Trở Về
Hậu mở mắt ra, cảm giác đầu tiên là sự choáng váng, mọi thứ dường như mờ nhòe trước mắt. Không khí xung quanh đã thay đổi hoàn toàn. Thay vì mùi ẩm mốc và lạnh lẽo của thế giới hoang tàn, giờ đây là mùi đất ẩm nhẹ nhàng pha lẫn hương cây cỏ quen thuộc.
Trước mặt Hậu là cây cổ thụ lớn, nơi cậu có được chiếc nhẫn kỳ lạ. Những tán lá xanh biếc rậm rạp phủ kín, ánh nắng yếu ớt xuyên qua kẽ lá chiếu xuống tạo nên những đốm sáng lấp lánh trên mặt đất. Gió thổi nhè nhẹ, mang theo tiếng lá xào xạc như lời chào đón cậu trở về.
Hậu bật dậy, tay ôm chặt chiếc nhẫn vẫn đeo trên ngón tay. Tim cậu đập loạn nhịp, đầu óc vẫn còn quay cuồng bởi những gì vừa xảy ra.
“Trở.. về rồi…” Cậu thì thầm, giọng khàn đặc. Cảm giác thoát chết trong gang tấc khiến toàn thân cậu run rẩy. Cậu ngồi phịch xuống, tựa lưng vào gốc cây.
Hậu đưa ánh mắt nhìn chiếc nhẫn, nhận ra những ký tự cổ chỉ còn 4 chữ sáng bóng cùng màu chiến nhẩn, hai chữ kia gần như mất màu hoàn toàn như kiểu, chỉ còn lại một vệt mờ nhạt.
“Có lẽ… Mỗi lần mình xuyên qua thì nó sẻ tối màu một chữ…” Hậu lẩm bẩm, trong đầu tràn ngập những câu hỏi chưa có lời giải.
Ánh nắng dần nhạt màu, hoàng hôn đang buông xuống bao phủ đỉnh núi. Cậu biết rằng mình không thể nán lại lâu hơn. Dù trong lòng còn vô số thắc mắc, Hậu nhanh chóng đứng dậy, vỗ bụi trên quần áo rồi bắt đầu hành trình xuống núi.
Trên đường về nhà, Hậu không ngừng suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Những hình ảnh về thành phố hoang tàn, con Bọ khổng lồ truy đuổi cậu, và cảm giác cận kề cái chết khiến lòng cậu lạnh toát.
“Mình vừa ở một nơi hoàn toàn khác… Một thế giới đầy rẫy nguy hiểm,” cậu lẩm bẩm, ánh mắt không ngừng liếc nhìn chiếc nhẫn. “Nếu có thể xuyên qua lại, mình sẽ phải chuẩn bị tốt hơn. Nhưng tại sao chiếc nhẫn này lại chọn mình?”
Suy nghĩ ấy đeo bám cậu suốt quãng đường xuống núi. Nhưng khi bước chân vào con đường quen thuộc dẫn về khu nhà nhỏ của gia đình, những lo lắng ấy dần tan biến. Sự ấm áp của nơi chốn thân thuộc giúp cậu tạm thời gạt đi nỗi sợ hãi.
Về đến nhà, Hậu mở cửa, ánh đèn vàng từ căn bếp hắt ra tạo nên khung cảnh ấm cúng. Cha cậu – một người đàn ông dáng vẻ khắc khổ nhưng luôn toát lên sự hiền từ – đang ngồi ở bàn, sửa thiết bị củ. Cô em gái Hân, với mái tóc đen dài và đôi mắt tinh nghịch, đang cặm cụi làm bài tập trên bàn.
“Hậu, con đi đâu cả buổi chiều vậy?” Cha cậu ngẩng đầu hỏi, giọng điềm đạm.
“Dạ, con lên núi một chút cho thoải mái đầu óc.” Hậu cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
“Đi núi gì mà người đầy bụi đất thế kia?” Hân liếc nhìn anh trai, cười khúc khích.
Hậu cười trừ, vội vàng lách qua bọn họ rồi chạy thẳng lên phòng. “Con mệt rồi, con đi tắm rửa trước nha!”
Không đợi ai phản ứng, cậu đóng cửa phòng, khóa trái lại.
Căn phòng nhỏ quen thuộc giờ đây như một nơi trú ẩn an toàn nhất sau những sự kiện kinh hoàng mà Cậu vừa trải qua. Cậu thở dài, lưng tựa vào cánh cửa, rồi từ từ ngồi bệt xuống sàn nhà . Ánh mắt dừng lại trên chiếc nhẫn cổ kỳ bí vẫn đeo trên tay, lòng dâng lên hàng loạt cảm xúc lẫn lộn.
