Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạt Mầm Hi Vọng

Tiểu thuyết gốc · 996 chữ

Hậu rãi bước qua con đường lầy lội của khu tị nạn, lướt qua những khung cảnh hỗn loạn của những con người khốn khổ. Cậu dừng lại trước một chiếc lều nhỏ ở góc khu đất trống, nơi Linh và Quỳnh Anh đang trú ngụ.

Tấm bạt mỏng manh căng ngang như một lá chắn vô vọng trước sức nóng bên ngoài. Bên dưới, những tấm vải rách được trải tạm trên nền đất, cố tạo cảm giác như một chỗ nghỉ ngơi. Không khí trong lều hầm hập, như thể không một chút gió nào có thể len vào nơi này.

Linh ngồi bó gối, đôi vai nhỏ nhắn khẽ co lại, như muốn thu mình vào cái bóng mờ hiếm hoi bên trong lều. Gương mặt cô lấm tấm mồ hôi, làn da xanh xao trông càng nhợt nhạt dưới ánh sáng lờ mờ chiếu qua những khe hở.

Bên cạnh, Quỳnh Anh nằm nghiêng trên tấm vải cũ, tay cầm một chiếc quạt làm từ lá cây khô, yếu ớt phe phẩy để xua đi hơi nóng ngột ngạt. Mái tóc dài, bết dính mồ hôi bám chặt vào khuôn mặt bụi bẩn nhỏ nhắn.

Hậu bước tới gần, giọng nói trầm thấp vang lên:

“Hôm qua tới giờ thu thập được gì rồi?”

Linh nghe thấy, quay người lại, ánh mắt có chút cảnh giác nhưng nhanh chóng dịu xuống khi nhận ra Hậu. Cô đi vào gốc, cẩn thận mang ra một gói đồ được bọc trong mảnh vải cũ kỹ. Khi mở ra, bên trong là ba thỏi vàng cùng một số trang sức đã bị hư hại, méo mó theo thời gian. Những món đồ từng là biểu tượng của sự giàu sang giờ đây chỉ tồn tại như rác.

“Không tệ.” Hậu gật đầu đánh giá. “Hai người làm rất tốt.”

Nhận thấy ánh mắt Linh lóe lên chút tự hào, Hậu tiếp lời:

“Cô có muốn trở nên mạnh mẽ không?”

Câu hỏi bất ngờ của Hậu khiến Linh khựng lại. Ánh mắt cô thay đổi, thoáng có chút do dự nhưng cuối cùng lắc đầu kiên quyết.

“Không… Cậu thử giúp bé Quỳnh Anh đi.”

Hậu quay sang nhìn Quỳnh Anh. Cô gái nhỏ bé, gầy gò, với đôi mắt to tròn nhưng lanh lợi, lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn anh. Mái tóc cô rối bù, khuôn mặt lấm lem đất cát, trông không khác gì những đứa trẻ khác ở khu tị nạn. Nhưng trong đôi mắt ấy, Hậu nhận ra một tia sáng – một ý chí mong manh đang bị chôn vùi bởi hoàn cảnh khắc nghiệt.

“Em có muốn trở nên mạnh mẽ không?” Hậu hỏi, giọng trầm nhưng đầy nghiêm túc.

Quỳnh Anh thoáng chần chừ, ánh mắt nhìn sang Linh như tìm kiếm sự cho phép. Nhưng khi cô nhìn lại Hậu, đôi mắt ấy ánh lên hào quang, cô khẽ gật đầu.

Hậu mỉm cười, lấy từ không gian trữ vật ra một viên Linh Thạch sơ cấp. Cậu đưa viên linh thạch cho cô bé và nói:

“Cầm lấy. Đây là bước đầu tiên để em có thể thay đổi số phận của mình.”

Cô bé run run đưa tay nhận lấy viên linh thạch, ánh mắt đầy vẻ tò mò và phấn khích. Hậu ngồi xuống bên cạnh, giải thích chậm rãi:

“Em cứ làm theo anh .”

Quỳnh Anh ngồi khoanh chân, hai bàn tay nhỏ bé đặt nhẹ trên đầu gối, đôi mắt nhắm lại, cố gắng tập trung vào lời hướng dẫn của Hậu. Làn gió nhẹ lùa qua căn lều, mang theo chút mát mẻ hiếm hoi, như tiếp thêm sức sống cho không gian nhỏ bé ấy.

Hậu ngồi đối diện, giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng vang lên từng chữ:

“Cảm nhận đi, hãy tưởng tượng dòng linh khí xung quanh em như những làn sương mỏng. Hít sâu vào, từ từ dẫn nó vào cơ thể mình, giống như cách em uống từng ngụm nước mát vậy.”

Quỳnh Anh cau mày, hơi thở có phần gấp gáp. Tuy nhiên, chỉ sau vài phút, sự vụng về ban đầu của cô bé dần biến mất. Bất ngờ, không khí xung quanh như chùng lại, một dòng linh khí mỏng manh nhưng rất rõ ràng bắt đầu bị hút vào cơ thể cô bé.

Hậu bất giác nhướn mày. Cậu không ngờ một cô gái nhỏ bé như Quỳnh Anh lại có thể nhanh chóng cảm nhận được linh khí – điều mà ngay cả những người trưởng thành tu luyện nhiều ngày cũng chưa chắc làm được.

Trong không gian yên tĩnh, tiếng thở đều đặn của Quỳnh Anh càng trở nên nhịp nhàng. Linh khí xung quanh như bị cuốn hút, tạo thành một vòng xoáy mờ nhạt bao quanh cơ thể cô bé. Làn da cô, vốn xanh xao và gầy yếu, dường như bắt đầu ánh lên một sức sống kỳ lạ.

Quỳnh Anh mở mắt, đôi đồng tử sáng lên như hai vì sao trong đêm tối. Một tia hưng phấn không thể che giấu hiện rõ trên gương mặt nhỏ nhắn của cô.

“Em… em cảm nhận được rồi! Một luồng khí ấm áp, nó đang chạy khắp người em!”

Hậu cười mỉm, ánh mắt chứa đựng sự tán thưởng.

“Tốt lắm. Em thật sự có thiên phú. Khả năng cảm nhận linh khí của em vượt xa những gì anh”.

Quỳnh Anh siết chặt viên linh thạch, đôi mắt sáng rực, nụ cười bất chợt nở ra trên môi, như ánh sáng rực rỡ xé tan màn đêm. Cô nhìn Hậu, giọng nói nghẹn lại nhưng đầy quyết tâm:

“Từ nay, em có thể bảo vệ chị Linh .”

Nụ cười của cô bé không chỉ là niềm vui, mà là dấu hiệu của một bước ngoặt – một hạt mầm hy vọng vừa nảy nở trong thế giới đen tối này.

Bạn đang đọc Lưỡng Giới Nhẫn : Lữ Khách Hành sáng tác bởi Nh0xsupeanvt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nh0xsupeanvt
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.