Qua Đường
Chương 49: Qua Đường
Dịch: Đạt Nguyễn
---
Hồng tỷ "ôi chao" liên hồi, gọi "cô nương" đuổi theo sau.
Chỉ thấy Phan tiểu thư tóc tai bù xù, trên mái tóc dài còn vương mấy cây trâm cài ngọc dát vàng.
Thân trên mặc áo vải thô màu nhạt, vạt áo che không kín, để lộ nửa yếm đỏ bên trong.
Thân dưới hai chân thon dài, nhưng vẫn mặc quần lụa thêu, một chân đi giày gấm, một chân lại để trần, lộ ra ngón chân xinh xắn, móng tay được nhuộm màu móng tay giả, sáng bóng, mượt mà.
Lộ Dã liếc qua một cái, liền quy củ cúi đầu xuống.
Hắn lấy từ bên hông ra bọc vải đựng đầu người vẫn còn nhỏ máu, mở ra, bên trong chính là đầu người của Tần Thông.
"Tiểu thư, mời xem!"
Phan Phù Dung không hổ là thiên kim tiểu thư chính tông, có thể cầm đao chém bay mười tám cái đầu.
Nàng hai tay trực tiếp ôm lấy đầu người của Tần Thông lên xem xét, cười đến mức cành hoa rung rẩy, khe hở áo vải trước ngực càng mở rộng hơn.
Căn bản không kiêng kị hai tay dính đầy máu, tiểu thư ngược lại hài lòng xoay đầu của Tần Thông, hai mắt lấp lánh ánh sáng kỳ dị, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
"Tần Thông, ngươi cũng có ngày này!"
Nàng không hề che giấu ác cảm của mình đối với Tần Thông.
Tên Tần Thông này giống như miếng cao da chó dính lấy nàng, nếu nàng nói chuyện với nam nhân nào đó xấp xỉ tuổi tác nhiều hơn vài câu, đối phương hơn nửa là mấy ngày sau liền chiến tử.
Phan Phù Dung đang tuổi xuân thì, lại có ngoại hiệu "Quỷ Kiến Sầu"!
Ý nói rằng nếu nam thanh niên nào nói chuyện với nàng nhiều hơn mấy câu, hơn nửa sẽ làm quỷ.
Mặc dù nàng là thiên kim tiểu thư chính hiệu, có thể cầm đao chém đầu mà mặt không đổi sắc, hơn nửa cũng không thèm để mắt tới những nam nhân có ý đồ với mình.
Nhưng chỉ là nói chuyện phiếm cũng khiến người ta mất mạng, trong quân nổi lên lời đồn đại, người ta không dám nói cháu trai của Nhị Sấm, nhưng lại đồn thổi về cô con gái của Lão Sấm, nàng sao có thể không giận!
Thậm chí, nàng còn hoài nghi, Thập Thất thúc luôn bảo vệ mình và hơn nửa đội quân do thám tinh nhuệ của nữ doanh chiến tử, cũng có liên quan đến tên Tần Thông kia.
Giờ thì hay rồi, cao da chó Tần Thông đã chết.
Bây giờ nhìn đầu người của đối phương, nàng cười lớn tiếng.
Lộ Dã cúi đầu, nhìn thấy ngón chân của tiểu thư, vì hưng phấn mà co quắp lại, sau đó lại lần lượt duỗi ra, như nụ hoa bung nở.
Lúc này, Hồng tỷ cầm áo khoác và một chiếc giày thêu đuổi ra, khoác áo lên người tiểu thư, lại ngồi xổm xuống, đặt bàn chân không yên phận của Phan Phù Dung vào trong giày.
"Làm tốt lắm…" Phan Phù Dung hỏi Lộ Dã, "Mấy người các ngươi làm thế nào?"
Lộ Dã mặt đầy nghiêm túc.
"Tiểu thư, mấy huynh đệ tiểu nhân võ nghệ thấp kém, sao có thể làm được chuyện lớn này?"
Hắn đem những lời đã chuẩn bị sẵn trong bụng nói ra.
Nào là gặp phải thám báo của quan binh, ba huynh đệ bắt sống, biết được hôm nay Đông Tắc Phủ phát binh, còn mời một đội biên quân đi đường vòng, chuẩn bị đánh úp huyện thành, hứa hẹn sau khi vào thành, ba ngày không phong đao.
Lộ Dã và những người khác kinh hãi, quyết định tiếp tục điều tra sâu hơn, ai ngờ lại gặp phải đại đội thám báo của quan binh.
Đội do thám ngựa của Nữ Doanh liều chết chiến đấu, gần như toàn đội chiến tử, ba huynh đệ dựa vào ngựa tốt, mới có thể thoát khỏi vòng vây.
Truy binh cắn chặt phía sau, gặp được Tần thống lĩnh và tên bạn đương mặt tròn kia.
Tần thống lĩnh nghĩa bạc vân thiên (trọng tình nghĩa), ra tay nghĩa hiệp, chặn hậu cho ba người Lộ Dã.
Tên bạn đương kia một người một túi tên, lấy một địch nhiều, đối phó với đám lính quèn của quan binh, bắn hết toàn bộ số tên, sau đó lực chiến mà chết.
Mà bên phía quan binh có một cao thủ võ đạo đại thành cảnh, hiệu xưng Tứ Tí Quân Tử Kiếm, âm hiểm xảo trá nhất, ẩn nấp trong đám quan binh, đánh lén, trọng thương Tần thống lĩnh.
Tần thống lĩnh dũng mãnh giết địch, cuối cùng đồng quy vu tận với tên ngụy quân tử kia.
Ba người Lộ Dã bị thương nặng, cứu không kịp, lại vì thi thể của Tần thống lĩnh bị tên ngụy quân tử kia dùng thủ pháp tàn phá gần như hủy hoại, cho nên chỉ có thể mang đầu về báo cáo, đại loại như vậy.
Phan Phù Dung cười nói.
"Mã quan nhi, tình hình thực tế là như thế nào?"
Lộ Dã trong lòng giật thót, mặt không đổi sắc.
"Tiểu thư, đây chính là sự thật, không hề giả dối."
Phan Phù Dung gật đầu.
"Được, ngươi gặp Sấm Phá Thiên cũng nói như vậy."
"Ngươi đợi ta thay y phục, cùng đi."
Một lát sau, Phan Phù Dung ở bên trong thay xong áo giáp, đi ra, rõ ràng là một nữ tướng đầu đội khăn đỏ, trên người áo giáp vảy cá lấp lánh.
Còn về phần Tần Thông, Hồng tỷ đã tìm cho hắn một hộp trang điểm của thiên kim tiểu thư nhà địa chủ trước kia, đã nằm gọn gàng bên trong.
Nàng bước nhanh về phía trước, Lộ Dã theo sau, đợi khi ra cửa lên ngựa, Lộ Dã không nhịn được hỏi một câu.
"Tiểu thư, vừa rồi tiểu nhân nói đều là sự thật, sao người dường như không tin?"
Phan Phù Dung cười nói.
"Ồ, chuyện này cũng đơn giản."
"Lúc ngươi kể chuyện cho ta, khi kể đến đoạn cao trào, phấn khích…"
"Ví dụ như, Nhất Trượng Thanh (Hỗ Tam Nương) trận trảm Vương Anh, lông mày trái của ngươi có thói quen nhướng lên."
"Vừa rồi lông mày trái của ngươi nhảy rất dữ dội."
Lộ Dã: "…"
Chết tiệt, về nhà phải cạo bỏ cái lông mày nhảy nhót này mới được, suýt chút nữa hỏng đại sự của ta.
Hắn theo sau Phan Phù Dung, cưỡi ngựa phi nhanh trên đường lớn trong thành, rất nhanh đã đến huyện nha, cũng là nơi đóng quân của Sấm Phá Thiên.
Có Phan Phù Dung ở phía trước, bọn họ một đường thông suốt, vào được huyện nha.
Đến ngoài đại đường.
Có rất nhiều lính liên lạc ra ra vào vào, hiển nhiên chủ nhân bên trong đang điều binh khiển tướng, ứng phó với quan binh đang đến.
Phan Phù Dung ho khan một tiếng, cao giọng nói.
"Thập Tam thúc, cháu gái có chuyện quan trọng bẩm báo…"
Lộ Dã ở phía sau khóe miệng co giật, Sấm Phá Thiên cái số thứ tự này không được may mắn cho lắm.
Bên trong truyền ra tiếng của Sấm Phá Thiên.
"Cháu gái, mau vào."
Phan Phù Dung dẫn Lộ Dã vào đại đường.
Lộ Dã liếc nhanh một cái, liền không dám nhìn lung tung nữa.
Chỉ biết trong đại đường, nơi Huyện Thái gia thẩm án, người đang ngồi hẳn là Thập Tam thúc của tiểu thư, Sấm Phá Thiên, chủ soái một quân.
Hai bên đại đường không có nha dịch đứng hầu, nhưng lại có thêm mấy đội kỵ binh rõ ràng không cùng phe cánh.
Kỵ binh vây quanh hai chiếc ghế, trên ghế dường như có một hòa thượng đầu trọc và một phụ nữ mặc áo tím đang ngồi.
"Thập Tam thúc…"
Phan Phù Dung tiến vào, trước tiên hành lễ với Sấm Phá Thiên, sau đó dùng giọng nói lanh lảnh.
"Hôm nay đội do thám ngựa của Nữ Doanh ta phụng mệnh ra ngoài do thám, phụ trách hướng Đông Tắc Phủ, dò xét được tin tức quan binh Đông Tắc Phủ xuất động, đối phương mời được biên quân đi ngang qua, hứa hẹn sau khi phá thành, ba ngày không phong đao, kim ngân phụ nữ mặc sức lấy…"
Nàng gần như thuật lại y nguyên lời của Lộ Dã, trên mặt cố nặn ra vẻ bi thương.
"Tần thống lĩnh không yên tâm về đội do thám ngựa hướng Đông Tắc Phủ, dẫn theo tùy tùng đi chi viện, gặp phải đội do thám của quan binh do Đồng Bì Võ Phu đại thành dẫn đầu, bất hạnh chiến tử…"
Nàng vung tay, Lộ Dã lập tức bưng hộp trang điểm lên, mở hộp ra, lộ ra đầu lâu của Tần Thông.
Hộp trang điểm màu đỏ thẫm, phối với cái đầu đỏ như máu, cũng rất hợp.
Cái đầu bị dập nát ngẩng lên, một con mắt trừng trừng nhìn về phía trước.
Lộ Dã cúi đầu, trên mặt cố gắng làm ra vẻ bi thương.
Không ngờ tiểu thư cũng là một diễn viên phái thực lực, không thể để thua kém nàng.
Hắn liền nghe thấy người ở phía trước, phía trên, ngừng thở, sau đó là tiếng hít vào thật sâu.
Hít vào một hơi này, giống như vĩnh viễn không dừng lại!
Không khí trong đại đường rung nhẹ, giống như phía trước có một cái hố đen, muốn hút hết không khí đi.
Lộ Dã thậm chí còn cảm thấy hơi khó thở.
Vô tận gió từ phía sau tràn tới, đẩy hắn về phía trước, như muốn ném vào trong hố đen kia…
Đăng bởi | datntt |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |