Tu Luyện
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hậu đưa tay chạm vào chiếc nhẫn cổ trên ngón tay. Một luồng sáng mờ nhạt lóe lên. Trước khi đòn đánh của tên to con chạm tới, Hậu cảm nhận cơ thể mình như bị cuốn vào một không gian vô hình.
“ẦM!!!”
Đòn đánh kinh hoàng của tên to con đập thẳng xuống mặt đất, tạo nên một vụ nổ lớn. Đất đá bắn tung tóe, bụi mù bao phủ khắp nơi. Nhưng khi khói bụi tan đi, trước mặt hắn chỉ còn là một khoảng đất trống hoang tàn.
Hắn nheo mắt, vẻ mặt sửng sốt, khó tin, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm. “Biến mất? Không thể nào! Hắn trốn đâu được?”
Hậu, lúc này, xuất hiện trở lại ở gốc cây cổ thụ trên đỉnh núi. Cơ thể cậu đổ sập xuống nền đất lạnh. Mồ hôi chảy ướt đẫm gương mặt, tim đập mạnh như muốn nổ tung.
“Suýt chút nữa… mình đã chết,” Hậu thì thào, mắt nhìn chăm chăm vào bầu trời trên cao, hơi thở gấp gáp.
Tay cậu vô thức siết chặt chiếc nhẫn trên ngón tay, cảm giác rùng mình vẫn còn lan tỏa khắp cơ thể. Cận kề cái chết là một trải nghiệm cậu chưa từng nếm trải rõ ràng đến thế.
Những hình ảnh kinh hoàng của trận chiến vừa rồi hiện lên trong tâm trí, đôi mắt dử tợn, sức mạnh khủng khiếp của hắn, và cả tuyệt vọng khi bản thân hoàn toàn bất lực.
“Mình phải trở nên mạnh hơn” Hậu lẩm bẩm, rồi ngồi dậy, ánh mắt lóe lên quyết tâm. Cậu biết, nếu muốn sống sót trong thế giới khắc nghiệt kia, cậu phải mạnh hơn – mạnh hơn rất nhiều.
Hậu mở điện thoại lấy ra từ không gian trữ vật, ánh mắt chăm chú kiểm tra màn hình. Cậu nhíu mày khi thấy thời gian ở thế giới này đã trôi qua 6 ngày so với trước.
“Vậy ra… thời gian giữa hai thế giới là 1:2,” Hậu lẩm bẩm. “Mình phải cố gắng tu luyện đến cao cấp mới có cơ hội chống lại tên kia. Nhưng trước tiên, cần xử lý vết thương đã.”
Cậu nhanh chóng rời khỏi đỉnh núi, bước xuống thị trấn gần đó. Tại bệnh viện, bác sĩ băng bó vết thương trên vai cho Hậu, những dải băng trắng cuốn quanh chặt chẽ khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. Khi mọi việc đã xong, cậu ngồi xuống ghế ở hành lang, lấy điện thoại ra kiểm tra.
Hàng loạt tin nhắn và cuộc gọi từ em gái hiện lên, khiến Hậu khẽ thở dài. Cậu mở tin nhắn đọc từng dòng:
“Anh hai, anh nhìn đi! Em đạt điểm tốt ở kỳ thi này rồi, anh đừng quên lời hứa nhé.”
“Anh đi làm ở công ty gì mà gọi không nghe máy? Đừng nói là công ty săn quái vật nhé? Haha, em đùa thôi, nhưng đừng quên giữ lời hứa mua quà nha.”
“Đừng có mà trốn em!”
“Cả tuần rồi không thấy mặt anh, nhà đỡ tốn cơm. Nhưng ba bảo không có anh, ông ăn cơm mất ngon. Anh có thấy ông già dễ thương không?”
…
….
“Thôi được rồi, em không cần quà nữa, anh mở máy đi!”
Hậu lướt đến tin nhắn cuối, khẽ cười:
“Nếu anh còn không trả lời, em sẽ mách ba anh có con rơi ở ngoài nên bỏ gia đình mình . Đừng có trách em!”
Hậu nhìn màn hình, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười bất lực. Dù thân thể rệu rã sau trận chiến, cảm giác ấm áp từ sự quan tâm của cô em gái tinh nghịch của mình vẫn là gì đó với cậu.
Băng bó xong xuôi, Hậu nhanh chóng truy cập vào trang đặt hàng, chọn con gấu LaBuBu bản giới hạn đắt nhất. Cậu nhắn thêm yêu cầu: “Gói quà thật kỹ và gửi về địa chỉ này giúp tôi.”
Khi đã hoàn tất, cậu nhắn lại cho em gái:
“Anh đi làm xa, chỗ này không có sóng điện thoại. Em của anh siêu cấp giỏi anh đã đặt quà rồi, 2-3 ngày nữa em sẽ nhận được. Nhớ nói với ba đừng lo lắng, công việc của anh ở đây rất tốt, xong việc anh sẻ trở về .”
Nhấn nút gửi tin nhắn rồi bật chế độ bay, Hậu khẽ cười, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên chút nặng nề. Dặn lòng không thể để em gái và cha phải lo lắng thêm cho mình nửa, cậu đứng dậy rời khỏi bệnh viện, trở lại đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, dưới tán cây cổ thụ, Hậu lấy từ không gian ra một viên Thăng Khí Đan Cao Cấp. Viên đan tỏa ánh sáng nhàn nhạt, bên trong chứa năng lượng tinh thuần. “Không có linh khí ở thế giới này, mình chỉ có thể hấp thu từ đan dược,” cậu nghĩ thầm.
Ngồi xuống trong tư thế thiền, Hậu bắt đầu tu luyện. Năng lượng từ viên đan nhanh chóng hòa vào cơ thể cậu, lan tỏa từng chút một, đẩy nhanh quá trình phục hồi và nâng cao sức mạnh. Tới gần tối, linh khí trong người Hậu đã cuồn cuộn, cảnh giới của cậu tiến sát đến ngưỡng cửa cao cấp.
“Chỉ cần thêm một chút nữa…” Hậu lẩm bẩm, ánh mắt sáng rực. Nếu không phải vì tổn hao sức mạnh trong trận chiến vừa rồi, cậu tin mình đã có thể phá cảnh.
Gió núi thổi qua, mang theo hơi lạnh , Hậu lấy ra thêm một viên Thăng Khí Đan Cao Cấp. Không chút do dự, Hậu nuốt viên đan vào.
Ngay lập tức, dòng năng lượng tinh thuần trong đan dược bùng nổ, tràn ngập trong cơ thể Hậu. Cậu nhắm mắt lại, tập trung điều hòa hơi thở, từng luồng linh khí được dẫn dắt một cách khéo léo, chạy qua các kinh mạch.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Hai, rồi ba giờ sau, cơ thể Hậu đột nhiên rung lên. Một luồng sức mạnh khổng lồ bùng phát từ trong đan điền, lan tỏa khắp tứ chi. Linh khí trong người cậu lúc này đã hoàn toàn đột phá.
Cảm giác như cả cơ thể được tái sinh, mạnh mẽ và tràn đầy sinh lực hơn bao giờ hết. “đột phá cao cấp!” Hậu thầm nghĩ, đôi mắt mở ra, ánh lên một tia sắc bén.
Tuy nhiên, cậu không dừng lại. Dòng dược lực từ viên đan vẫn còn, không thể để lãng phí. Hậu tiếp tục tập trung dẫn dắt phần năng lượng còn lại, từng chút một, củng cố vững chắc cảnh giới mới.
Cảm giác linh khí ổn định dần trong đan điền, các kinh mạch cũng trở nên thông suốt hơn. Hậu mở mắt, ánh nhìn đầy tự tin.
“Nếu gặp lại tên kia mình cũng không phải chật vật như trước “.
Đăng bởi | Nh0xsupeanvt |
Thời gian |