Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chứng Minh Thư

Phiên bản Dịch · 1885 chữ

Chương 17: Chứng Minh Thư

Dịch: Đạt Nguyễn

---

Lộ Dã và Vương Hổ lập tức lông tóc dựng đứng.

Lý tưởng sống làm nô bộc cho hào môn đã tan vỡ.

Sao có thể cam tâm chết rồi còn phải đi làm nô bộc cho người ta?

Các ngươi chết người liền muốn kéo huynh đệ chúng ta chôn cùng, các ngươi thật sự tình thâm nghĩa trọng, sao không tự sát xuống dưới đó mà bầu bạn?

Mắt thấy "Thập Thất thúc" kia mang theo thanh trường đao đẫm máu thúc ngựa tiến lại gần, bên cạnh "nữ hiệp" kia cũng không có bất kỳ động tác gì.

Lộ Dã cắn răng, sớm đã biết nữ nhân càng xinh đẹp lòng dạ càng độc ác!

Dưới chân hắn là thi thể tên hung bộc bị Vương Hổ đâm chết, bên cạnh là mấy cái bọc lớn mà hắn và Vương Hổ thu thập được, có đao kiếm, vàng bạc, lương khô, vân vân.

Trong đầu Lộ Dã vô số ý nghĩ xẹt qua.

Hắn rút ra một thanh trường đao, Vương Hổ lập tức cũng theo đó cướp lấy một thanh trường đao, vung đao chắn trước người Lộ Dã.

"Thập Thất thúc" và những người khác trong đội ngựa cười vang, tràn đầy ác ý, "nữ hiệp" hứng thú nhìn Lộ Dã.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Lộ Dã dùng sức một đao chém xuống cổ tên ác bộc!

Sức lực không đủ, góc độ không đúng, một đao không chém đứt cột sống.

Phập!

Hắn lại bổ thêm đao thứ hai!

Cuối cùng đem đầu tên ác bộc kia chém xuống, Lộ Dã nhịn buồn nôn, nắm tóc giơ cái đầu người chết lên, dùng hết hơi sức trong lồng ngực, gào đến khàn cả giọng.

"Các ngươi thiếu hai huynh đệ, huynh đệ chúng ta có thể bổ sung!"

"Huynh đệ chúng ta cũng muốn gia nhập đội ngũ của Sấm Đại Vương."

"Giết quan binh, giết ác bá, giết cẩu hoàng đế!"

Hắn đến từ hậu thế, một câu giết cẩu hoàng đế tự nhiên hô lên không có chút gánh nặng tâm lý nào.

Nhưng mà những người khác nghe xong lại là chấn động toàn thân, dù cho đã làm lưu tặc, trong quan niệm của rất nhiều người, hoàng đế vẫn là phi thường thần thánh, sai là quan tham ô lại, thánh thiên tử luôn luôn không sai.

"Nữ hiệp" nghe xong, hai mắt đều sáng ngời mấy phần.

Lộ Dã bị hơi thở nghẹn trong lồng ngực làm cho mặt đỏ bừng, giơ cao cái đầu trong tay, gào đến đỏ mặt tía tai.

"Đây chính là chứng minh thư của huynh đệ chúng ta!"

Hắn hô một câu tiến về phía trước một bước, vung vẩy cánh tay, cái đầu người trong tay run lên bần bật.

"Chúng ta muốn nhập bọn!"

"Chúng ta muốn xin được sống!"

"Chúng ta muốn ăn no bụng!"

Từ khi xuyên qua suýt chút nữa bị cho vào nồi đến nay mấy lần gặp nguy hiểm sinh tử, một đường chịu đựng sợ hãi và tức giận, Lộ Dã toàn bộ đều gào ra.

Ba bước sau, Lộ Dã đã đi đến trước ngựa của "Thập Thất thúc" kia, thanh trường đao đẫm máu của đối phương dưới ánh trăng lóe ra ánh đỏ yêu diễm.

Hắn cổ vươn thật cao, tỏ vẻ không khuất phục —— nếu đối phương vung đao, chắc hẳn là một tư thế phối hợp cực tốt.

Vương Hổ có thể nhìn thấy, bắp chân kéo phía sau của Lộ Dã đang khẽ run rẩy.

"Thập Thất thúc" mặt không biểu cảm, không biết đang suy nghĩ gì.

Lộ Dã vội vàng quay đầu cho Vương Hổ một ánh mắt, lại nhìn xuống mặt đất.

Trên mặt đất bày mấy cái bọc, đồ ăn, vàng bạc, đao kiếm……

Vương Hổ chỉ cần đem mấy cái bọc dâng lên, tuy nói là mượn hoa hiến phật, cũng chứng minh hai người bọn họ còn có chút tác dụng.

Chuyện quét dọn chiến trường luôn phải có người làm chứ?

Vương Hổ nhìn thấy ánh mắt của đại ca, trả lại một ánh mắt "đã hiểu" và "yên tâm".

Chỉ thấy hắn vớ lấy hai thanh cương đao từ trên mặt đất.

Quỳ gối trước thi thể không đầu của tên ác bộc, hai thanh cương đao lên xuống múa may, trái phải cùng ra chiêu, hung hăng chặt xuống.

Hắn như nổi điên, máu tươi bắn đầy mặt cũng không để ý, hai mắt trợn trừng, trong miệng lẩm bẩm.

"Sư phụ đã dạy, nhân nghĩa lễ trí tín…… Nói nhảm!"

"Sư phụ đã dạy, phải tin tưởng quan phủ…… Thúi lắm!"

"Sư phụ đã dạy, phải làm người tốt…… Chẳng ra gì!"

"Muốn làm lính, bị lính giết; muốn làm nô, bị truy sát, không cho người ta một con đường sống a……"

Giống như một đầu bếp uy vũ cầm hai thanh dao phay đối mặt với miếng thịt mỡ trên thớt, muốn băm thành nhân.

Vương Hổ hai thanh cương đao sử dụng cực nhanh, vung ra tàn ảnh, đem toàn bộ oán khí và lửa giận phát tiết lên thi thể kia……

Phập phập phập phập……

Trong sân một mảnh tĩnh lặng, mọi người chỉ nhìn hắn thi triển "đao công", từng người há hốc mồm trợn mắt.

Rất nhanh Vương Hổ đã kiệt sức, hắn chống trường đao cố gắng đứng lên, thi thể dưới chân chỉ miễn cưỡng nhìn ra hình người, bị chà đạp không nhẹ.

Vương Hổ thở hổn hển, nhìn mọi người, trên mặt máu chảy ròng ròng, như ác ma, trong mắt hung ác dị thường.

"Đây…… chính là…… chứng minh thư của ta!"

Mọi người im lặng không nói gì.

Lộ Dã yết hầu trượt lên trượt xuống —— huynh đệ, đệ đây là hắc hóa mạnh lên gấp ba a!

Đệ sợ là hiểu lầm ý của đại ca rồi, bảo đệ dâng lên bọc đồ, không phải bảo đệ đi băm nhân a!

Trên ngựa "Thập Thất thúc" đột nhiên ho khan một tiếng, lạnh lùng nói.

"Nếu là ngày thường liền thu nhận các ngươi."

"Nơi này cách đại bản doanh khoảng trăm dặm, chúng ta vừa mới giết nhiều tay sai như vậy, quan binh nhất định sẽ phái binh đến truy đuổi."

"Đâu có thời gian mang theo hai kẻ vướng víu các ngươi, không bằng vẫn là đưa các ngươi xuống dưới……"

Trong lòng Lộ Dã lạnh lẽo một nửa.

"Nữ hiệp" từ nãy giờ không mở miệng đột nhiên lên tiếng.

"Thập Thất thúc, cứ thu nhận bọn họ đi, trong trại của cháu gái vừa hay đang thiếu người."

"Chúng ta đang có hai con ngựa trống, trói bọn họ lên yên ngựa, không làm lỡ hành trình của chúng ta."

"Thập Thất thúc" do dự một chút, tuy rằng trong lòng không đồng ý, vẫn là quyết định nể mặt cháu gái.

Hắn vung tay lên, lập tức có người trói tay chân Lộ Dã và Vương Hổ vắt ngang trên yên ngựa.

Trong lúc này "Thập Thất thúc" và mọi người lang thôn hổ yết (ăn như hổ đói) đem lương khô Lộ Dã hai người thu thập được ăn xong, lại thu lại những bọc đồ khác.

Mọi người chuẩn bị ổn thỏa, một tiếng hô.

