Thiện Hạ
Chương 35: Thiên Hạ
Dịch: Đạt Nguyễn
---
Lộ Dã và Vương Hổ nghe xong líu cả lưỡi.
Vương Hổ lẩm bẩm.
"Ta nghe mấy kỵ binh nói, Xạ Tháp Thiên kia là lão phỉ (thổ phỉ lâu đời) mấy đời, tài bắn cung là công phu gia truyền, luyện mấy chục năm, xuất quỷ nhập thần, giang hồ xưng tụng là đệ nhất thần xạ Đông Tắc Phủ!"
"Lão tam, không chừng người bắn anh chính là hắn!"
"Anh yên tâm, ba chúng ta đánh một hắn, sau này gặp phải, đại ca nhị ca giúp anh đánh hắn!"
Lộ Dã và Trương Tồn Nghĩa dở khóc dở cười.
Nếu thật sự ra tay là Xạ Tháp Thiên, người ta chính là một trong các lộ phản vương, thủ hạ đông đảo, không phải ba người bọn họ có thể chạm vào.
Không tính đám lâu la thủ hạ, Xạ Tháp Thiên giương cung bắn tên, bắn ba người bọn họ hay bắn một người cũng không khác gì nhau, dù sao đều là chết!
Trương Tồn Nghĩa miệng nói cảm tạ, Lộ Dã thấy sắc mặt hắn trắng bệch, biết hắn chém giết một ngày, mang thương chống đỡ đến giờ, hiện tại đã mệt mỏi đến cực điểm, hơn nữa vết thương vỡ ra cũng cần phải xử lý ngay.
Vì vậy hắn và Vương Hổ đứng dậy cáo biệt.
"Lão tam, chỗ này của anh không tệ, sân rộng nhà nhiều."
"Ta và lão nhị đi bắt thêm ít tư dưỡng (những người được nuôi dưỡng, nhưng không phải lính chính quy, không có thân phận rõ ràng, ô hợp) nữa, anh bảo các sư đệ thấy ai báo danh hiệu của ta thì đều thu nhận hết."
Trương Tồn Nghĩa tự nhiên miệng đồng ý.
Kết quả trong một đêm, liên tục có người báo danh hiệu Lộ Dã đến nương nhờ.
Đầu tiên là ông lão tóc bạc gánh đầy gánh sách và đứa trẻ, sau đó lần lượt có thợ rèn, đồ tể, thợ mộc, cuối cùng còn có cả kỹ nữ lầu xanh.
Tuy cũng có thanh niên trai tráng, nhưng số lượng không nhiều, hoàn toàn không hiểu Lộ Dã chọn người như thế nào.
Sáng sớm, huyện thành ồn ào náo động cả đêm dần dần yên tĩnh trở lại.
Chỉ là không còn nghe thấy tiếng gà gáy chó sủa, thỉnh thoảng lại có tiếng chém giết gào khóc vang lên, cả huyện thành tối qua ánh lửa ngút trời, kèm theo chém giết cướp bóc chiếu sáng nửa bầu trời.
Hiện tại tất cả lửa cháy đã được dập tắt, trong thành để lại không ít tàn tích bị hun khói đốt thành một mảnh đất trắng.
Còn có rất nhiều tư dưỡng được tổ chức lại, từ trong thành kéo ra từng xe từng xe xác chết nam nữ già trẻ đã lột sạch quần áo, thi thể xám trắng bị đẩy ra ngoài cổng thành, ngay hai bên cổng thành chất thành hai đống xác chết to như núi nhỏ.
Cả một huyện thành to lớn, chết nhiều người như vậy nhưng không hề trống trải.
Bởi vì Sấm Phá Thiên, Xạ Tháp Thiên, Tào Nương Tử, Mãng Kim Cương bốn đường Đại Vương dẫn theo lão doanh (quân đội tinh nhuệ), bộ tốt (binh lính) và đám tư dưỡng trai tráng vào thành.
Bọn họ mỗi người chiếm một khu vực, chiếm đất xưng vương, mặc sức cướp bóc.
Trong đó Sấm Phá Thiên dẫn quân tiên phong phá thành, cho nên chiếm địa bàn rộng nhất, gần như chiếm nửa thành trì, ba nhà còn lại chiếm nửa còn lại.
Nghe nói bốn nhà vì địa bàn lớn nhỏ mà nảy sinh hiềm khích, thủ hạ vì mấy con phố mà đánh nhau kịch liệt nhiều lần, cuối cùng bị cấp trên mạnh tay trấn áp.
Tạm không nói đến mấy nhà phản vương bên trên vì lợi ích mà tranh giành.
Lộ Dã cưỡi la, hỏi thăm mấy tên tư dưỡng, cuối cùng tìm được Phan Phù Dung trong một tòa đại trạch.
Đại tiểu thư này miệng nói xem thường loại tiểu thư giả tạo yếu đuối như Lâm Đại Ngọc, không biết cầm đao chém người.
Nhưng cô vừa vào thành đã chọn một nhà hào thương (thương nhân giàu có), trực tiếp vào ở trong tú lâu (lầu thêu, khuê phòng) của tiểu thư, đuổi tiểu thư thật và đám nha hoàn vào phòng chứa củi, đồng thời nghiêm cấm bất kỳ ai quấy rầy.
Hơn nữa sáng sớm còn trang điểm một phen.
Lộ Dã ở cửa khuê phòng nghe được những tin tức này từ miệng Hồng tỷ, lại thấy biểu cảm khó coi của Hồng tỷ, cảm thấy bây giờ không phải là cơ hội thích hợp để bái kiến thượng cấp.
Đáng tiếc bên trong đã vang lên giọng nói của tiểu thư - có phải tên giữ ngựa đến rồi không? Ta nghe thấy hắn nói rồi, mau vào đây.
Vì vậy Lộ Dã đành phải kiên trì cẩn thận tiến vào khuê phòng.
Kết quả vừa vào cửa đã thấy mặt tiểu thư bôi trắng như xác chết, đôi lông mày đen như mực, đôi môi đỏ như máu.
Vốn là một nữ tử anh tư hiên ngang, nhìn qua giống như nữ quỷ hiện hình.
Khóe miệng Lộ Dã co giật, chỉ có thể cúi đầu xuống.
"Tiểu thư, tiểu nhân chúc mừng ngài, ta đã thay ngài chiêu mộ được một thần xạ thủ!"
"Còn hứa cho hắn chức quản đội! Tiểu nhân còn cùng hắn kết nghĩa kim lan làm huynh đệ!"
Phan Phù Dung phấn chấn tinh thần.
"Giống Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh thần xạ thủ sao?"
Lộ Dã vỗ đùi.
"Tiểu thư đoán thật chuẩn!"
"Vậy hắn có đẹp trai tuấn tú như Hoa Vinh không?"
"Ờ... Tiểu thư, hắn có một đứa con trai tên Trương Bưu, đứa nhỏ trông rất bưu (dũng mãnh, khỏe khoắn)..." Lộ Dã mới hiểu trong lòng tiểu thư giống Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh là chỉ tướng mạo.
"Nhưng hắn có một điểm không ổn, trước kia hắn ăn cơm quan gia, lúc giữ tường thành, đã giết không ít người của Xạ Tháp Thiên."
Phan Phù Dung lập tức hiểu "Hoa Vinh" này không phải là mỹ nam tử, cô lập tức mất hứng, phất tay tùy ý nói.
"Chỉ là một quản đội, ngươi tự mình sắp xếp là được."
"Chỉ cần không giết người của Nữ Doanh chúng ta, hắn có bắn chết thủ hạ của Sấm Phá Thiên ta cũng gánh cho hắn."
Lộ Dã trong lòng vui mừng, Phan tiểu thư này quả nhiên lúc then chốt đáng tin cậy.
Phan Phù Dung cau mày nghiêm túc nói.
"Giữ ngựa, không nói đến hắn nữa, ngươi nghỉ ngơi mấy ngày, ta cho ngươi mấy chục con la, ngươi tập hợp nửa đội kỵ binh."
"Tần Thống vừa rồi truyền lệnh của Sấm Đại Vương, huyện úy kia và mấy đệ tử võ quán hợp lực phá vòng vây chạy thoát, có thể đến phủ thành cầu viện binh."
"Đại Vương cho chúng ta ưu tiên bổ sung, lại chia cho chúng ta nửa Đông Thành Phường làm đất đóng quân, phần thưởng hậu hĩnh khiến người ta đỏ mắt, vì để bịt miệng mọi người, do đó lại giao cho chúng ta một nhiệm vụ, đó là do thám động tĩnh quan phủ xung quanh huyện thành."
"Xa nhất có thể phải do thám đến Đông Tắc Phủ, ngươi có dám đi không?"
Lộ Dã miệng đồng ý, chỉ cần Phan Phù Dung nhận "Hoa Vinh", làm thám tử đã là gì.
"Nhưng mà," Phan Phù Dung cau mày nói, "Tần Thống là thủ lĩnh của đội do thám lần này."
"Ngươi xưa nay thông minh, cẩn thận một chút, nhường nhịn một chút."
Tim Lộ Dã hẫng một nhịp, trên mặt nở nụ cười.
"Tiểu thư yên tâm, tiểu nhân là người biết điều, sẽ rất nhường nhịn."
Phan Phù Dung gật đầu nói.
"Ngươi có chuẩn bị là tốt, được rồi, ngươi lui xuống đi, tự có người đưa la đến cho ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ cho ngươi mấy con ngựa tốt, gặp chuyện, không được cứng đầu, ngươi và hai vị huynh đệ của ngươi nên chạy thì phải chạy, hiểu chưa?"
Lộ Dã trong lòng ấm áp, vội vàng gật đầu.
Nếu không phải cách trang điểm của tiểu thư này quá khác người, hắn nhất định sẽ ngẩng đầu để tiểu thư cảm nhận được cái gì gọi là ánh mắt trung thành.
Hắn xoay người cáo lui rời khỏi khuê phòng.
"Khoan đã," Phan Phù Dung đột nhiên hỏi, "Ngươi thấy cách trang điểm này của bổn tiểu thư thế nào?"
"Người khác đều nói bổn tiểu thư tư dung xuất chúng, ta đều không tin, ngươi nhất định phải nói thật!"
Lộ Dã quay đầu trầm ngâm một lát, chỉ có thể nói.
"Giống như Nhất Trượng... Thanh..."
Phan Phù Dung mừng rỡ, cô biết Nhất Trượng Thanh rất đẹp, cho rằng Lộ Dã đang khen cô, vì vậy phất tay cho Lộ Dã rời đi.
Lộ Dã ra khỏi cửa phòng, không nhịn được thò đầu vào nói.
"Tiểu thư, không bằng gọi mấy nha hoàn kia quay lại, dù sao chuyên môn có chuyên trách, ngài chẳng phải muốn làm cửu ngũ chí tôn sao!"
Đợi hắn đi xa, Phan Phù Dung mới ngẫm ra ý tứ.
Nhất Trượng Thanh, trọng điểm là chữ "thanh" này, đây là nói cô giống như lệ quỷ mặt xanh sao?
Cô giận dữ rút đao ra, nhưng phát hiện Lộ Dã đã đi xa, đành phải bỏ đao xuống.
Một lát sau, cô rửa sạch mặt thò đầu ra.
"Hồng tỷ, đi tìm mấy nha hoàn kia về đây..."
Lộ Dã ra khỏi Phan phủ tạm thời, trở lại Thiết Cung Phường, nơi này đã thành nơi đóng quân của hắn.
Qua một đêm, trong phủ có thêm mấy tên tư dưỡng hôm qua hắn thu thập được.
Hắn và Vương Hổ, Trương Tồn Nghĩa hàn huyên vài câu, sau đó sai người gọi lão tư dưỡng gánh sách đến.
Phù!
Phạm Bất Trung dẫn đứa cháu trai run rẩy tiến lên, nhìn thấy ba nam tử ngồi trên ghế, lập tức quỳ xuống, người lắc lư không ngừng.
"Gặp Đại Đại Vương, Nhị Đại Vương, Tam Đại Vương!"
Lộ Dã phất tay.
"Quy củ của chúng ta, chỉ có Sấm Đại Vương mới là Đại Vương, những người khác ngươi gọi lão gia là được."
"Được, ta hỏi ngươi, ngươi đã là đồng sinh (người đỗ đầu kỳ thi Hương), đều nói người đọc sách không ra khỏi cửa, đã biết chuyện thiên hạ, ngươi hãy kể cho ta nghe chuyện thiên hạ đi."
Phạm Bất Trung kinh ngạc há miệng.
"Đại lão gia, chuyện này bắt đầu từ đâu..."
Lộ Dã từ từ khai thông, từ miệng Phạm Bất Trung biết được rất nhiều chuyện.
Ví dụ như Đại Tấn Quốc này có hơn mười tỉnh đang đối mặt với hạn hán đã liên tục mấy năm, hơn nữa tai họa ngày càng nghiêm trọng, mà quan phủ lão gia còn ra sức thúc ép thu thuế.
Hóa ra là Đại Ngụy Quốc bên cạnh tấn công rất mạnh, công thành đoạt đất chiếm rất nhiều nơi, hoàng đế lão nhi muốn đánh giặc, hắn thu một phần thuế, quan lại bên dưới dám tăng gấp mười lần thu tiền.
Thiên tai nhân họa, khiến lưu dân ngày càng nhiều, vì vậy lưu tặc ngày càng nhiều.
Đông Tắc Phủ này loạn vẫn còn muộn, mấy tỉnh xung quanh thậm chí có phủ thành bị công phá.
Lại nói Đại Tấn này từ Thái Tổ khai quốc đã ba trăm năm, bây giờ rất nhiều sĩ thân (tầng lớp quan lại, trí thức có địa vị trong xã hội) nói, long khí của triều đại này đã đến hồi kết, không thể nghịch chuyển.
Cục thế Đại Tấn lung lay sắp đổ, sợ là sắp mất nước.
Hoặc là bị Ngụy Quốc đoạt giang sơn, hoặc là không chừng trong đám thảo đầu vương (vua không chính thống) xuất hiện một chân long.
Cũng có sĩ thân phản đối, Đại Ngụy này tuy tấn công mạnh, nhưng sau lưng Ngụy Quốc có Ba Quốc ngày càng lớn mạnh, không chừng trước khi Ngụy Quốc diệt Tấn, nó đã bị Ba Quốc diệt.
Còn có sĩ thân nói, Đại Trung Châu chúng ta chia làm bảy nước, đáng hận không có hùng chủ xuất hiện, không thể thống nhất thiên hạ, mỗi ngày các nước chinh chiến không ngừng, không chỉ đám dân đen sống không yên, ngay cả đám lão gia như chúng ta cũng nơm nớp lo sợ, thật đáng ghét.
Lộ Dã nghe xong lời của Phạm Bất Trung, sắc mặt càng lúc càng đen.
Trước đó một năm trong lưu dân quân hắn cũng nghe được chút ít, mơ hồ biết dị giới này không được yên ổn.
Ai ngờ lại bất ổn như vậy, một châu chia làm bảy nước, Tấn Quốc chỉ là một trong số đó, còn đang đối mặt với nội ưu ngoại hoạn, xem ra Đại Tấn này sớm muộn gì cũng xong.
Chỉ hy vọng lúc vương triều sụp đổ, đừng để ba huynh đệ bọn họ chôn cùng.
May mà, trong loạn thế này, hắn trên người còn có hack, không đến nỗi tuyệt vọng.
Lộ Dã nhìn thiếu niên bên cạnh Phạm Bất Trung, hai mắt không nhịn được tỏa sáng.
Vốn chỉ định bắt một lão nho hỏi thăm đại thế thiên hạ, xem mình nên đứng về phe nào, không ngờ mua một tặng một, lại gặp được một kỳ nhân có căn cốt kỳ lạ.
Chỉ thấy dưới Ngư Long Đồ.
Đứa nhỏ kia hóa thành một con cá chép gấm, trên đầu cá lại mọc ra hai hàng lông mày dài...
Trời mới biết làm sao trên đầu cá chép lại mọc lông mày!
"Trường Thọ Lý - Dị Chủng."
"Trường sinh thọ chủng, tinh khí chậm tiết - Thọ 130!"
Đăng bởi | datntt |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |