Thức Thứ Nhất, Thành
Sau khi ổn định cảnh giới, Hậu ngồi dưới tán cây cổ thụ, ánh mắt hướng về phía thanh đao đang cắm xuống đất trước mặt.
Hậu lấy một hơi thật sâu, cảm nhận linh khí cuồn cuộn trong cơ thể, rồi đứng dậy. Tay cậu nhẹ nhàng cầm lấy chuôi đao “Tam Đao Quyết,” cậu lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm. “Mình phải cố luyện được môn đao pháp này.”
Hậu nhớ lại hình ảnh bóng người trong mơ. Bộ đao pháp này bao gồm ba chiêu thức, mỗi chiêu đều đòi hỏi sự tập trung cao độ, sự chính xác tuyệt đối trong từng đường đao và linh lực đưa vào mỗi đao .
Hậu lẩm bẩm :
Nhất Đao Phá Địa
Nhị Đao Phá Thiên
Tam Đao Trảm Càn Khôn
Bộ đao pháp này chỉ ba đao , nhưng bá đạo vô cùng là đòn sát khí kết liễu địch thủ nếu luyện thành .
Ánh trăng mờ nhạt trên bầu trời đêm soi sáng cả khoảng đất rộng dưới gốc cây. Hậu bắt đầu bước chân đầu tiên.
“Nhất Đao Phá Địa!”
Cậu nâng đao, vận khí từ đan điền đẩy lên cánh tay. Một đường đao mạnh mẽ chém xuống mặt đất. Dù lực đạo chưa hoàn chỉnh, luồng khí tỏa ra đã khiến mặt đất rung lên, để lại một đường rạch cạn trên nền đất.
Hậu thở gấp, mồ hôi lấm tấm trên trán. “Chưa đủ… lực đạo chưa đủ, tinh thần chưa tập trung. Phải thêm nữa!”
Cậu tiếp tục, không ngừng vung đao, luyện từng chiêu một. Mỗi lần thất bại, cậu chỉnh lại tư thế, điều chỉnh hơi thở, và dồn hết tâm trí vào động tác.
Đêm trôi qua, ánh trăng dần nhường chỗ cho ánh bình minh. Cơ thể Hậu đau nhức, nhưng ánh mắt cậu ngày càng sắc bén.
Viết tiếp đoạn dưới thật hay , kinh tính , hấp dẩn người đọc , câu chử dức khoát , không dư thừa
“Nhất Đao Trảm Địa!”
Lần này, Hậu vung đao với tất cả sức mạnh, linh khí mạnh mẽ chảy dọc cánh tay, xuyên thẳng vào thanh đao. Một luồng khí đao mạnh mẽ hình lưỡi dao xé gió, bay về phía trước, cắt đứt mọi vật cản đường. Các gốc cây lớn rơi xuống, vỡ vụn thành những mảnh gỗ vụn bay tứ tung, và mặt đất dưới chân cậu nứt ra một rãnh sâu dài.
Xét xẹt , rầm , ầm …
Mồ hôi đầm đìa, Hậu dừng lại, đôi tay run rẩy buông thõng xuống. Cậu hít một hơi thật sâu, đôi mắt căng thẳng. Đòn này quá mạnh. Đao khí đã phá hủy tất cả trong tầm mắt, linh lực trong người cậu như bị rút cạn, kiệt sức.
Nụ cười đắt ý xuất hiện nơi khóe miệng cậu, dù gương mặt đầy mệt mỏi. “Mình… Nhặt được bảo bối rồi.” Hậu siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy quyết tâm.
Lúc này, cơ thể Hậu đã quá mệt mỏi. Mặc dù ý chí vẫn cháy bỏng, linh lực đã cạn kiệt, và cảm giác buồn ngủ ập đến. Cậu ngã xuống đất, thân thể mệt rã rời.
“Ngày mai…” cậu thì thầm, đôi mắt nhắm lại. “luyện tiếp.”
Khi mặt trời đã lên tới đỉnh, ánh nắng mạnh mẽ chiếu thẳng vào mặt Hậu, khiến cậu nhíu mắt rồi ngồi bật dậy.
Hậu nhìn xuống mặt đất, nơi vẫn còn vết nứt sâu do chiêu Nhất Đao Phá Địa để lại. Khung cảnh tan hoang trước mắt khiến cậu không khỏi giật mình.
“Nhất đao đã mạnh như vậy… Nếu mình luyện được đao thứ hai hay đao thứ ba, thì…” Câu nói bỏ lửng, nhưng trong lòng Hậu là một sự phấn khích khó tả. Linh lực trong cơ thể sau khi luyện xong thức thứ nhất như được khai phá, mạnh mẽ và cuồn cuộn hơn bao giờ hết.
Những suy nghĩ hào hứng bất chợt bị thay thế bởi hình ảnh cuộc truy sát vài ngày trước.
“Ông Chương…” Hậu lẩm bẩm, ánh mắt trầm ngâm. “Nếu ông ta thật sự muốn giết mình, chắc chắn không chỉ phái một tên như vậy. Có lẽ đây chỉ là hành động tham lam của tên kia mà thôi.”
Đôi mắt cậu hằn lên tia lạnh lùng. “Lần sau nếu gặp lại… ta sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi.” Giọng nói của Hậu trầm thấp nhưng mang theo sát khí, như một lời hứa khắc sâu vào tim mình.
Hậu đứng dậy, từng cơ bắp trên người cậu như căng tràn sức mạnh. Cậu nhìn về phía xa, nơi ánh mặt trời rọi xuống từng ngọn cây. Trong đầu, cậu đã vạch ra một con đường rõ ràng.
“Mình cần thêm sức mạnh để chóng chọi với nguy hiểm sau này.”
Hậu không chần chừ thêm nữa, thân ảnh của cậu nhanh chóng biến mất vào khu rừng phía sau, tiếp tục tu luyện khắc nghiệt của mình.
Đăng bởi | Nh0xsupeanvt |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |