Ngàn Cân Treo Sợi Tóc
Ánh sáng mặt trời nhợt nhạt len lỏi qua những tầng cây rậm rạp phủ kín những tòa nhà cao tầng, giờ đây chỉ còn là những khối bê tông nứt nẻ. Thành phố này từng là nơi con người chen chúc sinh sống, nhưng giờ chỉ còn lại một sự im lặng chết chóc. Những ngọn cỏ mọc cao xuyên qua các vết nứt trên đường phố, dây leo chằng chịt bao phủ những bức tường đổ nát, tạo nên một khung cảnh vừa hùng vĩ vừa u ám.
Hậu đứng trên một con đường cũ kỹ, mắt dõi theo những hàng cây mọc thẳng tắp. Không khí nơi đây lạnh lẽo, như thể tất cả sinh khí đã bị hút cạn. Tiếng gió rít qua những khe nứt trong các tòa nhà tạo nên âm thanh khiến cậu rợn người .
Đi ngang qua một căn nhà đã sụp đổ một phần, Hậu nhận thấy những mảnh vỡ và đồ đạc cũ kỹ nằm rải rác khắp nơi. Có thứ gì đó lóe lên dưới ánh sáng, khiến cậu chú ý.
Đó là một chiếc lắc tay, sáng bóng dù bị phủ bụi thời gian. Chiếc lắc hoàn toàn làm bằng vàng, thiết kế tinh xảo. Cậu cẩn thận cúi xuống, nhặt lên món đồ.
Hậu cầm chiếc lắc tay bằng vàng, phủi đi vết bụi nó liền phát ra ánh kim loại phản chiếu ánh sáng mờ nhạt. Chiếc lắc trông có vẻ cũ kỹ nhưng vẫn còn sáng bóng, như thể nó đã nằm đây lâu năm mà thời gian không hề bào mòn. Cậu chần chừ, không biết phải làm gì với món đồ bất ngờ này.
“Cất đi thôi,” Hậu lẩm bẩm, định nhét nó vào túi áo. Nhưng ngay lúc đó, một cảm giác lạ lùng trỗi dậy trong đầu. Một không gian hình vuông, xanh mờ nhạt, bỗng hiện lên trong tâm trí. Cậu khựng lại, cảm giác ấy rất chân thực, như thể cậu có thể cảm nhận được mọi góc cạnh của không gian ấy.
Không gian ấy không lớn, chỉ khoảng 10 mét vuông, trống trơn và lạnh lẽo. Nhưng sự xuất hiện của nó thôi thúc cậu thử điều gì đó. Hậu nhíu mày, ánh mắt đăm chiêu nhìn chiếc lắc tay. “Không lẽ…?” Một ý nghĩ táo bạo nảy ra trong đầu cậu. Cậu tập trung toàn bộ suy nghĩ, tưởng tượng việc chiếc lắc biến mất khỏi tay và xuất hiện trong không gian ấy.
Ngay lập tức, chiếc lắc tay phát ra một tia sáng mờ, rồi biến mất khỏi lòng bàn tay. Hậu giật mình, lùi lại một bước, tim đập thình thịch. Cậu nhắm mắt, tập trung một lần nữa. Quả thật, chiếc lắc đang nằm ngay trong không gian trống rỗng đó, lơ lửng như không tuân theo trọng lực.
“Không thể nào…” Hậu lẩm bẩm, bàn tay run rẩy. Cậu thử nghĩ đến việc lấy chiếc lắc ra. Ngay lập tức, nó xuất hiện lại trên tay cậu, như thể chưa từng rời đi. Cảm giác này vừa kỳ lạ, vừa kích thích.
Để kiểm chứng thêm, cậu cúi xuống, nhặt một viên đá nhỏ dưới chân. Một lần nữa, cậu tập trung ý nghĩ, và viên đá cũng biến mất, xuất hiện trong không gian lạ kia. Cậu thử với một khúc cây gãy, rồi một thanh thép rỉ nằm lăn lóc gần đó. Lần nào cũng vậy, mọi thứ không có sự sống đều biến mất và được cất gọn gàng vào không gian kỳ diệu của chiếc nhẫn.
Cậu mỉm cười, trong lòng tràn đầy phấn khích. Cảm giác như cậu vừa mở ra một cánh cửa mới, một cơ hội không tưởng. “Đây là không gian trữ vật trong truyền thuyết…” cậu thì thầm, bàn tay siết chặt chiếc nhẫn, cậu nhớ rỏ chiến nhẫn lúc trước 6 chữ cổ xưa lúc trước cậu phát hiện đều sáng bóng mà nay có một chữ mờ nhạt , không suy nghĩ nhiều cậu tiếp tụi đi .
Hậu tiếp tục đi sâu vào thành phố, bước chân cẩn trọng trên con đường ngổn ngang. Không gian xung quanh ngày càng lạnh lẽo, ánh sáng dần trở nên mờ nhạt.
Bất ngờ, từ xa vang lên âm thanh lạ: tiếng gặm nhấm, xé rách như thể có thứ gì đó đang ăn thịt. Hậu nhanh chóng nấp sau một bức tường đổ nát, cố gắng quan sát.
Trước mắt cậu là một sinh vật kỳ dị, giống như một con bọ khổng lồ với bộ hàm sắc nhọn. Nó cao gần nửa người cậu, cơ thể đen bóng với lớp vỏ cứng cáp. Dưới chân nó là một bộ xương đầy huyết thịt, bị gặm nhấm đến mức không còn nguyên vẹn.
Tim Hậu đập thình thịch. Cậu cố gắng bước lùi thật khẽ, nhưng không may chân vấp phải một mảnh sắt, tạo ra âm thanh chói tai.
Con bọ khổng lồ lập tức ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu chiếu thẳng vào Hậu. Không chút chần chừ, nó lao tới với tốc độ đáng kinh ngạc.
“Chết tiệt!” Hậu thốt lên, quay đầu bỏ chạy. Tiếng chân cậu dẫm trên nền đất vang lên dồn dập, hòa cùng âm thanh kinh hoàng của con quái vật đang bám sát.
Cậu lao qua những tòa nhà đổ nát, nhảy qua các chướng ngại vật một cách vụng về. Tim cậu đập như muốn nổ tung, hơi thở dồn dập. Phía sau, tiếng cào xé của con bọ càng lúc càng gần, như một cơn ác mộng không lối thoát.
Hậu chạy thẳng vào một khu vực hoang vu, nơi những mảng bê tông lớn chặn lối. Cậu quay đầu lại, nhìn con bọ đang lao tới. Bàn tay run rẩy, Hậu cố gắng lục tìm trong không gian nhẫn thứ gì có thể dùng làm vũ khí.
Cảm giác tuyệt vọng dâng trào, nhưng bản năng sinh tồn buộc Hậu phải đứng dậy và tiếp tục chạy. Cậu nhận ra rằng, trong thế giới này, sự sống mong manh hơn bao giờ hết.
Hậu bị con bọ truy đuổi đến bước đường cùng, bị dồn vào một góc tường đổ nát, lưng cậu chạm vào một bức tường đổ nát, không còn đường thoát . Trong lúc tuyệt vọng, cậu cắn răn :
“Cái thế giới chết tiệt này! Mau đưa tôi trở về! ĐƯA TÔI VỀ NGAY!”
Lúc này con bọ bay tới tới cách cậu chỉ 1 gang tay hai cái càn sát nhọn của nó chuẩn bị thưởng thúc con mồi của mình thì đột nhiên không gian xung quanh vặn vẹo .
Ánh sáng mờ nhạt lóe lên từ chiếc nhẫn, và trước khi con bọ kịp giáng đòn chí mạng, Hậu đột ngột biến mất ngay trước mắt nó. Cú lao của con bọ không dừng lại, đâm sầm vào bức tường phía sau, tạo ra một tiếng “ầm” vang trời. Bụi bay mù mịt, những mảng tường lớn đổ sập xuống, nhưng con bọ vẫn loạng choạng đứng dậy, đầu ngoái nhìn xung quanh.
Đăng bởi | Nh0xsupeanvt |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |