Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hải tặc

Tiểu thuyết gốc · 1954 chữ

Hai ngày trôi qua, thuyền của Lâm Uyên đã thu thập đủ số lượng khách,trực tiếp căng buồm ra khơi.

Đông Hải rộng lớn vô cùng vô tận,dù Nam Hải Vực chỉ là một trong bốn vực của Đông Hải,muốn đi từ nơi này qua nơi khác ở trong Nam Hải Vực cũng là sự tình không hề đơn giản.

Để có thể đến đích Huyền Vũ Môn, Lâm Uyên dự kiến phải mất hai tháng thời gian đi thuyền.

Trong thời gian này,Lâm Uyên cũng không hề nghỉ ngơi, mà liên tục tu luyện không ngừng.

Trúc Cơ,là cảnh giới đánh dấu con người chính thức bước vào tu tiên,cũng có thể nói là cảnh giới quan trọng nhất.

Để từ Luyện Khí tấn thăng lên Trúc Cơ,ngoài cần tăng lên Luyện Khí cảnh chín tầng,còn cần có vật phẩm trúc cơ.

Vật phẩm trúc cơ có thể là bất kỳ thứ gì nhưng lại không thể là bất kỳ thứ gì.

Bởi vật phẩm trúc cơ chỉ có thể đạt được bên trong địa phương gọi là trúc cơ động thiên.

Các trúc cơ động thiên rải rác khắp Thiên Thanh giới,chỉ cần là Luyện Khí cảnh tầng chín đều có thể tiến vào.

Bên trong trúc cơ động thiên,tu sĩ sẽ trải qua thiên đạo khảo nghiệm,từ đó đạt được thiên đạo ban thưởng cho vật phẩm trúc cơ.

Vật phẩm trúc cơ cũng chia đẳng cấp,lần lượt là Thiên Địa Huyền Hoàng.

Đẳng cấp vật phẩm trúc cơ càng cao,tương đương với tiền đồ tương lai càng lớn.

Lâm Uyên chuyến này tiến về Huyền Vũ Môn,bởi tại Nam Hải Vực,động thiên trúc cơ dễ tìm nhất chính là tại Huyền Vũ Môn.

Động thiên trúc cơ ở đây không chỉ có một cái,mà Huyền Vũ Môn không hạn chế chỉ có đệ tử trong môn mới có thể sử dụng,chỉ cần trả đủ tiền,Lâm Uyên hoàn toàn có thể tiến vào nó trúc cơ.

Trước mắt,đây chính là biện pháp tiết kiệm thời gian và an toàn nhất.

Nửa tháng thời gian trôi qua,Lâm Uyên gần như chưa ra ngoài,phần lớn thời gian đều sử dụng để cảm ngộ Luyện Khí Cảnh và Trúc Cơ Cảnh bình cảnh.

Vốn định không đình chỉ mà tu luyện tới nơi, nhưng ngày hôm nay thuyền Lâm Uyên lại có một vài vị khách không mời mà tới.

Lâm Uyên đang ngồi bên trong phòng,chỉ thấy con thuyền rung lắc dữ dội một hồi,từ bên ngoài boong tàu lại truyền tới một trận huyên náo.

Lâm Uyên không kiềm chế được kéo cửa ra xem,phát hiện boong tàu lúc này đã chật ních người,trong đó phân làm hai đoàn người rõ rệt.

Một bên Lâm Uyên vừa nhìn là biết thuyền viên cùng khách quan của tàu,bởi trong số đó có vị hán tử đã hướng dẫn hắn.

Một bên là một đám hán tử,quần áo bẩn thỉu rách rưới,trên người không có sẹo cũng đầy thương tích.

Chuyện này rốt cuộc cũng tới ! Lâm Uyên không khỏi bất đắc dĩ.

Tại Đông Hải,hội tụ chín thành chín tán tu của Thiên Thanh giới,hiển nhiên tồn tại đủ loại người.

Tất nhiên cũng vì thế mà xuất hiện hải tặc.

“ Bọn ta là Hắc Thiềm Bang,vùng nước này mười tám đảo đều là của bọn ta,các ngươi một đám người lạ dám xâm phạm,tiền của cũng nữ nhân đều để lại đây.”

Mấy tên hải tặc hung hăng càn quấy,một số tên còn không kiềm chế nổi ánh mắt,thèm thuồng nhìn lấy thân thể nữ quyến trên tàu.

Đại đa số người đối diện với cảnh này đều bất giác lùi lại,chỉ có một vị trung niên nam tử,một thân thuyền trưởng y phục mang theo ý cười tiến lên :

“ Thì ra là các vị hảo hán của Hắc Thiềm Bang,nghe danh đã lâu,nghe danh đã lâu.”

“ Kẻ hèn này tên Đường Bất Quý,là thuyền trưởng của con thuyền này,đây là thuyền chở khách,chỉ đi qua,không hề có ý xâm phạm địa bàn của các vị hảo hán.”

Nói đoạn,Đường Bất Quý cho người mang ra một rương đầy ắp linh thạch,đặt trước mặt đám hải tặc.

“ Xin chư vị anh hùng nhận lấy chút tấm lòng rồi đi cho,Đường Bất Quý ta vô cùng cảm kích.”

Bản thân là một thuyền chở khách,việc gặp hải tặc này Đường Bất Quý đã gặp qua vô số lần.

Mặc dù trên thuyền thuỷ thủ luôn có tu sĩ,có thể cứng chọi cứng,tuy nhiên nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện,các thuyền đội như của Đường Bất Quý luôn chuẩn bị sẵn vàng bạc cùng linh thạch,chủ động nộp lên cho bọn cướp biển.

Hải tặc tại Đông Hải cũng không phải người ngu,bọn chúng biết rõ trên thuyền của thuyền đội lúc nào cũng có tu sĩ nên đại đa số trường hợp đều cầm lấy linh thạch rồi cho thuyền đi qua.

Bất quá xui xẻo cho Đường Bất Quý,bọn họ lại đụng trúng một đám xương cứng,muốn nuốt trọn tất cả.

“ Ngươi cho rằng chúng ta là ăn mày sao ? “ Tên đầu lĩnh của toán cướp giận dữ lên tiếng.

Đường Bất Quý biết được gặp phải phiền phức,bất quá vẫn giữ nụ cười thiện chí đáp : “ Vị đại hiệp này nếu vẫn chưa hài lòng, chúng ta có thể đưa thêm một rương.”

Chỉ thấy tên đầu lĩnh phá lên cười,ngạo mạn nói : “ Uổng cho ngươi vẫn là thuyền trưởng,lại ngu như vậy,giết chết các ngươi, chả phải tất cả tiền của trên thuyền đều là của chúng ta sao ? “

Đường Bất Quý sắc mặt đại biến,lúc này đã không giữ được vẻ hoà hoãn : “ Các ngươi cho rằng chúng ta là quả hồng mềm sao ? trên thuyền chúng ta có hai mươi vị tu sĩ Luyện Khí cảnh,giết qua hải tặc còn không ít đâu.”

Tên đầu lĩnh nghe thấy vẫn không hề nao núng,càng thêm hung hăng nói : “ Đừng so sánh Hắc Thiềm Bang ta với đám ô hợp đó,vốn dịnh tha mạng cho họ Đường ngươi,nhưng bây giờ xem ra không cần nữa rồi.”

Lời vừa dứt,mấy chục tên hải tặc đồng loạt lao lên.

Khách quan trên thuyền thấy vậy lập tức lui về sau,thi nhau chạy trốn,cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Đường Bất Quý thì mặt biến sắc,lập tức rút ra một chuôi đao,ra lệnh cho đám thuỷ thủ lao lên.

Hắc Thiềm bang đã có gan nuốt trọn cả con thuyền này,hiển nhiên thực lực cũng không hề tầm thường,trong đó có đến hơn mười mấy tên Luyện Khí cảnh,cách chiến đấu lại mười phần liều mạng,nhất thời làm cho thuỷ thủ trên thuyền gặp phải khó khăn.

Lâm Uyên đứng một bên lặng lẽ quan sát, hắn nhìn thấy số ít hải tặc đã tràn vào trong tàu,vơ vét của cải,một số còn ngay tại chỗ làm nhục nữ quyến.

Chỉ có điều,hành động này của chúng ngay lập tức bị chặn lại.

Chỉ thấy một vị trung niên nhân,thân mang hắc bào,tay cầm trường mâu, xông ra áp chế đám hải tặc.

Lâm Uyên có thể cảm nhận được,vị trung niên nhân này cũng giống mình,là cao thủ Luyện Khí tầng chín.

Vị trung niên xuất hiện trước mặt một tên hải tặc đang định giở trò với một vị nữ quyến, trường mâu trên tay giống như điện cắt trong chớp nhoáng lấy mạng hắn.

Vị nữ quyến phía sau trông thấy cảnh tượng này chỉ có thể run rẩy sợ hãi,hai chân không thể cử động nổi.

Đúng lúc này,từ đâu xuất hiện một vị thiếu nữ,tiến tới đem phụ nhân đang nằm dưới đất dìu dậy.

Lâm Uyên không nhịn được mà đánh giá vị thiếu nữ.Chỉ thấy vị thiếu nữ này cùng hắn tuổi tác không chênh lệch nhau là mấy,thân mang cẩm y, mái tóc nâu đen buộc gọn lên để lộ khuân mặt thanh thoát, ngũ quan tinh xảo.

Trong số các nữ nhân Lâm Uyên từng thấy, có thể nói nàng chính là người đẹp nhất.

Vị thiếu nữ vỗ vai phụ nhân an ủi,trong ánh mắt bắn một tia hàn ý : “ Phu nhân chớ sợ, một đám ô hợp mà thôi,Hàn thúc thúc của ta nhấc tay có thể giết sạch.”

Hàn thúc thúc,hiển nhiên là để gọi vị trung niên áo đen.

Hàn Phương mặt không biến sắc,thân thể tựa như thiểm điện lao tới từ tên hải tặc này đến tên hải tặc khác.

Chỉ thấy trường mâu của hắn vừa ra,mấy tên hải tặc chỉ kịp kêu lên một tiếng,sau đó đã đầu lìa khỏi cổ.

Đám khách quan nhìn thấy cảnh tưởng này thì vừa mừng vừa sợ,nhất thời chỉ biết há hốc mồm.

Một bên đám người Đường Bất Quy đang bị rơi vào thế hạ phong,có Hàn Phương giúp sức,bỗng chốc như cá gặp nước,sĩ khí tăng mạnh,rất nhanh liền đem đám hải tặc áp chế lại.

Tên đầu sỏ thấy tình huống không tốt,ngay lập tức từ trong người lấy ra một khẩu súng ,bắn nó lên trời.

Chỉ thấy trên trời pháo hoa hiện ra,những tia lửa tụ thành hình một con cóc đen.

Hiển nhiên,hắn là đang gọi tiếp viện.

Hàn Phương thấy thế cũng không hề nao núng,trường mâu nơi tay,đi đến đâu kẻ địch liền chết ở đó.

Đám hải tặc trước đó ngông cuồng,đứng trước cái chết liền lập tức bỏ chạy,không ít kẻ quỳ xuống xin tha.

Bất quá Hàn Phương tựa như một tôn hung thần,không cho bọn chúng kịp nói hết câu, trường mâu đã vung ra đem chúng cắt tiết.

Cuối cùng,chỉ còn sót lại duy nhất tên đầu lĩnh,đã bị đám người Đường Bất Quý bao vây.

Đối diện với Hàn Phương,tên đầu lĩnh bất ngờ lại không hề cầu xin hay bỏ trốn.

Chỉ thấy khuân mặt hắn vừa mang ý châm biến vừa mang lo sợ,cười nói : “ Ngươi giết nhiều huynh đệ của ta như vậy,rất nhanh,sẽ chết rất thảm.”

Nghe được lời đe doạ của hắn,Hàn Phương không hề để tâm.

Một mâu lại tung ra,đầu và thân của tên đầu sỏ đã mỗi nơi một chỗ.

Đối diện với cảnh tượng chém giết đẫm máu như vậy,cả con thuyền nhất thời chìm vào im lặng.

Nhưng chỉ sau một hồi,đám đông có người vỗ tay khen hay,bọn họ đồng loạt reo hò tán dương Hàn Phương.

“ Đại hiệp giết hay lắm. “

“ Ta cứ tưởng hôm nay sẽ phải bỏ mạng tại đây chứ,may mà có đại hiệp.”

“ Mỹ nữ,thúc thúc của ngươi thật lợi hại.”

Vị thiếu nữ xinh đẹp đứng sau đối với những lời tán dương này,liền hất cằm lên trời,bộ dáng vô cùng tự hào.

Hàn Phương cũng dường như có phần buông lỏng, đem máu trên trường mâu hất ra,sau đó mang nó xoay người về.

Duy chỉ có Lâm Uyên vẫn đứng đó,nhìn về phía xa.

Chỉ thấy từ bao giờ,sau lưng Hàn Phương đã xuất hiện một tên tráng hán.

Người này thân cao tám thước,mình hổ vai gấu,một mắt bị mù được đeo băng lại,trên lưng có xăm hình một con cóc màu đen.

“ Không ngờ con thuyền nhỏ như vậy cũng xuất hiện được một tên Luyện Khí cảnh đỉnh phong.”

Hàn Phương nghe lời này,mắt bắn hàn quang, vội xoay người thủ thế,cũng đồng thời đánh giá tên hán tử.

Trong một khoảnh khắc,cả Hàn Phương cùng Lâm Uyên đều không hẹn mà nảy ra một suy nghĩ.

Người tới,là Trúc Cơ !

Bạn đang đọc Lưỡng Giới Tu Tiên Lộ sáng tác bởi bachhogia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachhogia
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.