Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đứng Sai Phe

Phiên bản Dịch · 2469 chữ

Chương 21: Đứng Sai Phe

Dịch: Đạt Nguyễn

---

Lưu bà nhép miệng, tay vẫn tiếp tục vươn tới, bà tử bên cạnh cười nói:

"Hổ Tử, trốn cái gì mà trốn, để lão tỷ tỷ sờ hai cái cũng không mất miếng thịt nào…"

"Ngươi tráng kiện như ngựa, sờ ngươi cũng chẳng khác gì."

Vương Hổ hoảng sợ, liên tục lui về phía sau mấy bước.

Lộ Dã cười hì hì chắn ở phía trước.

"Hai vị tỷ tỷ, huynh đệ nhà ta nhát gan, đừng dọa hắn sợ…"

Hai bà tử thấy Lộ Dã ngăn cản, lúc này mới cười thôi tay, nhường đường.

Bọn họ biết người này tuy chỉ là một gã mã phu, nhưng quan hệ với tiểu thư không tệ, không nên dễ dàng đắc tội.

Lúc này Vương Hổ mới đi theo Lộ Dã vào trong rào chắn, hắn vẫn còn kinh hồn bạt vía, lẩm bẩm lần sau nhất định phải mặc quần áo dày hơn chút…

Vào trong rào chắn, Lộ Dã gặp người trên đường, bất kể nam nữ già trẻ, đều gật đầu mỉm cười chào hỏi, một bầu không khí hòa ái.

Nơi này chính là nữ doanh, mà tiểu thư chính là chủ nhân một doanh của nữ doanh!

Nữ doanh là bố trí phổ biến trong quân lưu dân, cơ bản chính là nơi tập trung của người già, yếu, phụ nữ, trẻ em.

Có điều những phụ nữ, trẻ em này đều là người nhà của tướng sĩ trong quân, đãi ngộ tự nhiên khác với những người già yếu trong ổ lều bên ngoài, ít nhất ngày thường có thể ăn no, hơn nữa cũng được bảo vệ trong đại doanh.

Tương đương với nơi tập trung thê thiếp, nhà trẻ và viện dưỡng lão kết hợp.

Nếu quân lưu dân liên tục đánh thắng trận, nữ doanh ít việc, nhẹ nhàng, tự nhiên là một nơi tốt để đi.

Nhưng nếu quân lưu dân đánh bại trận, trong nữ doanh ngoại trừ những người biết cưỡi ngựa, có võ nghệ có thể trốn thoát, phần lớn những người khác sẽ trở thành gánh nặng bị bỏ lại.

Đây chính là quy tắc tàn khốc trong thời loạn, những đội quân lưu dân không thích ứng được với quy tắc này, phần lớn đều bị tiêu diệt.

Nói chung, quân lưu dân lấy lão doanh làm nòng cốt, toàn bộ đều cưỡi ngựa hoặc la, gặp chiến sự bất lợi, có thể nhanh chóng rút lui.

Chỉ cần lực lượng nòng cốt không mất, bất luận bị đánh bại bao nhiêu lần, đều có thể làm lại từ đầu.

Hơn nữa, chiến lực của lão doanh hung hãn nhất, từng người đều là lão binh xuất thân, biết cưỡi ngựa, biết dùng đao, sức chiến đấu thậm chí không thua kém kỵ binh chính quy của quan binh.

Ngoài lão doanh, bộ binh, nữ doanh đều là thứ có thể vứt bỏ, đương nhiên nữ doanh tương đối tốt hơn một chút, dù sao bỏ rơi người thân cũng rất tổn thương sĩ khí.

Trong quân lưu dân, kỵ binh và bộ binh lấy "tiếu" làm đơn vị tác chiến, một tiếu từ trăm mười người đến mấy trăm người không giống nhau, trong tiếu lại chia làm mấy tiểu đội.

Sấm Phá Thiên hiện tại có ba tiếu kỵ binh, khoảng chừng năm trăm người, bộ binh năm sáu tiếu, ước chừng hơn hai ngàn người.

Trong nữ doanh, lấy tiểu thư làm trung tâm, trăm mười người ngựa tạo thành một tiếu, quản lý hơn ngàn người.

Mà Lộ Dã và Vương Hổ đều là binh lính dưới trướng tiểu thư.

