Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỗn Chiến

Phiên bản Dịch · 2084 chữ

Chương 69: Hỗn Chiến

Dịch: Đạt Nguyễn

---

Xạ Tháp Thiên cố gắng gượng cười trên khuôn mặt xấu xí.

"Các vị tráng sĩ, hôm nay là ngày đại hỉ của nghĩa quân ta, tổ chức tỷ võ chiêu thân cho tiểu thư, chọn dũng sĩ làm phu quân."

"Chỉ cần là người chưa cưới vợ cả, bất luận thân phận thế nào, đều có thể lên đài."

"Đao kiếm trên đài không có mắt, chết hay bị thương tự chịu, chuyện trên lôi đài kết thúc ở lôi đài, tuyệt đối không được tìm thù riêng!"

"Người chiến thắng ngoài việc có thể cưới được mỹ nhân, Sấm Đại Vương còn cấp cho ba trăm kỵ binh, thăng làm kỵ binh thống lĩnh!"

Oa!

Đám đông xôn xao, tin tức này trước đây chưa từng nghe qua.

Xem ra Sấm Đại Vương vì lần tỷ võ chiêu thân này, thật sự đã hạ vốn gốc rồi.

Cho dù hiện tại đã mở rộng biên chế, cũng bất quá chỉ có mười phiên hiệu (biên chế) kỵ binh lớn nhỏ, lần này lại thưởng một phiên hiệu lớn, thật sự là trọng thưởng.

Xạ Tháp Thiên quét mắt nhìn xung quanh, thấy phản ứng của mọi người, trong lòng càng thêm buồn bực.

Trời xanh có mắt, ngay cả hắn hiện tại dưới trướng cũng chỉ còn lại chưa đến nửa phiên hiệu.

Chỉ trách mọi người đều biết hắn là trưởng bối, không thể xuống đài, chỉ là đáng tiếc không biết mỹ nhân Phan Phù Dung cuối cùng lại lọt vào tay tên tiểu tử nào.

Thôi vậy, để ta xem xem, hôm nay rốt cuộc trên lôi đài kia phải đổ bao nhiêu máu anh hùng đây!

Hắn nhíu mày hét lớn một tiếng.

"Bắt đầu!"

Xạ Tháp Thiên vừa dứt lời.

Xung quanh đài cao, lập tức có người đánh trống nổi trống, "Đông đông đông đông", tiếng trống vang vọng toàn trường.

Những "tuấn kiệt" ngồi trên ghế kia nhìn nhau, tỏ vẻ dè dặt, chưa vội xuống đài.

Mà ở dưới đài, đám đông vây xem bắt đầu xôn xao.

Cuối cùng có vài người xông ra, chạy đến dưới đài cao dập đầu báo danh, sau đó quay người chạy lên lôi đài.

Những người này đều là những đầu mục nhỏ trong quân, ra đây cũng không phải thật sự muốn cưới đại tiểu thư, phần lớn là muốn ra oai trước mặt các tướng lĩnh.

Có người thậm chí còn được cấp trên sắp xếp, đặc biệt ra để làm nóng bầu không khí.

Nếu không bầu không khí lạnh lẽo, Đại Vương sẽ mất mặt.

Rất nhanh, mười mấy người đã chạy lên lôi đài, tùy ý bắt cặp chém giết.

Có người dùng quyền cước, có người cầm đao khiên, còn có người mang cả trường thương, quan đao lên.

Thỉnh thoảng lại có người kêu thảm một tiếng bị đánh rơi khỏi lôi đài.

May mắn thay, lôi đài này tuy cao, nhưng được dựng theo từng tầng, rơi xuống đài gỗ bên dưới cũng không mất mạng, chỉ là mất đi tư cách tái chiến.

Trương Tồn Nghĩa nheo mắt nhìn rõ nhất, lắc đầu nói.

