Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuẩn Bị

Tiểu thuyết gốc · 1471 chữ

Bóng tối đã tràn ngập con đường nhỏ dẫn về nhà, nhưng trong lòng Hậu vẫn chưa thể yên tĩnh. Cậu bước đi chậm rãi, tiếng gió nhẹ thổi qua, mang theo cái lạnh của màn đêm. Nhìn lên bầu trời đầy sao, Hậu cố gắng xâu chuỗi lại mọi thứ.

Thời điểm cậu chạm tay vào chiếc nhẫn trên đỉnh núi, ánh nắng chiều vẫn còn rực rỡ, trời chỉ mới chập chờn chuyển sang màu hoàng hôn. Nhưng khi trở lại, mặt trời đã hoàn toàn lặn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn đường thấp thoáng dưới chân núi.

“Lúc đó… chỉ mất vài giây cảm nhận, nhưng nơi kia…” Hậu lẩm bẩm, ánh mắt thoáng vẻ trầm tư. “Thế giới đó… thời gian trôi nhanh hơn? Hay chậm hơn?”

Nhớ lại những giờ phút chạy trốn trong thế giới hoang tàn, mọi thứ như diễn ra kéo dài. Cảm giác cận kề cái chết với con Bọ khổng lồ khiến cậu nghĩ mình đã ở đó hàng tiếng đồng hồ, nhưng khi trở lại thế giới thực, chỉ một chút ánh hoàng hôn còn sót lại.

“Có lẽ… thời gian ở đó không giống ở đây, Thôi, để lần sau thử nghiệm vậy .” Hậu cau mày, tự nói với mình. “Không biết 4 lần đi tới rồi về thế giới kia là chấm dức hay nó có cần gì để phục hồi không“.

Những suy nghĩ miên man kéo dài đến tận khi cậu đặt chân trước cổng nhà. Ánh đèn vàng hắt ra từ cửa sổ, mang lại sự ấm áp quen thuộc. Hậu đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ, bước vào nhà.

Bên trong, cha cậu đang ngồi bên bàn ăn, khuôn mặt khắc khổ vẫn toát lên sự hiền từ. Ông mỉm cười khi thấy Hậu:

“Hậu, con đi đâu giờ này? Vào ăn cơm đi.”

“Dạ, con ra ngoài dạo một chút cho thoải mái.” Hậu cười trừ, cố gắng che đi sự bất thường trong giọng nói.

“Đi dạo mà con lấm lem áo khoát quần dài che kiến mặt thế sao?” Cha cậu nhìn kỹ, ánh mắt có chút tò mò nhưng không hỏi thêm.

Cậu vội vàng lách lên phòng, cầm theo túi tiền giấu trong áo khoác. Đóng cửa phòng lại, Hậu thở phào nhẹ nhõm. Nhìn bọc tiền trong tay, lòng cậu dâng lên cảm giác kỳ lạ – vừa phấn khích, vừa áp lực.

“Cơ hội hay nguy hiểm, tất cả đều bắt đầu từ đây…” Cậu siết chặt bọc tiền, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm.

Sau khi cất tiền vào một ngăn kín trong tủ, Hậu bước xuống dưới nhà. Bàn ăn đã được dọn sẵn, những món ăn đơn giản mà quen thuộc gợi lên cảm giác thân thương.

“Ba, Hân, con có chuyện muốn nói,” Hậu lên tiếng khi cả gia đình đang ăn.

Cha cậu ngẩng lên, đặt đũa xuống, ánh mắt đầy vẻ chờ đợi. “Có chuyện gì sao?”

Hậu hít một hơi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Con .. Con được nhận vào làm ở một công ty lớn rồi. Mức lương khởi điểm là hơn 20 triệu một tháng.”

“Thật sao?” Cha cậu kinh ngạc, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng. “Là công ty nào vậy?”

“À… công ty này chuyên làm dự án ở tỉnh xa. Con có thể phải đi công tác thường xuyên, vài tuần mới về một lần.” Hậu cười gượng, cố lấp liếm.

Cha cậu cười lớn, vỗ vai cậu đầy tự hào. “Tốt lắm! Ba biết mà, con trai của ba giỏi lắm! Làm tốt nhé, đừng phụ lòng ba đã đặt kỳ vọng vào con.”

Cô em gái Hân thì nhướng mày, vẻ mặt nghi hoặc. “Anh làm gì mà được công ty lớn nhận vậy? Hay lại đi chém gió với người ta?”

“Hân! Không được hỗn với anh,” cha cậu nghiêm mặt quát.

Bàn ăn ấm cúng, nhưng không tránh khỏi cảm giác trống trải khi chỉ có ba người. Hậu biết, từ ngày mẹ mất, ba đã phải gồng gánh tất cả, vừa làm cha, vừa làm mẹ, lo lắng cho anh em cậu từng chút một.

Ba ngồi ở đầu bàn, chậm rãi ăn từng miếng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua hai đứa con. Hậu cảm nhận được niềm tự hào trong ánh mắt đó khi nghe tin mình được “nhận vào công ty lớn”.

“Ba, cá kho hôm nay ngon quá. Hân, ăn nhiều vào, đừng có nhường cho anh,” Hậu lên tiếng, cố gắng tạo không khí vui vẻ.

Hân chu miệng đán yêu đáp, giọng tràn đầy tinh nghịch

“Không cần anh hai lo . Em ăn không hết thì không ai ăn phần của em được đâu,”

.

Ba cậu bật cười. “Bé Hân mà nhịn ăn thì chắc mặt trời mọc ở đằng Tây.”

Hân xị mặt, đặt đũa xuống, tay chống nạnh. “Ba! Ba lúc nào cũng bênh anh hai, lúc nào cũng trêu con. Anh hai thì cứ như người lớn, còn con lúc nào cũng bị xem như con nít.”

“Thì tại con là con út trong nhà. Chừng nào lớn rồi ba trêu ít lại,” ba cậu đùa, cố giấu đi nụ cười.

Hân bĩu môi, rồi quay sang Hậu, ánh mắt tinh nghịch: “Anh hai, giờ anh làm lương cao rồi. Anh hứa mua cho em con LaBuBu nha. Em nói rồi đó, đừng có hứa lèo như ba.”

“Ba hứa lèo lúc nào?” Ba cậu giả vờ cau mày.

“Thì hôm trước ba bảo cuối tuần cho con đi công viên, cuối cùng lại kêu bận.”

“Là tại công việc của ba bất ngờ. Lần sau ba sẽ đền bù,” ba cậu giải thích, rồi quay sang Hậu, mắt đầy kỳ vọng. “Hậu, nghe em con nói đấy. Làm anh thì phải giữ lời, không thì con bé lại đổ hết tội lên đầu ba.”

Hậu bật cười, nhìn Hân rồi giả vờ suy nghĩ. “Được rồi. Anh hứa, sẽ mua cho em con LaBuBu. Nhưng mà em phải ngoan, học giỏi nữa. Điểm kiểm tra sắp tới mà cao là anh mua ngay.”

Hân lập tức sáng rỡ, nhảy cẫng lên khỏi ghế , hất tóc , chu mỏ phòng má . “Hứa đó ? Anh mà sai lời là chết với em nha!”

“Haha..Anh hai không dám đâu,” Hậu đáp, ánh mắt dịu dàng nhìn em gái.

Ba cậu khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn hai đứa con như quên đi những gánh nặng trong lòng. “Hai anh em chỉ cần vui vẻ như vậy là ba mãn nguyện rồi.”

Đêm xuống, Hậu trở về phòng, đóng kín cửa lại. Ánh đèn vàng nhạt trong phòng tạo nên không gian yên tĩnh. Cậu ngồi trên giường, đôi mắt chăm chú nhìn chiếc nhẫn trên tay.

“Còn bao nhiêu lần nữa?” Hậu tự hỏi, ánh mắt dừng lại trên những ký tự cổ đang mờ đi từng chút một.

Cậu nhớ lại chi tiết mỗi lần sử dụng nhẫn, một ký tự sáng bóng sẽ dần mất đi. Nếu những ký tự này là giới hạn, liệu cậu có đủ thời gian để hoàn thành mọi thứ trước khi nhẫn cạn kiệt năng lượng?

Cậu vội vàng lấy bút và giấy, ghi lại danh sách những thứ cần chuẩn bị:

1.Thức ăn và nước uống.

2.Dao găm , vũ khí sắc bén .

3.Đèn pin và pin dự phòng.

4.Quần áo chịu nhiệt, giày chống trượt.

5.Bộ sơ cứu y tế cơ bản.

6.Sách về cách sinh tồn hoặc chế tạo.

Đặc biệt súng ống nếu có thể mua được , đây có thể là thần ký bảo vệ mạng sống của cậu.

“Lần tới, mình phải chuẩn bị đầy đủ hơn. Đợi đến sáng có thể con Bọ kia đã rời đi, nhưng mình không thể chủ quan,” Hậu lẩm bẩm, ánh mắt tràn ngập sự quyết tâm.

Cậu biết rằng thế giới hoang tàn kia không phải nơi dành cho sự do dự. Chiếc nhẫn trên tay – vừa là cơ hội, vừa là nguy cơ rình rập – Có thể mở ra một thế mới cho cuộc sống của cậu cũng như gia đình cậu.

Đêm xuống, không gian trong nhà dần tĩnh lặng.

Hậu nằm trên giường chuẩn bị chợp mắt nhưng khi nghĩ đến nự cười của Hân , anh mắt tự hao của cha cậu kiên đinh :

“Dù thế nào… mình cũng phải bảo vệ gia đình này”.

Cậu mỉm cười, tự nhắc nhở: “Con LaBuBu, mình nhất định phải mua cho con bé “. Cảm xúc cậu lúc này kiên định hơn bao giờ hết sau những chuyện vừa qua .

“ Mình Nhất Đinh Phải Sống Sót “.

Bạn đang đọc Lưỡng Giới Nhẫn : Lữ Khách Hành sáng tác bởi Nh0xsupeanvt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nh0xsupeanvt
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.