Mua Nhà
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hậu đứng trước gương trong khách sạn, khẽ vuốt mái tóc ướt. Cậu nở một nụ cười tự mãn khi nhìn thấy bản thân trong bộ vest mới mua. “Đúng là người đẹp vì lụa,” Hậu thầm nghĩ. Bộ đồ màu xám đậm với đường cắt may tinh tế càng tôn lên vóc dáng cao ráo, khuôn mặt điển trai của cậu. Mùi hương nam tính từ chai nước hoa mua vội ở cửa hàng gần đó như xua tan mọi ký ức về ba ngày “hương khổ luyện.”
Hậu đứng trước cửa một nhà hàng sang trọng, ánh đèn pha lê lấp lánh phản chiếu qua lớp kính dày. Cậu nhấc điện thoại, gọi nhanh một cuộc:
“Tôi đến rồi.”
Đầu dây bên kia, giọng nữ nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin:
“Cậu vào đi, phòng số 1.”
Hậu bước vào nhà hàng, nơi không khí sang trọng và mùi thơm từ những món ăn cao cấp khiến cậu có chút khựng lại. Nhưng rồi cậu nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, sải bước qua ánh mắt tò mò của vài vị khách.
Cửa phòng số 1 mở ra. Trước mắt Hậu là một cô gái khoảng 19, 20 tuổi, mái tóc dài buông xõa nhẹ nhàng. Cô mặc một chiếc váy đỏ ôm sát cơ thể, từng đường cong hiện lên tinh tế. Đôi mắt to tròn sáng ngời, làn da trắng mịn như sứ. Dáng vẻ của cô mang một sự tao nhã, mị lực, khiến người đối diện không khỏi bị thu hút.
Uyên Nhi ngẩng lên nhìn Hậu, ánh mắt thoáng qua sự bất ngờ. Cậu không chỉ trẻ hơn so với hình dung của cô, mà còn toát lên vẻ đẹp trai, phong trần đầy sức hút.
“Mời cậu ngồi,” cô cười nhẹ, giọng nói pha chút lịch sự nhưng không mất đi sự dịu dàng. “Muốn ăn gì cứ gọi nhé, đây là quán của tôi, đừng ngại.”
Hậu khẽ ngồi xuống, vẻ mặt lạnh lùng nhưng lịch thiệp.
“Không cần đâu, cho tôi một lon Coca là được. Tôi trả đủ tiền ngôi nhà luôn.”
Uyên Nhi ngạc nhiên, đôi mắt mở lớn:
“Cậu… thật hào phóng. Tôi là Uyên Nhi, không biết cậu là con của gia tộc hay công ty nào?”
Hậu cười nhạt, đôi mắt ánh lên chút tinh nghịch:
“Tôi là Hậu, chỉ là một người mua bán bình thường. Chúng ta làm kinh doanh, đâu cần hỏi chuyện gia thế, đúng không?”
Câu trả lời của Hậu khiến Uyên Nhi không khỏi bật cười. Nụ cười của cô như một làn gió nhẹ, mang theo sự thoải mái:
“Đúng, đúng. Xin lỗi, tôi hơi lạc đề. Đây là hợp đồng, cậu xem qua đi. Ký tên và chuyển khoản xong, ngôi nhà sẽ thuộc về cậu.”
Cô đưa bản hợp đồng ra, từng ngón tay thon dài đặt lên bàn. Hậu cầm lấy, đọc lướt qua. Nội dung hợp đồng không có gì bất thường. Anh cầm bút, ký tên một cách dứt khoát rồi lấy thẻ ra quẹt qua máy POS.
“Bíp.”
Uyên Nhi nhận được thông báo giao dịch, ánh mắt không giấu được sự ngạc nhiên. Cậu thanh toán nhanh gọn mà không hề đắn đo. Dường như số tiền 3 tỷ 200 triệu chỉ là con số nhỏ đối với anh chàng trước mặt.
“Xong chuyện rồi,” Hậu nói, đứng dậy. “Tôi còn bận việc, tạm biệt.”
Uyên Nhi khẽ gật đầu, đôi mắt dõi theo bóng lưng cao lớn của Hậu. Cô bất giác mỉm cười. “Người này thật đặc biệt…”
Tình tiết bất ngờ
Hậu bước ra khỏi nhà hàng, cảm nhận ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống, lòng thoáng nghĩ đến căn nhà mới mua giữa núi Hoạt Lâm. Nhưng khi Hậu bước qua khu vực đỗ xe của nhà hàng, một tiếng hét thất thanh vang lên phía sau:
“Cướp! Có cướp!”
Hậu xoay người lại, thấy một tên cướp mặc áo khoác đen, khuôn mặt bịt kín, đang cầm theo túi xách của một người phụ nữ trung niên. Hắn chạy nhanh như gió về phía cổng, hất văng mọi thứ trên đường. Người phụ nữ ngã xuống đất, hoảng loạn kêu cứu.
Uyên Nhi cũng vừa bước ra từ cửa nhà hàng, cô giật mình khi thấy cảnh tượng này.
Tên cướp chạy như điên, vừa ngoái đầu lại vừa lẩm bẩm:
“Chỉ cần ra khỏi đây, mình sẽ an toàn!”
Nhưng hắn không ngờ, một bóng người lao tới như tên bắn. Hậu, với “Tam Bộ Quyết,” nhẹ nhàng và nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với hắn chỉ trong chớp mắt.
Tên cướp quay lại nhìn, đôi mắt trợn trừng.
“Cái quái gì?! Superman hay gì đây?!”
“Superman không có ở đây, nhưng tao thì có,” Hậu cười nhạt, đôi mắt lạnh lùng.
Hắn chưa kịp phản ứng, Hậu đã túm cổ áo hắn, nhấc bổng lên như nhấc một con gà.
Uyên Nhi đứng từ xa, không kìm được thốt lên:
“Cậu ta là ai vậy? Nhanh đến mức không tin nổi!”
Hậu không để tên cướp kịp phản ứng, quăng hắn xuống đất mạnh đến mức cả sàn rung lên. Túi xách rơi ra, cậu nhặt lên, quay người đưa lại cho người phụ nữ trung niên.
“Của cô đây. Lần sau cẩn thận hơn.”
Uyên Nhi bước tới gần, ánh mắt vẫn đầy vẻ kinh ngạc. “Cậu… cậu là người hay thần thế?”
Hậu nhún vai, cười đùa:
“Chỉ là một người mua nhà, không phải thần thánh gì đâu.”
Uyên Nhi khẽ cười, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Hậu, lòng đầy thắc mắc. Cậu trai này rốt cuộc có bao nhiêu bí mật?
Truyện Lưỡng Giới Nhẫn : Lữ Khách Hành tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | Nh0xsupeanvt |
Thời gian |