Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trương Nhị Ca

Phiên bản Dịch · 1881 chữ

Chương 32: Trương Nhị Ca

Dịch: Đạt Nguyễn

---

Mấy tên tư dưỡng bị bắn xuyên qua mu bàn chân ở đầu hẻm nằm lăn dưới đất, rên rỉ thảm thiết, kêu cha gọi mẹ.

Còn những tên tư dưỡng khác trốn hai bên đầu hẻm thì điên cuồng thổi sáo trúc!

Trước hôm nay, bọn chúng chẳng qua chỉ là những người dân bình thường trong ổ lưu dân, tuy trên đường chạy trốn đã chứng kiến nhiều cảnh máu tanh, thậm chí không chừng trên tay cũng đã dính máu người.

Nhưng bọn chúng cũng chỉ đối phó với những người bình thường tranh giành thức ăn mà thôi.

Đây là lần đầu tiên bọn chúng đối mặt với chém giết, chịu sự uy hiếp của tên bắn cung lợi hại.

Có tên tư dưỡng ôm mu bàn chân khóc lớn, tay với ra phía đầu hẻm.

"Ca, cứu đệ..."

Bên ngoài đầu hẻm, có một tên tư dưỡng cắn răng xông lên, thì ra đây là hai huynh đệ ruột.

Bụp!

Trong hẻm nhỏ vang lên âm thanh.

Một mũi tên lông vũ trắng xé gió lao đi, để lại một vệt mờ ảo trong không trung.

Phập!

Tên tư dưỡng xông ra kia rất nhanh nhẹn, chạy cực kỳ mau!

Mắt thấy tay hắn đã sắp tóm được tay huynh đệ ruột.

Đúng lúc này, một chân hắn vừa chạm đất, gần như đồng thời trên mu bàn chân liền cắm thêm một mũi tên!

Mũi tên kia xuyên thủng mu bàn chân, cắm sâu vào trong đất, đuôi tên còn đang rung lên dữ dội, máu tươi trào ra, nhuộm đỏ cả phần lông vũ màu trắng.

Bịch!

"Á..."

Hắn thét lên một tiếng thảm thiết, thân hình đang lao nhanh bỗng đổ rạp xuống như khúc gỗ, một chân như bị đóng đinh trên mặt đất.

Đầu hẻm lại có thêm một tên tư dưỡng kêu cha gọi mẹ, hắn ôm lấy người huynh đệ xui xẻo của mình, hai huynh đệ gào thét như đang thi thố với nhau!

Ai nấy đều the thé, chói tai!

"Mẹ ơi!"

"Chạy mau!"

Đám tư dưỡng trốn hai bên đầu hẻm bị thứ âm thanh ma quái này làm cho kinh hãi, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng đứt phựt!

Bọn chúng ném cả gậy gộc, quay đầu bỏ chạy.

Lộ Dã liếc nhìn Vương Hổ.

Vương Hổ lập tức rút đao tiến lên, dùng sống đao quất vào đám người nhát gan đang tháo chạy.

"Lũ khốn kiếp, chạy cái gì mà chạy!"

"Tất cả đứng lại cho lão tử!"

"Còn dám chạy loạn, coi chừng đầu chúng bây!"

Hắn vốn đã vạm vỡ, khôi ngô, tướng mạo hung dữ, giờ lại quát tháo ầm ĩ, quả nhiên trấn áp được tình hình.

Đám tư dưỡng co rúm kia sau khi ăn đòn, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng từng tên đều sợ hãi, rụt rè, chỉ dám nép ở hai bên đầu hẻm, không ai dám ló đầu ra nữa.

Lộ Dã cũng không trông mong đám người này chém giết, chỉ cần bọn chúng ở yên tại chỗ là được rồi.

Nếu không, chức sao quan mới nhậm chức ngày đầu tiên của hắn sẽ bị đám lính đào ngũ này làm cho mất hết thể diện.

Trong hẻm này rõ ràng có một tay cung thủ lợi hại.

Nhìn mũi tên kia vừa nhanh vừa hiểm, lực đạo cực lớn, không chừng còn là người trong võ đạo.

Đầu hẻm này không thể xông vào, hắn nhìn quanh, phát hiện cách đó không xa có một tửu lầu hai tầng, ở trên cao tầm nhìn rất tốt, khoảng cách cũng hơn một tầm bắn, coi như an toàn.

"Đi!"

Hắn hất tay với Vương Hổ, hai người băng qua mấy con phố, chạy thẳng đến tửu lầu kia.

Cửa chính tửu lầu đóng chặt, Vương Hổ theo lệ cũ đạp mạnh một cước, trong lầu vang lên mấy tiếng thét kinh hãi, có mấy người từ cửa sau, thậm chí từ cửa sổ bỏ chạy.

Chắc là chủ quán, đầu bếp và tiểu nhị trong tửu lầu.

Lộ Dã và Vương Hổ cũng không để ý, bọn họ trực tiếp lên tầng hai, đẩy cửa sổ ra.

Bên ngoài cửa sổ.

Tầm nhìn rộng mở.

Đám tư dưỡng ở đầu hẻm co rúm lại, run lẩy bẩy, con hẻm kéo dài vào bên trong, là một ngõ cụt.

Cuối hẻm là một sân viện cực lớn, cực sâu, sân viện này chiếm diện tích rất rộng, chia làm mấy lớp trong ngoài, bên trong có rất nhiều nhà cửa, lúc này cửa lớn mở toang, trên ngưỡng cửa còn có thể nhìn thấy quần áo, vàng bạc rơi vãi.

Trong sân lớn nhất có một bãi đất được đầm bằng đất vàng, xung quanh đặt mấy quả tạ đá dùng để rèn luyện sức lực và giá gỗ để binh khí, lúc này giá gỗ đã đổ sập, binh khí rơi vãi lung tung trên mặt đất.

Nhưng lúc này phần lớn binh khí đã bị người trong sân lấy đi, khoảng chừng mấy chục người cả nam phụ lão ấu, ai ai cũng cầm vũ khí, mặc trang phục gọn gàng, vây quanh một lão già tóc bạc, mặt đỏ, tinh thần phấn chấn, đứng chắn sau cổng lớn.

Những người này tay cầm binh khí, trên lưng đeo hành lý, vừa nhìn đã biết là muốn chạy trốn khỏi thành, trong đám người có hơn mười tên thanh niên tráng hán, nhưng ai cũng mang thương tích, người đầy máu, có mấy người thậm chí còn được người khác cõng trên lưng.

Cũng có thể thấy được huyện thành bị Sấm Phá Thiên công phá bất ngờ đến mức nào, khiến tất cả mọi người trở tay không kịp.

Trên nóc cổng gạch xanh của sân viện, có một đại hán mặc áo bào xanh, hai chân đứng dang rộng, vững như đinh đóng cột trên nóc cổng.

Hắn cầm một cây cung, bên hông đeo túi tên, tay đeo nhẫn, cả người khí thế trầm ổn, hai bên thái dương nhô cao, hiển nhiên là một cao thủ.

Chỉ là sau lưng cao thủ lại cõng một đứa trẻ chừng bốn, năm tuổi, đứa trẻ này bị hắn dùng dây thừng quấn chặt, buộc vào người, tóc buộc chỏm, đôi mắt to tròn nhìn ra bên ngoài, tràn đầy hiếu kỳ.

Áo bào xanh trước ngực đại hán có một mảng máu lớn đang từ từ thấm ra, hai hàng lông mày bất giác nhíu chặt, hiển nhiên hắn đã bị thương, trạng thái không được tốt cho lắm.

Đại hán này vẫn không ngừng gảy dây cung, phát ra những tiếng "bụp bụp". Miệng quát mắng.

"Lũ tư dưỡng các ngươi tốt nhất biết điều một chút, tránh đường cho ông đây!"

"Đợi ông đây đi rồi, trong sân viện phía sau có tiền, có lương thực, tùy các ngươi cướp bóc!"

"Mấy tên đầu sỏ cho các ngươi nửa bát cháo loãng các ngươi đã cam tâm bán mạng, trong sân có mười mấy thạch lương thực, đủ mua mạng của mấy trăm tên các ngươi rồi!"

"Các ngươi ép ông đây phải bắn chết hết các ngươi hay sao?"

Mấy tên tư dưỡng bên ngoài hẻm tuy không dám thò đầu ra, nhưng cũng không dám bỏ chạy, chỉ điên cuồng thổi sáo trúc trong miệng.

Chỉ một lát sau, bên ngoài lại có thêm mười mấy tên tư dưỡng chạy tới, mọi người không dám tấn công, nhưng chặn giữ đầu hẻm thì không thành vấn đề.

Trên tửu lầu.

Vương Hổ chăm chú quan sát một lúc, đột nhiên nói.

"Đại ca, người này trông quen quen!"

Lộ Dã gật đầu.

"Dùng cung, còn ở trong huyện Hắc Sơn này, không sai, đây chính là Trương nhị ca đã nói giúp chúng ta nửa câu trong miếu đổ!"

"Nếu không, đầu của hai huynh đệ chúng ta đã sớm bị tên Tôn đầu sỏ kia lấy đi treo trên cổ ngựa rồi."

Lộ Dã dùng Ngư Long Đồ soi qua đối phương, phát hiện đối phương đang ở cảnh giới Đồng Bì Võ Phu, nhưng lại đang trong trạng thái bị thương.

Nghĩ lại, Trương nhị ca này mặc một thân quan phục, chắc chắn cũng trấn thủ, chém giết ở một mặt tường thành nào đó, vì vậy mà bị thương. Sau khi thành bị phá, chắc chắn là cởi bỏ áo giáp, quay về dẫn người nhà bỏ trốn.

Chỉ là không ai ngờ thành lại bị phá nhanh như vậy, bị mười mấy tên tư dưỡng chặn lại ở đây.

Những nam đinh tráng hán bị thương trong sân kia cũng rất đáng ngờ, phỏng chừng cũng là lính triều đình đã cởi bỏ áo giáp, không chừng chính là thủ hạ của Trương nhị ca.

Những người này nếu dốc sức chém giết, đám tư dưỡng ở đầu hẻm căn bản không chống đỡ nổi. Nhưng bọn họ hẳn là sợ tiếng chém giết sẽ dẫn đến càng nhiều kẻ truy sát, bao vây, cho nên mới muốn hù dọa, đuổi đám tư dưỡng này đi.

Nếu không phải Lộ Dã và Vương Hổ đến kịp, đám tư dưỡng kia thật sự đã bị dọa chạy rồi.

Nhưng lúc này trong thành đâu đâu cũng là lưu dân quân, bọn họ có thể trốn được bao xa e rằng cũng không lạc quan.

Vương Hổ vỗ đầu.

"Ta nói nhìn quen mắt, cái đầu óc này của ta, nhớ kỹ kẻ thù thì rất nhanh, gặp được ân nhân lại mơ hồ."

"Thật đáng chết!"

Hắn thổi sáo trúc, vẫy tay với Trương nhị ca đang đứng trên nóc cổng!

"Nhị ca..."

Vèo.

Vương Hổ vừa dứt lời, Trương nhị ca ở phía xa theo bản năng giương cung, lắp tên, bắn ra, động tác nhanh như quỷ mị.

Một mũi tên xé gió lao đi như lưu tinh, đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Vương Hổ.

Vương Hổ sợ hãi kêu quái dị, rụt đầu tránh né, nhưng vẫn chậm một nhịp, mắt thấy sắp bị một mũi tên bắn trúng đầu, vẫn là Lộ Dã nhanh tay lẹ mắt, giơ tấm mộc thuẫn bọc sắt lên đỡ.

Bụp!

Mũi tên bắn trúng mộc thuẫn, Lộ Dã chỉ cảm thấy nửa người tê rần, không nhịn được lùi về sau mấy bước.

Đợi hắn đứng vững, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cánh tay cầm mộc thuẫn đã bị bắn xuyên thủng.

Một mũi tên dài xuyên qua tấm khiên, nửa nằm bên ngoài, nửa nằm bên trong tấm khiên.

---

Chú thích:

Tư dưỡng: Ở đây có thể hiểu là những người được nuôi dưỡng, nhưng không phải lính chính quy, không có thân phận rõ ràng, ô hợp.

Sao quan: Chức quan nhỏ, tương tự như chức "lính gác" nhưng là quan chỉ huy đội lính gác.

Thạch: *Đơn vị đo khối lượng, khoảng 60kg.

Ngư Long Đồ: *"Bàn tay vàng" của Lộ Dã, giúp soi chiếu, nhận biết, đánh giá,...

Đồng Bì Võ Phu: *Cảnh giới tu luyện, da cứng như da trâu, có màu đồng.

Bạn đang đọc Lưu Dân Tu Tiên Lộ (Bản Dịch) của Bôi Tửu Chi Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi datntt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.