Trên bãi đất trống của nữ doanh cắm một cái lều, cao hơn những cái lều khác không ít, chính là nơi tiểu thư ở, bên ngoài chỉ có một nữ binh trung niên quấn khăn đỏ, đeo đao đứng gác, khí thế kém xa so với Sấm Phá Thiên.

Nữ binh này so với nam tử bình thường còn cao hơn, thân hình thẳng tắp, mặc nhuyễn giáp, ánh mắt sắc bén quét nhìn bốn phía, ánh mắt sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng, rất có uy nghiêm.

"Hồng tỷ." Lộ Dã và Vương Hổ khẽ chào hỏi.

"Hồng tỷ" quét mắt qua Lộ Dã và Vương Hổ, vẻ mặt trở nên hòa hoãn, gật đầu không nói gì.

Đột nhiên, bên trong lều truyền ra tiếng cãi vã kịch liệt.

"Cái gì? Ta chỉ còn lại nửa tiếu nhân mã, còn muốn người của ta đi công thành?"

"Phù Dung, muội cũng biết, thúc thúc ta muốn học Lão Đại Vương, làm minh chủ liên quân, nhất định phải đánh một trận đẹp mắt, lần này toàn doanh xuất động, đều phải góp sức…"

"Đừng gọi thân thiết như vậy, Tần Thông, dù sao ta cũng không đồng ý!"

"Ai, Phù… Phan thế muội, muội suy nghĩ kỹ lại đi, đây là ý của Đại Vương."

"Hừ… Ta còn là con gái duy nhất của Lão Đại Vương đây!"

"Muội… Haiz! Thế muội, Đại Vương đối với muội không tệ, muội đừng chống đối Đại Vương!"

Soạt!

Lều vén lên, một thanh niên võ phu mặc thiết giáp từ bên trong bước nhanh ra, mặt đầy giận dữ, đi như bay.

Bên trong lều truyền ra tiếng đồ sứ vỡ nát, Hồng tỷ vội vàng vào trong lều.

Thanh niên võ phu này chính là cháu trai của Sấm Phá Thiên Đại Vương - Tần Thông, quyền cao chức trọng, nắm giữ tiếu kỵ binh mạnh nhất trong quân.

Vẫn luôn thích tiểu thư, ý đồ muốn cưới tiểu thư, người mù cũng có thể nhìn ra.

Cách dăm ba bữa lại tới, xem như khách quen của nữ doanh.

Lộ Dã và Vương Hổ vội vàng cúi đầu né tránh.

"Gặp qua Tần Thống Lĩnh."

Tần Thông vốn đang bước nhanh về phía trước, đột nhiên quay đầu nhìn lại, đánh giá Lộ Dã từ trên xuống dưới, đột nhiên nhíu mày cười lạnh mấy tiếng, ngữ khí không tốt nói:

"Ta nghe nói trong nữ doanh có một gã mã phu, số lớn phúc lớn, mấy lần trọng thương đều sống sót, võ nghệ không ra gì, nhưng miệng lưỡi lại rất lanh lợi."

"Còn biết kể chuyện cho tiểu thư nghe, ngươi là cái tên nào…"

Vẻ mặt Lộ Dã không chút gợn sóng.

"Bẩm Tần Thống Lĩnh, tiểu nhân tên hèn là Lộ Dã, làm gì có phúc khí lớn như vậy."

"Tiểu nhân võ nghệ thấp kém, tự nhiên sẽ không gặp đối thủ lợi hại nào, từng bị thương mấy lần, nhưng không nghiêm trọng như vậy, người ta đồn thổi mà thôi; vẫn là Thống Lĩnh ngài võ nghệ cao cường, vào sinh ra tử giữa muôn quân vẫn ung dung tự tại."

"Tiểu nhân cũng không biết kể chuyện gì, chẳng qua là lúc tiểu thư buồn chán muốn nghe chút âm thanh mà thôi."

Tần Thông nghe xong sắc mặt hòa hoãn hơn một chút, hắn dùng roi ngựa chọc vào ngực Lộ Dã nói:

"Vậy đợi lúc tiểu thư nhà ngươi muốn giải sầu, ngươi nhớ khuyên nhủ tiểu thư nhà ngươi, đừng bướng bỉnh như vậy!"

Hắn xoay người, giận đùng đùng rời đi.

Lộ Dã sắc mặt như thường, Vương Hổ tức đến mức ngực phập phồng.

Trong lều mơ hồ truyền ra tiếng Hồng tỷ khuyên nhủ tiểu thư Phan Phù Dung.

Bên ngoài người đến người đi, Lộ Dã và Vương Hổ đứng ở đây quá mức bắt mắt, hắn lập tức kéo Vương Hổ rời đi.

Đợi đến khi vào chuồng ngựa, buộc ngựa la xong xuôi.

Vương Hổ lập tức nhổ nước bọt xuống đất.

"Phi, tên Tần Thông này cũng chỉ là một Đồng Bì Võ Phu mà thôi, cáo mượn oai hùm, nếu không phải có người thúc thúc tốt, thì là cái thá gì!"

"Hắn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, tiểu thư chắc chắn sẽ không thèm hắn."

Lộ Dã nhíu mày, lại nghĩ đến một chuyện khác.

Chỉ sợ, lần này hắn cũng phải ra trận rồi.

Sấm Phá Thiên vì công thành, đều hạ mình để Tần Thông đích thân đến vơ vét nửa tiếu nhân mã của tiểu thư, gã mã phu như hắn chắc là không tránh khỏi.

Ra chiến trường cũng không có gì, hắn cũng không phải gà mờ, quan điểm chính là không chết ngay lập tức thì không sợ chết.

Nhưng nghĩ đến tình cảnh khốn khó mà Phan Phù Dung đang đối mặt trong quân lưu dân, Lộ Dã liền cảm thấy đau đầu.

Hắn và Vương Hổ ban đầu là do tiểu thư mở miệng xin Thập Thất Thúc Đỗ Thống Lĩnh bảo vệ, sau đó cũng luôn được phân đến đội ngũ của tiểu thư.

Phan Phù Dung tặng hai người khiên trước khi ra trận, bị thương thì ban thuốc, còn mời thầy thuốc chăm sóc, lại chiếu cố Lộ Dã cho chức mã phu.

Một năm ở chung, theo Lộ Dã thấy, tiểu thư này tính cách ngoài lạnh trong nóng, lại xinh đẹp.

Tuy thân ở trong quân thảo khấu, nhưng trong lòng lại ẩn chứa thiện ý, thuộc kiểu người vì tranh giành sự sống có thể vung đao lên ngựa chém người không chớp mắt, nhưng khi có dư sức cũng không muốn lạm sát vô tội.

Cho nên hắn và Vương Hổ mới có thể được thu nhận, thậm chí sau này ra trận được nhiều lần chiếu cố.

Nếu không, dù có thần thông như hắn, phúc vận như Vương Hổ, chắc cũng đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Đối với chuyện này hắn vô cùng cảm kích, sau này nếu đội quân Sấm Phá Thiên này bị đánh bại.

Nếu tất cả đều trở thành lưu dân đói khát, hắn thề, nếu trong tay có một cái bánh bao, nhất định sẽ chia cho tiểu thư một phần ba!

Hai phần còn lại là của hắn và huynh đệ Vương Hổ.

Chỉ có một điểm, cái đùi này của tiểu thư vừa dài vừa trắng lại còn đi tất lụa!

Nhưng khổ nỗi lại không to!

Thậm chí, cái đùi này chắc là đang giẫm phải một quả mìn.

Nếu xảy ra sai sót, hắn và Vương Hổ sợ là sẽ bị nổ tan xương nát thịt cùng cái đùi này.

Tục xưng ôm nhầm đùi! Đứng sai phe!

Thời bình thì bị gạt sang một bên hoặc ngồi tù, ở thời loạn này, sẽ mất mạng đấy.

Hóa ra, tiểu thư Phan Phù Dung này là con gái duy nhất của lão Sấm Phá Thiên, lúc đầu lão Sấm Phá Thiên khởi thế sớm, võ công cao, cây đao trong tay vừa cứng vừa nhanh, từng làm minh chủ của mấy lộ quân lưu dân.

Nhưng chính vì hắn nhảy quá cao, danh tiếng quá lớn, bị quan binh tập trung hỏa lực tiêu diệt.

Sấm Phá Thiên hiện tại là đời thứ hai, trước kia chỉ là một thống lĩnh dưới trướng lão Sấm Phá Thiên, trong loạn chiến thu thập tàn binh, tích lũy thực lực, nổi bật lên.

Sấm Phá Thiên đời hai đối với con gái duy nhất của lão Sấm Phá Thiên - Phan Phù Dung, có thể nói là cung phụng, xem như bài vị.

Dù sao rất nhiều thủ lĩnh quân lưu dân lúc đầu đều gọi lão Sấm Phá Thiên một tiếng đại ca, có Phan Phù Dung ở đây, Sấm Phá Thiên đời hai có đại nghĩa để tập hợp quần hùng.

Hơn nữa, hắn đã kế thừa danh hiệu Sấm Phá Thiên, nếu đối xử tệ với con gái duy nhất của lão Sấm Phá Thiên, chẳng phải là bại hoại thanh danh sao?

Chỉ là tuy bề ngoài cung kính, nhưng Sấm Phá Thiên đời hai vẫn đề phòng Phan Phù Dung.

Nguyên nhân mâu thuẫn căn bản giữa hai người không ai ngoài biết được, theo Lộ Dã quan sát, có chút bí ẩn.

Trước kia Phan Phù Dung vẫn có chút thực lực, lão Sấm Phá Thiên làm người hào hiệp, thi ân khắp nơi, có một số dư đảng trung thành với lão Sấm Phá Thiên tập trung quanh nàng, tạo thành một tiếu, thống lĩnh chính là Thập Thất Thúc - lão Đỗ.

Nhưng chỉ có chút người như vậy, tự lập môn hộ cũng không thể, nên vẫn luôn ở trong đội ngũ của Sấm Phá Thiên.

Mấy năm nay, một mặt Sấm Phá Thiên đời hai đối với Phan Phù Dung có cầu tất ứng, cướp được son phấn, trang sức, lụa là gấm vóc gì, đều để Phan Phù Dung chọn trước.

Sấm Phá Thiên đời hai thậm chí còn tìm cách tác hợp cho cháu trai mình là Tần Thông cưới Phan Phù Dung, chỉ là Phan Phù Dung lại không thèm Tần Thông.

Tần Thông bị mất mặt trước Phan Phù Dung, sinh nghi, trút giận ra ngoài, không ít tướng lĩnh trẻ tuổi anh tuấn trong quân Sấm Phá Thiên chết không rõ ràng trên chiến trường.

Mặt khác, Sấm Phá Thiên đời hai tuy cho phép Phan Phù Dung nắm giữ một tiếu kỵ binh.

Nhưng lại ngấm ngầm hạn chế sự khuếch trương thực lực của Phan Phù Dung.

Ví dụ như việc bổ sung binh khí, áo giáp, ngựa, la.

Có nhiệm vụ khó khăn thì Đỗ Thống Lĩnh xung phong, lúc bổ sung hồi máu thì Đỗ Thống Lĩnh không có phần.

Nhà dột còn gặp mưa dầm, nửa năm trước binh bại, nữ doanh bị quan binh đuổi kịp, một trận ác chiến, Đỗ Thống Lĩnh dẫn theo nửa tiếu nhân mã vui vẻ đi gặp lão Sấm Phá Thiên, nối lại tình nghĩa huynh đệ.

Phan Phù Dung vì chuyện này khóc đến mức rối tinh rối mù, bên cạnh chỉ còn lại nửa tiếu nhân mã, đến nay vẫn chưa khôi phục nguyên khí, còn chưa có một thống lĩnh đắc lực, chỉ có thể tự mình kiêm nhiệm, tình cảnh rất nguy cấp.

Đợi đến khi nàng ngay cả nửa tiếu nhân mã cũng không còn, thân vệ bên cạnh chết sạch, lúc đó, có gả cho Tần Thông hay không cũng không phải do nàng quyết định nữa rồi.

Lộ Dã hiện tại đang đối mặt với vấn đề này.

Đang online chờ, đại tỷ sắp biến thành tư lệnh không quân rồi, cuối cùng chắc là phải mặc hỉ phục gả đi.

Chỉ là quá trình này kéo theo sẽ hại chết Lộ Nhân và Hổ Tử.

Phải làm sao đây?

Khá gấp!

Bạn đang đọc Lưu Dân Tu Tiên Lộ (Bản Dịch) của Bôi Tửu Chi Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi datntt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.