Quay Lại Khu Tị Nạn
Hậu bước đi với tâm trạng phấn khởi. Sau khi bán một phần muối tinh khiết, cậu đã có được một khoản tài sản đáng kể. Nhưng Hậu cũng hiểu rõ, hành động bán ra quá nhiều sẽ gây chú ý không cần thiết, có thể khiến cậu gặp nguy hiểm. Vì thế, cậu quyết định chỉ bán từng đợt nhỏ, đủ để phục vụ kế hoạch của mình.
“Vàng, trang sức, kim cương…” Hậu thầm nghĩ. Những thứ tưởng như vô dụng ở thế giới này lại là báu vật ở thế giới của cậu. Khu tị nạn chính là nơi phù hợp nhất để cậu bắt đầu kế hoạch thu thập nguồn tài nguyên này.
Tại khu tị nạn, Hậu lại một lần nữa chứng kiến cảnh tượng ảm đạm: người dân chen chúc nhận những viên thức ăn khô màu đen, những căn lều tạm bợ run rẩy trước gió, và những ánh mắt tràn sợ hải , thiếu sức sống, mệt mỏi lẫn tuyệt vọng. Hậu cảm thấy lòng nặng trĩu, nhưng cậu nhanh chóng lướt qua .
Đi sâu hơn vào bên trong một gốc không người, Hậu bắt gặp một người phụ nữ khoảng 30 tuổi ngồi bên cạnh một cô bé chừng 14 tuổi. Khuôn mặt hai người lem luốc, mái tóc bết dính, quần áo rách rưới. Họ đang chia nhau viên thức ăn màu đen, nhai chậm rãi như thể chỉ để kéo dài cảm giác no.
Hậu tiến đến gần, nhẹ nhàng chào hỏi:
“Chào cô, cô có muốn có thức ăn ngon và thay đổi cuộc sống không?”
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy cảnh giác. “Cậu muốn gì? Muốn thân thể tôi? Cậu không biết tôi bị bệnh truyền nhiễm sao?”
Hậu lắc đâu, mỉm cười trấn an, lục trong ba lô rồi lấy ra hai ổ bánh mì mềm, hai hộp thịt hộp, và hai chai nước suối. Cậu nhìn xung quanh để chắc chắn không ai để ý, sau đó đặt thức ăn trước mặt họ.
“Không cần sợ. Tôi không có ý đồ gì xấu cả. Đây là thức ăn, không có độc. Hai người cứ ăn đi. Nếu làm tốt việc tôi cần, tôi đảm bảo ngày nào cũng sẽ có thức ăn ngon và một chỗ ở tại ngoại khu.”
Người phụ nữ nhìn cậu đầy nghi hoặc, nhưng cơn đói khiến cô không thể kiềm chế. Cô thử một miếng bánh mì nhỏ, và ngay lập tức, ánh mắt cô sáng lên. Cô vội đưa phần còn lại cho cô bé, cả hai bắt đầu ăn ngấu nghiến.
“Ngon quá…” cô bé nói, miệng đầy thức ăn.
Hậu khui hai hộp thịt, đưa cho họ. “Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn.”
Hai người nhanh chóng cầm lấy, mỗi người thử một miếng nhỏ, rồi gần như không thể kiềm chế được nữa. Họ ăn nhanh chống như kiểu đồ ăn nuốt không kịp tốc độ nhai thức ăn của hai người.
“ On … On Oá” ( Ngon … Ngon Quá )
Long mài Hậu dực dực vì miệng đầy thức ăn còn nói chuyện của hai người.
Khi đã ăn no, người phụ nữ thở dài mãn nguyện, rồi ngước lên nhìn Hậu:
“Cậu muốn chúng tôi làm gì?.”
Hậu gật đầu:
“Tôi cần hai người thu thập vàng, trang sức và đá quý. Chỉ cần mang chúng đến cho tôi, tôi sẽ cung cấp thức ăn ngon. Đổi lại, hai người sẽ có cuộc sống ổn định hơn.”
Người phụ nữ nhíu mày, vẻ khó hiểu:
“Cậu cần thứ vô dụng đó làm gì? Ở đây những thứ đó chẳng khác gì cục đá…”
Hậu mỉm cười bí ẩn:
“Cô không cần hiểu. Chỉ cần biết thu thập chúng.”
Người phụ nữ ngập ngừng, nhưng ánh mắt của cô dần lóe lên tia hy vọng. Cô nhìn Hậu, giọng run rẩy:
“Lời cậu nói là thật chứ? Chỉ cần làm việc cho cậu, không cần trả giá bằng cái kia… , là có thể đổi lấy thức ăn và chỗ ở?”
“Đúng vậy,” Hậu khẳng định chắc chắn. “Tôi cần sự trung thực và cố gắng làm việc của hai người, không gì khác.”
Người phụ nữ trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu:
“Được. Tôi tin cậu. Nhưng… tôi rất sợ bọn quái vật. Cậu chắc rằng chúng tôi chỉ cần thu thập những thứ đó mà không phải chiến đấu với quái vật chứ?”
Hậu cười nhẹ:
“Tôi không bắt ép ai phải chiến đấu cả. Chỉ cần cô thu thập được những gì tôi cần là được.”
Cô đứng lên đi tới cái lều rách nát gần đó của mình , lấy ra viên gạch lót gốc lều của mình phủi phủi rồi tới đưa cho Hậu nói:
“ Đây là thứ cậu cần “.
Hậu bình tĩnh nói :” Đúng vậy hảy thu thập chúng cho tôi “ cậu thầm nghĩ :‘ vàng ở đây chỉ để lót lềnh ngủ á , thật bất công ‘
Cậu cầm thổi vàng phủ bụi sáng bóng sau đó mốc từ ba lo ra những ổ bánh mì dài cùng 4 hộp đồ hộp đưa cho hai người nói :” Hãy cố gắn thu thập , mai tôi sẻ quay lại tìm hai người , sau này tôi sẻ thu xếp cho hai người chổ ở ngoại khu “.
Mặt cậu nghiêm túc nói :
“ Đừng để người khác biết hai người có loại thịt hộp này , có thể khiến hai người gặp nguy hiểm , đừng nhắc làm việc cho tôi như vậy sẻ tiện cho hai người hơn .” “ Tôi tên Hậu còn hai người “.
Người phụ nử gật đầu hiểu chuyện :” tôi sẻ giữ bí mật giúp thiếu gia , tôi tên Linh 32 tuổi, cô bé tên Quỳnh Anh 14 tuổi“.
Hậu bất ngờ nói :” gọi tôi bằng tên được rồi “
Linh nói :” chẳng phải thiếu gia nói phải giữ bí mật về cậu. “
Hậu bất ngờ với suy nghỉ thấu đấu của người phụ nữ :” được tuỳ cô , mai tôi sẻ quay lại “.
Hậu quay người rời đi tâm trí rất vui vẽ , nếu mọi chuyện đều thuận lợi thì việc cậu làm thương gia giữa hai thế giới sẻ giúp cậu giàu có .
Nhìn bóng lưng cậu rời đi cô bé Quỳnh Anh lộ ra ánh mắt sáng bị che bởi mai tóc rối bời nhìn Hậu :” anh ta là người tốt á “.
Đăng bởi | Nh0xsupeanvt |
Thời gian |