Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết Nghĩa Lần Nữa

Phiên bản Dịch · 1866 chữ

Chương 33: Kết Nghĩa Lần Nữa

Dịch: Đạt Nguyễn

---

Mồ hôi lạnh của Lộ Dã và Vương Hổ giờ mới túa ra!

Tửu lâu này rõ ràng cách có một khoảng cách một mũi tên, đối phương còn bị thương, vậy mà vẫn có thể bắn ra mũi tên đoạt mệnh!

Vương Hổ sờ sờ đầu mình vẫn còn nguyên vẹn, cũng không có máu chảy xuống, ngồi phịch xuống đất thở phào một hơi!

Lộ Dã cũng tim đập thình thịch, nếu Trương nhị ca thực lực hoàn hảo, mũi tên này e rằng bắn xuyên cả người lẫn khiên mất!

Xa xa, Trương nhị ca bắn xong mũi tên này, đột nhiên phun ra một ngụm máu, cả người quỳ rạp trên cổng.

Đám người trong sân lập tức nhốn nháo, có người khóc lóc gọi sư huynh.

Lộ Dã dùng Ngư Long Đồ trong đầu chiếu rọi, phát hiện Trương nhị ca từ trạng thái bị thương biến thành trọng thương, biết rằng đối phương không thể bắn ra mũi tên thần sầu như vậy nữa.

Hắn vội vàng kéo Vương Hổ chạy xuống lầu.

Trương nhị ca có ơn với hai người bọn hắn, hắn không muốn đối phương chết trước mắt mình.

Với cục diện bây giờ trong thành, một Đồng Bì Võ Phu trọng thương dẫn theo một đám lão nhược tàn tật xông ra ngoài, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Hai người xuống lầu, chạy qua mấy con phố đến đầu hẻm, để đảm bảo an toàn, mỗi người còn giơ một tấm mộc thuẫn (khiên gỗ) mới tiến vào trong hẻm.

Chỉ thấy cửa viện đã mở.

Hơn nửa vạt áo trước ngực Trương nhị ca đã bị nhuộm đỏ bởi máu, hắn cõng đứa trẻ đứng ở phía trước, tay bỏ cung dài, thay vào đó là cầm một thanh trường đao.

Hắn vung đao lên khích lệ tinh thần cho những người phía sau!

"Các vị sư huynh đệ đồng môn! Nay thành trì đã vỡ, đệ tử võ quán chúng ta, thà chết không khuất phục!"

"Các ngươi theo ta giết địch, xông ra một con đường sống!"

Hiển nhiên bình thường hắn rất được lòng người, đám lão nhược đỏ mắt đồng thanh hưởng ứng, sát khí đằng đằng.

"Đệ tử võ quán!"

"Thà chết không khuất phục!"

"Xông ra con đường sống!"

"Trương nhị ca! Khoan hãy vội thà chết không khuất phục!" Lộ Dã ném tấm khiên trong tay xuống, tiện thể ném luôn tấm khiên Vương Hổ đang giơ.

Hai người chắp tay cúi người.

"Huynh đệ chúng ta, bái kiến ân công!"

Trương nhị ca và các sư huynh đệ võ quán mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Lộ Dã và Vương Hổ từ ngoài hẻm đi vào, có thể tự do đi lại trong thành, rõ ràng là người của lưu khấu, hai người này còn mặc giáp sắt, chắc hẳn là đầu mục.

Trương nhị ca vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu mình sao lại thành ân công của lưu khấu.

Mấy ngày nay ở trên tường thành chém giết, số lưu khấu chết trong tay hắn không có một trăm thì cũng phải tám mươi, hơn nữa hắn chuyên chọn đầu mục lưu khấu để bắn.

Ân gì? Ân giúp lưu khấu sớm chết sớm đầu thai sao?

"Đệ tử võ quán!" Hắn trong miệng còn bởi vì chưa kịp phản ứng, cao giọng kích động hô nửa câu khẩu hiệu.

Sau đó cứng rắn chuyển thành câu nghi vấn, âm điệu hạ thấp tám phần, không dám chắc chắn nói.

"Ân công? Các ngươi không nhận nhầm người chứ?"

Lộ Dã vội vàng giải thích.

"Ngày ấy ngài và Tôn gia võ quán truy đuổi thám tử của lưu dân quân, huynh đệ chúng ta trốn trong miếu đổ đúng lúc gặp phải, Tôn gia võ quan kia muốn dùng đầu chúng ta giết dân thường báo công, vẫn là ngài giúp đỡ ngăn cản."

"Nếu không có ngài, mộ phần huynh đệ chúng ta cỏ đã mọc um tùm rồi!"

Hắn và Vương Hổ cùng chắp tay cúi người hành lễ.

"Ta, bộ tốt sao quan, tên Lộ Dã," Lộ Dã chỉ chỉ mình, lại chỉ vào Vương Hổ nói, "Huynh đệ ta Vương Hổ là quản đội!"

Hắn lại chỉ ra bên ngoài.

"Bên ngoài kia đám tư dưỡng (những người được nuôi dưỡng, nhưng không phải lính chính quy, không có thân phận rõ ràng, ô hợp) đều là thủ hạ của ta, nửa phía Đông thành phường này chính là địa bàn của chúng ta!"

"Ngài và thân hữu muốn đi, ta tuyệt đối không ngăn cản, nhưng trong thành này còn có lưu dân quân khác, ta sợ các ngươi căn bản không xông ra ngoài được."

"Nhị ca, vì tính mạng của các người, không bằng ngài suy nghĩ lại xem có muốn rời đi hay không."

Trên mặt Trương nhị ca và những người phía sau thoáng qua vẻ phức tạp, kinh ngạc, mừng rỡ, hoang mang...

Hiện tại có một tin tốt và một tin xấu đặt trước mặt bọn họ.

Tin tốt là đầu mục lưu khấu đối diện lại nguyện ý thả bọn họ một con đường sống, tin xấu là qua được cửa ải này, bên ngoài còn rất nhiều lưu khấu, bọn họ chút người này căn bản không đủ để xông ra khỏi huyện thành.

Trương nhị ca đảo mắt, dần dần nhớ lại chuyện trong miếu đổ năm trước.

Lúc đầu đi theo Tôn đầu nhi truy sát thám tử lưu tặc, trong miếu gặp hai lưu dân tàn tạ, thê thảm đến mức phải ăn thịt người (thái nhân) mới sống sót được, Tôn đầu nhi muốn chặt đầu hai người họ mạo xưng lưu tặc.

Hắn hảo tâm ở bên cạnh uyển chuyển khuyên can một câu.

Không ngờ một năm sau, lưu dân quân này thật sự công phá huyện thành.

Mà hai lưu dân gầy trơ xương, thấp hèn như cỏ rác lúc đầu lại thành đầu mục trong đám lưu tặc!

Còn mình và các sư huynh đệ lại thành chó nhà có tang, sống chết chỉ trong một ý niệm của đối phương!

Hắn cười ngượng một tiếng, tìm chuyện nói.

"Thì ra là các ngươi à, Tôn đầu nhi mấy ngày trước chiến tử rồi!"

"Trương nhị ca, Tôn đầu nhi kia là huynh đệ chúng ta giết." Lộ Dã cười vỗ vỗ giáp sắt trên người Vương Hổ, "Ngài nhìn bộ giáp sắt này quen mắt không? Chính là lột từ trên người Tôn đầu nhi xuống!"

"Ờ... Trùng hợp thật..." Trương nhị ca càng ngượng ngùng.

Lộ Dã cười nói.

"Trương nhị ca, giờ ngài tính thế nào?"

"Muốn ra khỏi thành, không có khả năng, chỉ là uổng mạng mà thôi!"

"Huynh đệ chúng ta ân oán phân minh, vừa muốn giết Tôn đầu nhi kia, cũng muốn cứu mạng ngài!"

"Chỉ cần chúng ta có thể làm được, tuyệt đối không chối từ!"

Trương nhị ca do dự một lát, quay đầu nhìn con mình, lại nhìn các sư huynh đệ và phụ nữ trẻ em.

Thành trì này đã bị lưu dân quân khống chế, bây giờ muốn sống, chỉ có một con đường...

Hắn xích lại gần, mặt hơi đỏ, khẽ hỏi.

"Lộ huynh đệ, lưu dân quân các ngươi... có thu đệ tử võ quán không?"

Lộ Dã cười ha ha.

"Thu, ngay cả lưu dân sắp chết đói còn thu, huống chi là võ giả tinh thông võ nghệ thân thủ cao cường?"

"Lộ huynh đệ, ta không giấu gì ngươi, ta và các sư đệ đều đã từng khoác quan bào, giữ tường thành, giết qua lưu khấu... ờ, giết qua nghĩa quân!"

"Trương nhị ca, các ngươi giết là nghĩa quân nào?"

"Xạ Tháp Thiên!"

"Vậy Xạ Tháp Thiên tính là nghĩa quân gì? Rõ ràng là lưu khấu!" Lộ Dã chém đinh chặt sắt trả lời, "Trương nhị ca, chúng ta là người của Sấm Phá Thiên Sấm Đại Vương!"

"Xạ Tháp Thiên và Sấm Đại Vương xưa nay không hòa thuận, tay hắn không vươn tới được trong trại của Sấm Đại Vương."

"Trương nhị ca, ngài bản lĩnh cao cường, đến đây trước tạm làm quản đội, sau này tìm cơ hội làm phó sao quan, thế nào?"

Lộ Dã lăn lộn trong lưu dân quân một năm nay, biết lưu dân quân này đúng là biển nạp bốn phương, không từ chối bất cứ ai, chỉ cần chịu gia nhập đội ngũ, thân phận trước kia căn bản không quan trọng.

Có rất nhiều quan binh gia nhập lưu dân quân.

Còn việc Trương nhị ca trong tay có máu của lưu dân quân cũng không quan trọng, dù sao lưu dân quân có rất nhiều nhánh, hắn đừng có đâm đầu vào tay kẻ thù là được.

Mà trùng hợp, Sấm Phá Thiên và Xạ Tháp Thiên không hòa thuận.

Nếu Sấm Đại Vương biết dưới trướng có một cao thủ dính đầy máu tươi của thủ hạ Xạ Tháp Thiên, chắc là còn vỗ tay khen hay ấy chứ.

Trương nhị ca nghe Lộ Dã trả lời, thở phào một hơi.

Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, không do dự nữa, cúi người thật sâu.

"Vậy làm phiền Lộ huynh rồi! Ta Trương Tồn Nghĩa, dẫn Thiết Cung Phường trên dưới, nguyện ý gia nhập nghĩa quân!"

Lộ Dã mừng rỡ.

Lần này giúp ân nhân, ý niệm thông suốt, hơn nữa Trương nhị ca xuất thân từ quân đội chính quy, quen thuộc với việc huấn luyện của quan binh, dưới tay còn có một đám sư huynh đệ, hắn dẫn Thiết Cung Phường gia nhập, còn có thể tăng cường tiếng nói của mình trong Nữ Doanh Tiêu.

Đợi bọn họ dưỡng thương xong, lập tức sẽ là một đội quân tinh nhuệ có thể đánh giết.

Loạn thế sinh tồn gian nan, muốn sống sót, phải đoàn kết, mà Trương nhị ca tâm tồn thiện lương, đứng bên cạnh mình, vậy có thể yên tâm.

"Được," hắn vội vàng đỡ Trương nhị ca dậy, "Trương nhị ca, ngài có thể gia nhập nghĩa quân, ta cầu còn không được!"

"Sau này chúng ta huynh đệ tương xứng, có ta một miếng cơm thì có phần của ngài."

Lộ Dã vừa mở mắt ra đã là lưu dân, đối với hắn mà nói, lời thề trịnh trọng nhất chính là lấy lương thực ra thề, lời nói tận đáy lòng như vậy hắn chỉ nói với Vương Hổ.

Vương Hổ ở bên cạnh đột nhiên nói.

"Trương nhị ca, không bằng chúng ta kết nghĩa đi!"

"Ngài đã cứu chúng ta, hôm nay chúng ta có thể trùng hợp báo đáp ngài, đây cũng là chuyện do số mệnh sắp đặt."

Trương nhị ca lấy ra một mũi tên dài từ túi tên.

"Được, huynh đệ chúng ta kết nghĩa tại đây, đồng sinh cộng tử!" Hắn bẻ gãy mũi tên đánh rắc, "Ta nếu trái lời thề, sẽ như mũi tên này!"

Bạn đang đọc Lưu Dân Tu Tiên Lộ (Bản Dịch) của Bôi Tửu Chi Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi datntt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.