Hậu lẩm bẩm: “Nếu… không gian trữ vật đó là thật…”
Cậu hít một hơi sâu, nhắm mắt, cố gắng tập trung. Hình ảnh không gian xanh nhạt lại hiện ra trong tâm trí cậu. Cậu nhận ra các món đồ cậu từng bỏ vào vẫn nằm nguyên tại chỗ: vài viên đá , thanh thép cũ, nhánh cây và chiếc lắc vàng tinh xảo mà cậu tìm thấy trong đống đổ nát ở thế giới kia.
“Thử xem nào…” Hậu tự nhủ, đôi tay siết chặt vì căng thẳng. Cậu dồn cảm xúc của mình vào suy nghĩ muốn lấy chiếc lắc ra.
Chỉ trong nháy mắt, chiếc lắc vàng xuất hiện ngay trong lòng bàn tay cậu, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Hậu kinh ngạc đến nghẹn lời. Mãi một lúc sau, cậu mới thốt lên, giọng run rẩy: “Có… có thể mang về thật!”
Nhìn chiếc lắc trên tay, cảm giác vừa phấn khích vừa lo sợ trỗi dậy trong lòng. Cậu biết thứ này là vật có rất giá trị nếu là vàng thật.
“Nguy cơ luôn kèm theo cơ hội… tất cả tùy thuộc vào mình.” Hậu thì thầm, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hậu khoác áo bước ra khỏi nhà, tay nắm chặt chiếc lắc trong túi. Thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn, dòng người tấp nập ngược xuôi trên phố. Hậu tìm đến một tiệm vàng lớn gần khu chợ, nơi được biết đến là uy tín nhất trong khu vực.
Bước vào tiệm, hình ảnh lấp lánh của những món trang sức chiếu lấp lánh dưới ảnh đèn trong các kệ tủ . Sau quầy là một ông chủ già dáng vẻ tinh anh, đôi mắt sắc bén lướt qua từng vị khách.
Ông chủ ngước lên, hỏi giọng điềm đạm: “Cậu cần gì?”
Hậu cố giữ vẻ bình tĩnh, rút chiếc lắc vàng từ túi ra và đặt lên quầy kính. “Tôi muốn bán chiếc lắc này.”
Ông chủ nhíu mày, cầm chiếc lắc lên xem xét. Đôi tay lão luyện xoay lắc đủ mọi góc, ánh mắt sắc bén hiện lên vẻ bất ngờ. Chiếc lắc không chỉ nặng mà còn được chạm khắc tinh xảo với những đường nét lạ mắt.
“Lạ thật,” ông lẩm bẩm, rồi cầm chiếc lắc đi tới chiếc máy thử vàng lúc này tim Hậu bổng nhiên đập thình thịnh đang đợi chờ kết quả . Một lúc sau, ông quay lại, gật đầu với Hậu. “Là vàng thật, rất tinh khiết.”
Mặt cậu bình tĩnh nhưng thật ra cậu đả thả ra được sự nặng nề nảy giờ của mình .
Ông đặt chiếc lắc lên bàn cân nhỏ, cân đo cẩn thận. Sau khi nhìn kết quả, ông chủ ngẩng đầu lên, ánh mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên.
“Chiếc lắc này nặng khoảng hai lượng. Tôi trả cậu 70 triệu VND ( 2800 USD ). Được chứ?”
Hậu nghe số tiền mà tim đập thình thịch, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh. “Được. Tôi đồng ý.”
Sau khi hoàn tất giao dịch, Hậu cầm bọc tiền trong tay dấu vào bên trong áo khoát , lòng dâng tràn cảm giác vừa hồi hộp vừa nhẹ nhõm. Cậu bước ra khỏi tiệm vàng, hòa vào dòng người tấp nập. Gió đêm lạnh phả vào mặt, nhưng với Cậu, từng bước đi giờ đây tràn đầy vui xướng.
Nhìn lên bầu trời đêm, cậu siết chặt tay, thầm nghĩ:
“Chiếc nhẫn này là chìa khóa. Cơ hội luôn tìm ẩn nguy cơ . Thế giới kia… mình sẽ quay lại. Và lần này, mình phải chuẩn bị mọi thứ.”
Khoản khắc cậu đi ở trong phía cửa hàng , Ông lão đang ngồi cầm chiếc lắc ánh mắt đầy nghi hoặc , lẩm bẩm:
“ lạ thật , tại sao lại có trang sức mà độ tinh khiết của vàng cao đến như vậy “ .
Đăng bởi | Nh0xsupeanvt |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |