Trường Thọ
Chương 36: Trường Thọ
Dịch: Đạt Nguyễn
---
Lộ Dã lúc trước ở trong thư phường gặp lão già và đứa trẻ này thi cử nhiều lần không đỗ, vì nhiều việc bận rộn nên chưa dùng đến Ngư Long Đồ.
Vừa rồi Phạm Bất Trung này nói chuyện có chút dông dài, hắn nhàm chán dùng Ngư Long Đồ soi khắp nhà.
Lão tam Trương Tồn Nghĩa, Ngư Long Đồ hiển thị là sức tay hơn người, mắt sáng như mắt mèo.
Quả nhiên là nguyên liệu tốt trời sinh làm thần xạ thủ.
Còn lão đồng sinh (người đỗ đầu kỳ thi Hương) Phạm Bất Trung, không ngoài dự đoán, hắn là người bình thường, có điều tuổi thọ không nhỏ, trọn vẹn chín mươi tuổi!
Lộ Dã may mắn vì Phạm Bất Trung này đã từ bỏ khoa cử, chuyển sang làm người buôn sách.
Nếu thật sự để hắn kiên trì thi cử, sợ rằng sẽ tiễn đưa không ít quan chủ khảo.
Nhìn xuống tiếp, căn cốt của đứa cháu độc nhất của Phạm Bất Trung này lại tốt đến bất ngờ...
Ông nội hắn thọ chín mươi đã đủ ghê gớm, đứa cháu này còn "dai" hơn cả ông nội, sống lâu hơn hẳn bốn mươi năm, trong thời đại này, nếu nhanh tay, đủ để sinh sôi ra ba thế hệ.
Thọ một trăm ba mươi là khái niệm gì?
Lộ Dã nhớ mình ở ngoài hoang sơn Đông Tắc Phủ cùng Vương Hổ chạy trốn, ngẫu nhiên gặp đạo nhân quỷ dị dung mạo trung niên, tay cầm phướn đi giữa đám xác chết lưu dân, cũng chỉ có một trăm hai mươi tuổi mà thôi!
Đứa nhỏ này lại trường thọ như vậy!
Ở kiếp trước, thằng nhóc này có thể tiễn đưa cả một vương triều.
Dựa theo lý luận y học của thế giới này, sinh lão bệnh tử của con người là quá trình tinh khí sinh trưởng và suy giảm, đứa trẻ này trời sinh tinh khí suy giảm chậm, đương nhiên sẽ sống lâu.
Lộ Dã thấy vậy mừng rỡ, hỏi Phạm Bất Trung.
"Lão Phạm, đây là cháu trai nhỏ của ông?"
Phạm Bất Trung quy củ trả lời.
"Bẩm Đại lão gia, đây là cháu trai độc nhất của tiểu lão nhi, năm nay đã bốn... à không, bảy tuổi rồi!"
"Nó chỉ là hơi lùn một chút, ăn nhiều cơm một chút sẽ nhanh chóng cao lớn, có thể cầm đao ra trận chém giết! Có thể gia nhập Hài Nhi Doanh!"
"Cầu lão gia cho ta dẫn theo nó, tiểu lão nhi nguyện ý quyên góp toàn bộ gia sản, ta chỉ còn một người thân này... ông cháu chúng ta ăn ít, một ngày một cái, không, nửa cái bánh là đủ..."
Phạm Bất Trung nói đến nước mắt lưng tròng, hôm qua hắn đã nghe ngóng, các lão gia thu tư dưỡng (những người được nuôi dưỡng, nhưng không phải lính chính quy, không có thân phận rõ ràng, ô hợp) đều thích thanh niên trai tráng, chưa từng nghe nói thu tư dưỡng còn thu cả già yếu.
Già yếu không thể làm tư dưỡng bị đuổi ra ngoài trại, gần như đều chết, thậm chí chết rồi còn chưa yên, có người chết rồi còn trở thành thức ăn trong bụng người khác.
Phạm Bất Trung nghe đến hồn bay phách lạc, hắn là người già, cháu trai là trẻ nhỏ, ngoài việc gặm sách vở, chẳng có ích lợi gì, nếu hắn là Đại Vương, tuyệt đối sẽ không thu hai kẻ vướng víu này làm tư dưỡng.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, hắn cảm thấy Đại lão gia này sợ là hối hận đã thu hai người bọn họ.
Đối mặt với câu hỏi của Lộ Dã, bản thân đã thấy yếu thế.
Lộ Dã cạn lời, cái củ cải nhỏ kia, còn bảy tuổi?
Vốn đã có thể sống một trăm ba mươi tuổi, ông nội hắn lại cộng thêm cho hắn ba tuổi.
Nếu thật sự tính từ bảy tuổi, thằng nhóc này sau này chẳng phải sẽ sống đến một trăm ba mươi ba tuổi sao?
"Thôi được rồi, Phạm Bất Trung, ông không cần lo lắng," Lộ Dã chỉ chỉ đầu mình, trong đầu hiện lên hình ảnh đại tiểu thư mặt trắng mày đen môi đỏ như máu.
Khóe miệng hắn co giật, chậm rãi nói, "Lão gia đứng đầu nhà ta thích nghe kể chuyện, tao nhã, có chỗ dùng đến ông."
"Ông và cháu trai đều là tư dưỡng của bổn lão gia, sẽ không thay đổi."
Phạm Bất Trung mừng rỡ, liên tục dập đầu, còn ấn đứa cháu trai nhỏ ngây ngô dập đầu theo, dập đến trán đỏ bừng mới dừng lại.
Hai ông cháu tuy trán đỏ bừng, nhưng Phạm Bất Trung cười đến sung sướng, xuất phát từ đáy lòng, nhìn qua đặc biệt vui mừng.
Lúc bọn họ dập đầu, Lộ Dã dùng Ngư Long Đồ xác nhận.
Đứa cháu nhà họ Phạm này căn cốt khí huyết và tinh khí trời sinh suy giảm chậm hơn người khác, cho nên trường thọ, những thứ khác đều là tư chất người thường, Trường Thọ Lý này trong Ngư Long Đồ lại lấp lánh ánh vàng.
Dựa theo phán đoán của thần thông Thiền Thoát Long Biến, vẫn trong phạm trù người thường, lại có thể trở thành khuôn mẫu lột xác.
Có lẽ, trong mắt người sở hữu thần thông, sống một trăm ba mươi tuổi cũng chẳng là gì.
Lộ Dã trong trại lưu dân chưa từng thấy căn cốt trường thọ như vậy, cho dù hắn lén nhìn Sấm Phá Thiên, người được cho là sắp đột phá Cương Cốt Võ Sư cảnh, tùy thời có thể bước vào Thiết Tạng Đại Võ Sư, đối phương cũng chỉ mới gần trăm tuổi.
Đây là khuôn mẫu lột xác tốt nhất mà hắn có thể lựa chọn khi khí huyết đầy đủ.
Dù sao, sống lâu, mới có tất cả.
Lộ Dã không do dự nữa, trong lòng khẽ niệm lột xác!
Vút!
Trên Ngư Long Đồ, một luồng ánh sáng vàng rơi vào con cá chép đuôi đỏ vây trắng do Lộ Dã điều khiển, trên trán cá chép lập tức mọc ra hai hàng lông mày trường thọ.
Đợi ánh sáng vàng biến mất, cảnh tượng vạn con cá chép tranh nhau vượt vũ môn dần ẩn đi, trong đồ xuất hiện mấy dòng chữ.
"Lộ Dã, 18 tuổi.
Căn cốt - Trường sinh thọ chủng, tinh khí chậm tiết.
Trạng thái - Dưỡng dục chân khí.
Cảnh giới - Tiểu Võ Đồ, 30/100, chăm chỉ học tập, năm năm có thể thành.
Công pháp - Liệt Phong chân khí, 15/100, ngày đi ba chu thiên, bốn năm có thể thành.
Kỹ năng - Liệt Phong đao, 20/100, mỗi ngày năm lần luyện, ba năm có thể thành.
Kỹ năng - Liệt Phong quyền, 20/100, mỗi ngày năm lần luyện, ba năm có thể thành.
Kỹ năng - Mã thuật, 1/100, ngày đi mười dặm, một năm có thể thành.
Kỹ năng - Liệt Phong thương pháp, 1/100, mỗi ngày đâm ngàn lần, năm năm có thể thành.
Tuổi thọ: 18/130.
Khí huyết - 150/200.
Thiền Thoát Long Biến - Sáu lần!"
Lộ Dã nhướng mày, quả nhiên như hắn dự đoán, những giá trị chân khí, kỹ năng, khí huyết khác hoàn toàn không thay đổi.
Nhưng số lần Thiền Thoát Long Biến của hắn hiển thị hắn đã trải qua một lần lột xác nữa, hơn nữa tuổi thọ của hắn cũng từ 62 tuổi trước đó biến thành 130 tuổi, tăng gần gấp đôi.
Tuy khí huyết không có gì thay đổi, nhưng Lộ Dã biết mình đã có số tuổi "sống thêm một đời", không nhịn được tâm tình dâng trào, sắc mặt đỏ bừng.
Đáng tiếc, tin tức này hắn không thể chia sẻ với bất kỳ ai, cho dù là huynh đệ.
"Khụ..." Hắn cố gắng đè nén tâm tình kích động, hòa nhã nói, "Phạm Bất Trung, cháu trai ông tên là gì?"
"Nói ra, bổn lão gia trước kia cũng là hạt giống đọc sách, các ngươi học là bát cổ, chúng ta học là bát pháp!"
"Để thi đỗ, cũng vắt hết óc, khiến người ta nhớ mãi không quên!"
Vương Hổ kỳ quái liếc Lộ Dã một cái, theo hắn biết, đại ca này xuất thân nông dân, hắn có thể học bát pháp gì?
Đất, phân, nước, giống, cày, bừa, liềm, hái sao? (Thổ, phì, thủy, chủng, lỗi, sừ, liêm, lê)
Lộ Dã không chú ý đến cú đâm sau lưng từ huynh đệ, tiếp tục xúc động nói.
"Nếu không phải trong nhà xảy ra biến cố, ta cũng không biết tay cầm bút của mình bây giờ cả ngày cầm đao..."
Phạm Bất Trung ngẩng đầu thấy sắc mặt Đại lão gia đỏ bừng, thần tình cố nén kích động, thoạt nhìn không giống giả vờ, vì vậy thành thật nói.
"Bẩm Đại lão gia, tiểu lão nhi bị người ta gọi là Phạm Bất Trung, trong lòng xấu hổ."
"Vì vậy quyết định dạy dỗ đứa cháu trai độc nhất này, ai ngờ đứa nhỏ này trời sinh đần độn, bốn... bảy tuổi rồi, còn không nhận biết được mấy chữ."
"Hắn vốn tên là Phạm Cử, tiểu lão nhi nghĩ để hắn làm cử nhân, nhưng hắn không phải là vật liệu này, vì vậy ta tức giận, đổi tên hắn thành Phạm Bất Cử."
Hắn lau nước mắt, "Đáng thương cho nhà họ Phạm ta, đời này không thể xuất hiện cử nhân rồi!"
Lộ Dã: "..."
Đăng bởi | datntt |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |