Bí Ẩn Đao Pháp
Ánh sáng yếu ớt từ mặt trời sớm chiếu qua cửa sổ nhỏ hẹp, kéo Hậu ra khỏi cơn mộng mị đầy ám ảnh. Trán cậu lấm tấm mồ hôi lạnh, hơi thở vẫn còn nặng nề sau những hình ảnh kinh hoàng từ giấc mơ đêm qua. Cậu đã thấy mình bị quái vật bao vây, chứng kiến căn cứ sụp đổ và máu chảy thành sông. Nhưng kỳ lạ thay, trước đó, trong cùng giấc mơ, cậu lại nhìn thấy những bước di chuyển hoàn hảo của Tam Đao Quyết, một sự tinh diệu mà cậu chưa từng nắm bắt được khi luyện tập thực tế.
“Thật là kỳ lạ…” Hậu lẩm bẩm, lòng không khỏi tự hỏi: Tại sao mình lại mơ thấy điều đó? Và những động tác kia… chúng thật sự đúng sao?
Không để tâm trí bị kéo dài trong sự bối rối, Hậu nhanh chóng ra ngoài sân, nơi ánh nắng ban mai đã nhuộm vàng mặt đất. Cậu nhắm mắt lại, tập trung nhớ lại từng động tác mà bóng người trong giấc mơ đã thực hiện. Tay cậu từ từ di chuyển, chân bắt đầu bước theo nhịp. Mỗi cử động đều nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, và kỳ diệu thay, cậu cảm thấy từng đường đao, từng bước chân như ăn khớp một cách hoàn hảo.
Đột nhiên, mọi thứ trở nên mượt mà như dòng nước chảy. Tam Đao Quyết dường như không còn là bộ công pháp khó nhằn với cậu nữa. Hậu cảm nhận được sự khác biệt, linh khí trong cơ thể hòa quyện với từng động tác, sức mạnh dường như cũng tập trung hơn.
“Thì ra là vậy…” Hậu thầm nghĩ, lòng tràn đầy kinh ngạc lẫn phấn khích. Giấc mơ đó không phải ngẫu nhiên. Có gì đó rất đặc biệt đang xảy ra với mình.
Cậu tiếp tục thử nghiệm thêm một lúc, càng luyện càng cảm thấy dễ dàng hơn. Tuy nhiên, trong lòng vẫn không khỏi nghi hoặc: Tại sao mình lại có thể mơ thấy điều đó? Và tại sao chỉ trong giấc mơ, mọi thiếu sót lại được bù đắp hoàn hảo như vậy?
Trong khi Hậu còn đang mải mê luyện tập, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:
“Chăm chỉ tập luyện đấy ,cậu đang luyện công pháp gì lạ vậy?”
Hậu dừng lại, quay lại nhìn thấy Lão Trương đang bước tới với ánh mắt đầy tò mò.
“Tam Đao Quyết,” Hậu trả lời, tay vẫn nắm chặt chuôi đao, ánh mắt cương quyết.
Nghe đến đây, Lão Trương khựng lại. Đôi lông mày của ông cau chặt, khóe miệng giật giật ba lần như thể không tin nổi vào tai mình.
“Cậu… sao cậu lại luyện cái đao pháp không ai luyện thế kia?” Lão Trương thốt lên, giọng đầy vẻ ngạc nhiên lẫn lo lắng. “Không ai nói với cậu rằng công pháp này đã bị bỏ hoang từ lâu rồi sao? Nó là một thứ vô dụng, chỉ tổ lãng phí thời gian!”
Hậu giữ vững ánh mắt, khẽ gật đầu:
“Có người từng nhắc qua, nhưng tôi vẫn muốn thử. Dù sao cũng chỉ là luyện tập. Tại sao mọi người lại nói bộ công pháp này vô dụng như vậy?”
Lão Trương thở dài, nét mặt dần trầm xuống. “Cậu không biết sao? Bộ công pháp này từng rất nổi danh từ thời xa xưa, do một vị tiền bối đỉnh cao sáng tạo. Người đó được xem là một trong những thiên tài ngàn năm qua, từng dùng chính Tam Đao Quyết để xưng bá một phương. Sau cái chết của ông và thời gian trôi qua, bộ công pháp đã thất lạc phần lớn, chỉ còn lại vài mảnh tàn quyển rời rạc. Hiện tại, đến cả Nhất Tinh cũng không thể hoàn chỉnh. Rất nhiều người từng thử luyện, nhưng không ai thành công. Nó đã bị coi là một thứ bỏ đi từ rất lâu rồi.”
“Những người từng luyện Tam Đao Quyết đều gặp kết cục thê thảm. Nhẹ thì tổn hại căn cơ nếu biết dừng lại xớm . Nặng thì… điên điên dại dại, mất sạch lý trí, thậm chí biến thành kẻ không nhận ra mình là ai. Công pháp này không phải thứ mà người thường có thể luyện được! Tốt nhất cậu bỏ ngay trước khi quá muộn.”
Hậu kinh ngạc , không ngờ môn công pháp này lại có nội tình xâu như thế cậu nhìn lão Trương cười nói :
“Tôi hiểu rồi,” Hậu đáp, giọng điềm tĩnh. “Cảm ơn lời khuyên của ông lão Trương .”
Dừng lại một chút, Lão Trương nhìn Hậu, ánh mắt pha lẫn tiếc nuối và khuyên nhủ:
“Tôi khuyên cậu nên đổi công pháp khác đi, đừng phí thời gian với thứ này. Có rất nhiều công pháp tốt hơn, đầy đủ hơn để cậu phát triển.”
Nói xong, ông vỗ nhẹ vai Hậu, rồi vội vã rời đi, để lại Hậu đứng lặng người trong sân.
Hậu nhìn theo bóng dáng Lão Trương khuất dần, trong lòng dậy lên một cơn sóng suy nghĩ.
“Vậy ra, Tam Đao Quyết thực sự không phải vật tầm thường…” Cậu lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên tia sáng đầy quyết tâm. “Nếu mình có thể luyện thành thì có thể trở thành con bài chưa lật bảo vệ mạng sống của mình ”
Ánh mắt cậu kiên đinh :” nhất quyết không thể để ai biết mình luyện được nó “.
Không để những lời cảnh báo của Lão Trương làm lung lay ý chí vì cậu đả có bản đầy đủ . Từng động tác, từng chiêu thức vẫn còn chút gượng gạo, nhưng cậu không bỏ cuộc. Tam Đao Quyết dường như có một sự hấp dẫn kỳ lạ, khiến cậu không thể từ bỏ.
Mặt trời dần lên cao. Mồ hôi tuôn ra như tắm, nhưng Hậu vẫn không ngừng cố gắng. Đến giữa trưa, khi cơ thể đã mệt nhoài, cậu mới dừng lại.
Sau khi ăn uống và nghỉ ngơi, Hậu rời nhà đến Khu Tị Nạn. Đứng trước cửa nhà, cậu nắm chặt chuôi đao sau lưng, lòng ngập tràn quyết tâm:
“Mình sẽ không bỏ cuộc. Bộ công pháp này không phải thứ mà ai cũng có thể nắm giữ, nhưng mình sẽ là ngoại lệ. Một ngày nào đó, mình sẽ chứng minh giá trị của nó, và cả giá trị của bản thân mình nữa.”
Đăng bởi | Nh0xsupeanvt |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |