Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lên Thành

Phiên bản Dịch · 1752 chữ

Chương 54: Lên Thành

Dịch: Đạt Nguyễn

---

Đám người hầu ngây ra, ngược lại không dám ăn, bình thường bọn họ làm sao có thể được ăn bánh bao thuần tạp diện?

Đây là món ngon mà các lão gia kỵ binh mới được ăn.

Bình thường một ngày bọn họ được chia một cái bánh tạp diện, bản thân lại đào thêm chút rễ cỏ và bùn đất lấp đầy, đã là ngày tháng tốt đẹp không dám nghĩ tới.

Có người hầu lanh lợi nghĩ đến chuyện trước khi lên thành được ăn ngon như vậy, sợ không phải là bữa cơm cuối cùng trước khi ra pháp trường, hai chân run rẩy.

"Dù có chết, cũng phải làm ma no!"

Có một người hầu đột nhiên xông lên trước, hai tay vơ đầy bánh bao nhét vào miệng, có người dẫn đầu, những người hầu còn lại tranh nhau xông lên giành bánh bao.

Đúng vậy, đằng nào cũng phải lên thành, chết rồi còn làm ma đói, vậy thì oan uổng quá.

Nhất thời, người đông như kiến, mấy sọt bánh bao bị tranh giành sạch sẽ, toàn là tiếng nuốt ừng ực.

Còn có người hầu lén nhét bánh bao vào trong áo, nghĩ rằng sau khi xuống khỏi thành sẽ từ từ ăn.

Phan Phù Dung và kỵ binh không ngăn cản.

Bọn họ cũng không ăn bánh bao, ngày thường không bị đói, không thiếu miếng ăn này.

Chỉ là tất cả mọi người cưỡi ngựa, sốt ruột nhìn về phía tường thành.

Ở đó, lá cờ chữ "Sấm" đã được cắm dưới chân tường thành, có thể nhìn thấy một đám kỵ binh tinh nhuệ hộ vệ Sấm Phá Thiên.

Trên bãi đất trống cắm một hàng thương dài, bên trên xiên đầy đầu người.

Những đầu người chết này đa phần mặt mày bặm trợn, thậm chí có người huyệt thái dương còn phồng lên.

Nhìn qua không phải là những người hầu tùy tiện đưa ra chịu chết, ít nhất là bộ tốt (lính) chinh chiến lâu năm, thậm chí có cao thủ đã nhập võ đạo, chắc là thủ lĩnh của những bộ tốt này.

Ngay cả đầu của thủ lĩnh bộ tốt cũng bị treo lên, có thể tưởng tượng được chiến sự khẩn trương đến mức nào.

Nữ doanh của mình lên đó, có chống đỡ được không?

Đột nhiên, một tiếng chiêng đồng vang lên.

Trên tường thành có mấy chục tàn binh men theo bậc đá rút xuống, ai nấy đều mang thương tích, áo bông có vết đao chém, thương đâm, bọn họ mệt mỏi rã rời, đi lại chậm chạp, giống như kiệt sức.

Tên đầu lĩnh dẫn đầu bị cụt một cánh tay, máu tươi không ngừng chảy xuống, hai mắt đờ đẫn.

Những tàn binh này rút lui, được một lá cờ dẫn đi nơi khác băng bó, ăn uống, nghỉ ngơi.

Lộ Dã nhíu mày, những người này nhìn qua không phải là đám ô hợp do mình chỉ huy, đều là bộ tốt (lính) chinh chiến lâu năm, lại bị đánh thành bộ dạng thảm hại này.

Có lính truyền tin cưỡi ngựa chạy đến trước mặt Phan Phù Dung, xuống ngựa, quỳ xuống nói —— phụng mệnh Sấm Vương, Nữ doanh bộ tốt ra trận, kỵ binh làm viện binh, phải kiên trì qua lần chiêng tiếp theo mới được xuống thành.

Mọi người trong lòng trầm xuống, xem ra chiến sự phía trước không lạc quan.

Phan Phù Dung nhìn về phía Lộ Dã.

Lộ Dã rút trường đao, quát lớn một tiếng xuất phát.

Đám người hầu vội vàng nhảy dựng lên chỉnh đốn đội ngũ, miệng má vẫn còn phồng lên, nhai nhồm nhoàm, cố gắng nuốt bánh bao xuống bụng.

Lại có tên người hầu vẫn ngồi xổm trên mặt đất ăn bánh bao, không nghe không hỏi.

Soạt!

Lộ Dã phi ngựa vung đao, trên mặt đất có thêm một xác chết vô danh, cái đầu tròn vo lăn lông lốc, trong miệng vẫn cắn chặt nửa cái bánh bao.

Đám người hầu sợ hãi rụt cổ.

Ánh mắt lạnh lẽo của Lộ Dã quét qua đám người hầu.

"Tiến thoái nghe lệnh, trái lệnh, đây chính là kết cục!"

"Lên tường thành, kẻ tự ý rút lui, giết không tha!"

Một chiêu giết gà dọa khỉ này rõ ràng đã trấn áp được những người hầu còn lại, bọn họ ngoan ngoãn xếp hàng, chạy về phía tường thành.

Đi qua mấy tòa nhà, trước mắt đột nhiên sáng sủa, thông thoáng.

Chỉ thấy dưới chân tường thành, chất đống như núi nhỏ, tạo thành một ngọn núi xác chết, mà trên đầu tường thành có binh lính hợp lực, thỉnh thoảng ném xuống một thi thể.

Có hơn chục cỗ xe dừng dưới chân tường, có người hầu tiến lên đem thi thể chất đống lung tung lên xe ngựa.

Có người bị thương nặng vẫn còn thở, lại bị ném thô bạo lên xe, chất đống cùng với xác chết, bị kéo đi.

Lộ Dã dẫn đội ngũ đi, có thể nghe thấy phía sau đám người hầu phát ra tiếng răng đánh vào nhau lập cập, thậm chí còn có tiếng khóc nức nở.

Hắn quay đầu lại, ánh mắt sắc bén quét qua.

Lập tức mọi âm thanh đều biến mất, nhưng ai nấy đều kinh hãi, hai chân run rẩy.

Vòng qua đống xác chết, chính là bậc thang đá lên thành, tiếng la hét chém giết trên thành đã biến mất, chắc là quân lưu dân đã đẩy lui một đợt tấn công của quan binh.

Trên bậc thang đá đầy máu, giẫm lên trơn trượt dị thường, có người hầu không cẩn thận trượt ngã, lăn lộn đầy máu, lại vội vàng đứng dậy, còn chưa ra trận, một đám người đã làm cho mình đầy máu me.

Lộ Dã quay đầu lại nhìn, phát hiện phía sau đám người hầu, Phan Phù Dung dẫn theo kỵ binh bỏ ngựa cũng theo lên, yểm trợ cho bọn họ.

Lần này quân lệnh của Sấm Phá Thiên cực kỳ nghiêm khắc, toàn bộ Nữ doanh bị buộc phải lên thành.

Hắn không nghĩ nhiều nữa, chạy nhanh hai bước.

Trước mắt đột nhiên sáng sủa, vượt qua những viên gạch thành loang lổ, đã lên đến tường thành.

Chỉ thấy trên đầu tường thành, trên nền đá xanh tích tụ một vũng máu nông, ủng sắt giẫm lên, có thể bắn tung tóe hoa máu, giống như đi trong mưa đỏ.

Trong vũng máu chất đống rất nhiều tay chân đứt, thịt nát, không ai kịp dọn dẹp.

Trên tường thành có mấy chục binh lính chia làm hai tổ.

Có người nấp sau nữ tường (tường chắn) quan sát ra bên ngoài, quan sát động tĩnh của quan binh, những người còn lại ném xác chết xuống dưới thành, nếu không, trên tường thành khắp nơi đều là chướng ngại vật, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.

Lộ Dã dựa vào ụ tường sau hướng ra ngoài thành nhìn.

Thảo nào những binh lính này lại ném xác chết vào trong thành.

Chỉ thấy dưới thành, hôm qua bị quan binh chém gần sạch, xác của đám lưu dân chất cao gần nửa trượng, hình thành một ngọn núi thịt bao quanh thành, cộng thêm hôm nay quan binh công thành, lại có thêm rất nhiều xác người.

Nếu xác chết trên tường thành bị ném ra ngoài, sợ là đợi quan binh đánh thêm mấy đợt nữa, có cao thủ không cần thang dài, cũng có thể trực tiếp nhảy lên tường thành.

Xa hơn nữa, chính là trại của quan binh lập ngoài cổng thành phía Đông.

Thiết Kỵ Đường Châu và quân Đông Tắc Phủ chặn cổng thành, mỗi bên lập một trại, tạo thành thế chân vạc (thế đối lập, hỗ trợ lẫn nhau), đương nhiên, cũng có thể là bọn họ không tin tưởng lẫn nhau, cho nên không lập chung trại.

Bên ngoài hai trại lớn, quan binh xếp thành mấy trận dày đặc.

Thiết Kỵ Đường Châu kỵ binh nhiều bộ binh ít, mà quân Đông Tắc Phủ thì bộ binh nhiều kỵ binh ít, hai bên ranh giới rõ ràng, tách ra bày trận, giữa hai trận có lính truyền tin cưỡi ngựa qua lại, hiển nhiên là đang truyền tin tức, phối hợp tấn công lần sau.

Lộ Dã túm lấy một người, chỉ vào đống xác chết dưới thành hỏi:

"Tại sao không thiêu những xác chết này?"

Người kia thấy Lộ Dã mặc giáp sắt, dáng vẻ thủ lĩnh, cung kính trả lời:

"Lão gia, đã đốt rồi, không phải không muốn đốt, là trong thành không đủ dầu hỏa, đuốc ném xuống căn bản không đốt cháy được, bên dưới máu quá dày quá nhiều."

"Cho dù thỉnh thoảng đốt cháy được, quan binh liền dập tắt."

Phan Phù Dung lúc này đi tới, nhìn xuống dưới, chán ghét quay người, cố ý lớn tiếng nói:

"Mã quan, đánh cho tốt, giết cho giỏi."

"Lần này bản tiểu thư yểm trợ cho ngươi, Thiết Kỵ Đường Châu gì đó khoác lác lợi hại, ta không tin bọn chúng có ba đầu sáu tay, còn có thể mạnh hơn kỵ binh của chúng ta?"

Lộ Dã nhìn thấy trong mắt Phan Phù Dung thoáng qua một tia lo lắng.

Biết đối phương đang cố ý cổ vũ sĩ khí, Phan Phù Dung cũng là người chinh chiến lâu năm.

Chỉ từ việc Thiết Kỵ Đường Châu ngày đó có thể chia thành mười đội luân phiên tấn công, trận thế chỉnh tề nghiêm ngặt, liền biết bọn chúng chắc chắn là tinh nhuệ, tuy rằng bọn chúng trong mắt chỉ nhận bạc, nhưng đao kia cũng không phải là giả.

Kỵ binh của quân lưu dân, khí hậu thượng thiển (kinh nghiệm còn non, trình độ chưa cao), chưa chắc đã là đối thủ của người ta.

Lúc này, tiếng tù và "u u u" vang lên.

Trong trận quan binh, một đội bộ binh và kỵ binh hỗn hợp, hô lớn một tiếng, xông về phía tường thành.

Thang dài gác lên tường thành, bộ binh liều mạng leo lên, kỵ binh ở dưới thành rong ruổi, dùng cung kỵ bắn ra từng đợt tên nhanh, gần như quét sạch đầu tường thành.

Bạn đang đọc Lưu Dân Tu Tiên Lộ (Bản Dịch) của Bôi Tửu Chi Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi datntt
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.