Vó ngựa "đắc đắc", đám lưu tặc giơ đuốc rời khỏi nơi này.

Lộ Dã và Vương Hổ bị đội ngũ kẹp ở giữa, tránh cho bọn họ rớt lại phía sau hoặc bỏ trốn, "nữ hiệp" kia một đường thúc ngựa ở bên cạnh bọn họ, thỉnh thoảng Lộ Dã hoặc Vương Hổ thân mình bị lệch, nàng vung roi dài liền đem hai người đỡ dậy.

Trên đường đi đi dừng dừng, đội ngũ lúc tụ lúc tán, Lộ Dã và Vương Hổ cũng có thể nhân cơ hội nghỉ ngơi.

Thỉnh thoảng có quan binh theo tới, cũng chỉ là giám sát đám phỉ đồ hung ác tàn bạo này rời khỏi lãnh thổ, đưa tiễn một đoạn liền biến mất, cho nên một đường xuống, đội ngựa không còn thương vong về người nữa.

Đến khi màn đêm buông xuống.

Xuyên qua một hẻm núi, đột nhiên xuất hiện một liên trại chiếm diện tích cực rộng.

Lộ Dã phảng phất lại nhìn thấy lều trại lưu dân dưới thành Đông Tắc phủ ngày đó.

Chỉ là lều trại ở vòng ngoài, ở giữa lại có một đại trại, hàng rào đại trại dựng lên qua loa, thưa thớt, đại trại chỉ thiết lập một lầu gỗ đơn sơ phụ trách cảnh giới trên cao.

Từ đại trại đến lều trại, có ba bốn con đường đất hẹp quanh co kéo dài ra ngoài, phía trên đều là dấu vó ngựa, xem như là đường từ trong trại ra bên ngoài.

Lộ Dã chỉ nhìn một cái, chỉ cảm thấy Sấm Đại Vương này sợ là dựng lên một đội quân ô hợp.

"Thập Thất thúc" giục ngựa tiến lên, đội ngựa đạp trên đường đất, trên đường có lưu dân vội vàng tránh né, lưu dân trong lều trại hai bên cũng tránh xa đội ngựa, thậm chí có lưu dân quỳ xuống dập đầu với đội ngựa.

Những người trong đội ngựa đã quen cảnh này.

Còn chưa tới gần đại trại, đã nghe thấy bên trong đều là âm thanh huyên náo, cổng trại có hai lính canh, nhìn thấy đội ngựa một nhóm người, lập tức cười làm lành, cúi đầu khom lưng nghênh đón mọi người vào trại.

Lộ Dã mơ hồ nghe thấy hai lính canh này miệng gọi "Đỗ thống lĩnh" và "Tiểu thư".

Tên hung hãn võ công cao cường có thể chém giết Cương Cốt Võ Sư, muốn hắn hai người xuống dưới đất làm nô bộc cho huynh đệ của hắn, hán tử râu đen mặt đen kia tự nhiên là Đỗ thống lĩnh.

Mà "nữ hiệp" duy nhất cứu hai người bọn họ tự nhiên là tiểu thư.

Kỳ lạ, trong trại tặc này sao lại chui ra một vị tiểu thư?

Đợi vào trong đại trại, ngược lại người đến người đi rất náo nhiệt, không có quy củ gì.

Hai người bị kéo xuống ngựa, trực tiếp ném vào trong một nhà kho chứa củi, cũng không còn ai để ý đến nữa.

Đợi hai người hoạt động tay chân tê dại cho đỡ, từ khe cửa nhìn trộm ra bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài có lưu tặc cầm thương đứng gác, vì vậy bọn họ dập tắt ý định bỏ trốn.

"Hổ Tử, đừng trách đại ca, lúc đó chỉ có con đường theo giặc là có thể sống."

"Ơ, đại ca, huynh nói gì vậy, sau này ta sẽ nghe lời huynh, không phải huynh đã nói rồi sao, chúng ta gia nhập chính là nghĩa quân, là vì xin được sống và được ăn no!"

"Hổ Tử, đệ có thể nghĩ như vậy thì tốt quá!"

Lộ Dã thở dài một hơi, xoa xoa cái mông đau nhức nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trăng sáng trong trẻo, lại sống qua một ngày……

Bạn đang đọc Lưu Dân Tu Tiên Lộ (Bản Dịch) của Bôi Tửu Chi Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi datntt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.