi, giọng nói lạc đi, như thể chẳng còn chút sức lực nào để hiểu rõ mọi chuyện.
Anh nhìn quanh, tìm kiếm một dấu hiệu, một lời giải thích cho tình huống kỳ lạ này. Nhưng tất cả những gì anh nhận được chỉ là sự im lặng đáng sợ và những tòa nhà đổ nát. Mọi thứ đều xa lạ. Tất cả đều không thể giải thích được.
Hậu lảo đảo vài bước, cảm giác hoang mang càng lúc càng mạnh mẽ. Anh không biết mình vừa trải qua chuyện gì, nhưng một điều rõ ràng là… thế giới mà anh đã biết, giờ đây không còn tồn tại nữa.
Đăng bởi | Nh0xsupeanvt |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 2 |