Bán Vàng
Ba ngày luyện tập không ngừng nghỉ, Hậu đã hoàn toàn nắm vững thức thứ nhất của “Tam Đao Quyết”. Mỗi lần vung đao, đao khí như sấm sét, sức mạnh bùng nổ đến mức chính cậu cũng phải tự hào. Cùng với đó, “Tam Bộ Quyết” cũng tiến bộ vượt bậc, từng bước chân cậu đã linh hoạt và nhẹ nhàng như gió. Chỉ còn chút nữa thôi, cậu cảm giác mình có thể đột phá lên Nhất Sư đỉnh phong.
“Còn thiếu chút nữa thôi…” Hậu lẩm bẩm, ánh mắt rực lên quyết tâm. Số tinh thạch đỉnh phong mà cậu thu thập từ thế giới kia đã giúp cậu tiến bộ vượt xa người thường. Cậu cười khẽ: “Dùng tiền nện cấp, quả nhiên là cách nhanh nhất.”
Tạm gác chuyện tu luyện, Hậu quyết định xuống núi để bán số vàng mà mình thu hoạch được từ thế giới kia. Trong lúc đi xuống, ánh mắt cậu bị thu hút bởi một căn nhà giữa núi Hoạt Lâm. Căn nhà mang phong cách cổ điển, rộng rãi, nhìn rất yên bình. Trên cửa treo tấm biển “Bán nhà” kèm một số điện thoại.
“Hay là mua căn này để khỏi phải ngủ trên đỉnh núi?” Hậu thầm nghĩ. Anh lấy điện thoại, bấm số và chờ đợi.
Tiếng chuông vừa vang lên, đầu dây bên kia là một giọng nữ trong trẻo:
“A lô.”
“Xin hỏi, cô có phải là người bán căn nhà giữa núi Hoạt Lâm không? Giá bán bao nhiêu vậy?” Hậu hỏi thẳng.
Giọng nữ trả lời: “Đúng vậy, giá chúng tôi bán là 3 tỷ 500 triệu VNĐ, nếu thanh toán hết thì giảm còn 3 tỷ 200 triệu.”
Hậu nhẩm tính số vàng trong ba lô, mỉm cười đáp: “Được rồi, tôi sẽ liên lạc lại sau.”
X
Hậu bắt xe đi vào thành phố. Trên xe, cậu hỏi ông tài xế:
“Bác tài, ông có biết tiệm vàng nào lớn nhất thành phố không?”
Ông tài xế cười hào hứng:
“Haha, cậu hỏi đúng người rồi. Lớn nhất thì phải nói tới PNJ. Trụ sở chính của họ ở đây lớn lắm, cậu đến đó chắc chắn không thất vọng đâu.”
“Vậy làm phiền ông chở tôi đến đó,” Hậu gật đầu.
Chiếc xe dừng trước một tòa nhà 16 tầng sang trọng, thiết kế hiện đại, đẳng cấp. Từng nhóm người ăn mặc quý phái, lịch lãm ra vào không ngớt.
Hậu bước xuống xe, đưa ông tài xế 500 nghìn VNĐ. Ông tài cảm ơn ríu rít, gọi cậu là “đại gia.”
Nhưng ngay khi bước vào cửa hàng, Hậu cảm thấy ánh mắt kỳ lạ của mọi người xung quanh. Nhiều người khẽ nhăn mũi, thậm chí lùi lại một chút khi cậu đi qua.
Một khách hàng quý phái nhăn mũi, thậm chí kéo con mình ra xa và thì thầm: “Trời ơi, tưởng đâu là đại gia, ai dè mùi như mới từ hầm phân đi ra!”
“Mình quên mất… ba ngày nay chưa tắm,” Hậu chợt nhận ra. Mùi mồ hôi từ những ngày luyện tập ngoài trời hòa quyện với bụi bẩn từ khu rừng tạo thành một “hương vị đặc biệt” khiến ai cũng phải né xa.
Những tiếng bàn tán bắt đầu vang lên:
“Chàng trai kia… đẹp trai đấy, nhưng sao lại bốc mùi thế nhỉ?”
“Đi tới chỗ sang trọng mà không biết tắm rửa gì cả, thật kỳ lạ.”
“Nhìn bộ dạng thì chắc không phải đến đây để mua sắm đâu…”
Hậu thấy chột dạ, nhanh chân bước tới quầy dịch vụ không người để tránh gây thêm chú ý.
Tới quầy không có ai xếp hàng, Hậu hắng giọng:
“Xin hỏi, tôi muốn bán vàng. Số lượng khá lớn, tôi cần gặp quản lý.”
Nhân viên nữ ngồi quầy ngẩng đầu lên, ánh mắt cô thoáng chút khó chịu vì mùi hôi. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Hậu, sự khó chịu giảm đi đôi chút. Cô nhẹ giọng:
“Cậu muốn bán gì cứ làm việc với tôi, quản lý ở đây rất bận.”
Hậu không nói thêm, mở ba lô, lấy ra một thỏi vàng lớn đặt lên bàn.
“Cạch”
Thỏi vàng sáng bóng lấp lánh khiến cô gái đứng hình trong vài giây. Cô thậm chí quên cả việc che mũi trước mùi hôi, đôi mắt tròn xoe nhìn Hậu.
“Cậu… đợi tôi một chút, tôi sẽ mời quản lý ngay!”
Cô vội vàng rời khỏi quầy, nhanh như một cơn gió.
Hậu được dẫn lên tầng hai, nơi dành cho khách VIP và các giao dịch lớn. Trên tầng này, mọi thứ đều được bài trí cực kỳ sang trọng. Những chiếc tủ kính trưng bày đầy kim cương, vàng bạc lấp lánh.
Anh bước vào một căn phòng riêng, nơi một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề đang chờ. Gương mặt ông ta nghiêm nghị, nhưng đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy thỏi vàng Hậu mang theo.
“Cậu muốn giao dịch bao nhiêu?” Người đàn ông hỏi, giọng không giấu được sự tò mò.
Hậu thản nhiên đáp:
“Tôi có khoảng 4 thỏi như thế này. Giá tốt thì giao dịch ngay nếu giao dịch tốt lần sau tui còn mang tới .”
Người đàn ông hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc. Ông ta cười nói:
“Mời cậu ngồi, chúng ta sẽ kiểm định ngay.”
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, người quản lý xác nhận số vàng của Hậu đạt chất lượng cao nhất – vàng nguyên chất 99,99%, hiếm có trên thị trường. Ông Hạo, người quản lý, gương mặt tỏ ra nghiêm túc, chậm rãi lên tiếng:
“Tôi tên là Hạo. Số vàng này nguồn gốc từ đâu? Cậu có giấy tờ chứng minh không?”
Khi ông Hạo hỏi về nguồn gốc số vàng, Hậu đáp: “Tôi không phải khoét hầm nhà ai đâu. Ông yên tâm, vàng này sạch hơn cả lương tâm của những kẻ bán hàng giả ngoài kia.”
Ông Hạo thoáng suy nghĩ, sau đó gật đầu:
“Được thôi. Nếu đúng như lời cậu nói, chúng tôi sẽ thu mua. Một thỏi 1kg, giá 1 tỷ 300 triệu. Tổng cộng bốn thỏi là 5 tỷ 200 triệu. Đây là mức giá cao nhất thị trường hiện tại. Lần sau nếu cậu cần bán thêm, cứ ghé đây. Chỗ chúng tôi luôn làm việc uy tín.”
Hậu gật đầu hài lòng:
“Được. Tôi sẽ nhớ.”
Ông Hạo cầm lên hai tấm thẻ, đưa tới trước mặt Hậu, giọng đầy trang trọng:
“Tấm thẻ đen này là thẻ tài khoản ngân hàng của chúng tôi, mật khẩu là tám số 8. Số tiền đã được chuyển vào thẻ. Còn tấm thẻ vàng là thẻ khách VIP của PNJ, chỉ dành cho những khách hàng đặc biệt. Khi có thẻ này, cậu sẽ được ưu tiên trong mọi giao dịch.”
Hậu cầm lấy hai tấm thẻ, ánh mắt lóe lên sự hài lòng:
“Cảm ơn. Lần sau tôi sẽ còn tới.”
Ông Hạo mỉm cười, đứng dậy đưa tay chào lịch sự:
“Tốt, chúng tôi luôn hoan nghênh đón tiếp cậu. Thư!”
Một nhân viên nữ đứng gần đó nhanh chóng bước tới. Ông Hạo quay sang cô, giọng điềm đạm nhưng đầy quyền uy:
“Kêu vài nhân viên tiễn vị khách quý này ra về. Cậu ta cần gì, cứ hỗ trợ cậu ta hết mình.”
“Vâng, thưa ông,” Thư cúi đầu nhận lệnh.
Hậu cười nhạt, cất hai tấm thẻ vào túi rồi rời khỏi phòng. Khi bước ra khỏi cửa, không khí xung quanh như thay đổi. Nhân viên nhìn cậu bằng ánh mắt kính nể, không còn một ai dám bàn tán hay chê bai như trước.
Hậu bước ra khỏi tòa nhà sang trọng, cảm nhận gió nhẹ thổi qua. Anh nở một nụ cười nhàn nhạt, nhấc điện thoại lên, gọi cho người bán căn nhà giữa núi:
“Tôi đã chuẩn bị đủ tiền. Lúc nào có thể gặp để làm thủ tục?”
Ở đầu dây bên kia, giọng nữ thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trả lời:
“Ồ , tôi sẽ gửi địa chỉ để chúng ta gặp mặt.”
Hậu nhét điện thoại vào túi, bước lên xe taxi, ánh mắt lóe lên sự tự tin. Nhưng ngay khi ngồi xuống, bác tài xế nhăn mũi, lắc đầu đùa:
“Cậu em vừa đi đánh nhau với bầy chó sói hả? Mùi này… đúng là phong trần đấy!”
Hậu cười gượng, đáp: “Bác không hiểu đâu, đây là mùi của sự khổ luyện.”
Ngồi trên xe, Hậu lẩm bẩm: “Trước tiên, nên kiếm chỗ nào tắm, thay đổi ngoại hình đã. Nếu không, mình bước vào gặp cô gái kia, chắc cô ấy không bán nhà nữa mà bán sửa tắm cho mình quá!”
Đăng bởi | Nh0xsupeanvt |
Thời gian |