"Toàn là Tiểu Võ Đồ (cảnh giới nhập môn, cơ bắp cường tráng, kinh mạch thông suốt, tinh khí đầy đủ, sơ dục chân khí, chiêu thức thuần thục), không có gì đáng xem."

"Bọn họ cũng không trụ được đến cuối cùng."

Một lát sau, trên lôi đài lưu lại vài vũng máu, chỉ còn lại một Tiểu Võ Đồ chống thương đứng đó, thở hổn hển.

Trên người hắn có một vết đao chéo, bị thương nhẹ, coi như là dũng mãnh, trong đám Tiểu Võ Đồ lại có thể trụ đến cuối cùng.

Dân chúng và tư dưỡng xung quanh lôi đài hò reo vang dội, vỗ tay hò hét.

Đây là đao thật thương thật đổ máu, quá kích thích rồi.

Ngày thường làm sao có thể nhìn thấy những lão gia này liều mạng như vậy.

Đám người trại nữ im lặng đứng trong đám đông, chỉ là một nhóm người không đáng chú ý, không thể ảnh hưởng đến bầu không khí sôi động trong sân.

Trên đài cao nơi Sấm Phá Thiên đang ngồi.

Các đầu lĩnh nhìn xem, thỉnh thoảng còn bình luận vài câu.

Sấm Phá Thiên trong lòng thầm mừng, lúc rời khỏi Hắc Sơn Huyện, tàn binh dưới trướng hắn số lượng Tiểu Võ Đồ còn không đủ hai bàn tay, thảm hại biết bao.

Mà bây giờ chỉ tổ chức một cuộc tỷ võ chiêu thân, Tiểu Võ Đồ lên đài ra oai đã vượt qua con số đó!

Nghĩa quân đang hưng thịnh!

Hắn cười ha hả, rất cao hứng.

Những người khác thấy Sấm Phá Thiên lộ ra nụ cười, lập tức không nhịn được nữa.

Một Tiểu Võ Đồ thì tính là gì, muốn ra oai trước mặt Sấm Đại Vương cũng không đến lượt hạng võ nghệ thấp kém này!

Những ứng cử viên cho vị trí con rể ngồi trên ghế kia lục tục chạy ra.

Đến cuối cùng, vẫn còn ba người bất động.

Một người mặc áo giáp đồng, sắc mặt hồng hào, khoác chéo một cây búa dài.

Một người áo bào đen giáp đen, hai tay chống một cây gậy sắt to bằng quả trứng ngỗng.

Còn một người, trên người chỉ mặc một chiếc áo giáp khóa màu bạc sáng, sau lưng lại dựng hai cây song đầu thương.

Hồng tỷ cúi đầu ghé sát tai Phan Phù Dung khẽ nói.

"Tiểu thư, trong số những cao thủ mới đầu quân gần đây, ba người này là mạnh nhất, ta vừa mới nghe ngóng từ người khác."

"Người cầm búa tên là Kim Khai Sơn, Đại Thành Đồng Bì Võ Phu."

"Người sử dụng gậy là Tôn Nhất Bổng, cũng là Đại Thành Đồng Bì Võ Phu, hai người này đều là trại chủ, mỗi người đều dẫn theo mấy trăm người đến đầu quân."

"Mà người sử dụng song đầu thương kia là môn chủ Song Thương Môn Bạch Tử Quân, hắn dẫn theo mấy chục môn nhân đệ tử đến, có lời đồn hắn là Cương Cốt Võ Sư, không biết thật giả."

"Hai người phía trước đều là cướp lớn, danh tiếng đốt giết cướp bóc rất xấu, vị Bạch Tử Quân môn chủ này lại có khí chất nho nhã, anh tuấn tiêu sái."

"Nếu hắn thắng, cũng không tính là làm nhục tiểu thư."

Phan Phù Dung vẫn im lặng, chỉ cúi đầu.

Hồng tỷ bị dội gáo nước lạnh, chỉ đành lui về.

Tiểu thư à tiểu thư, ai cũng biết người không muốn, nhưng bây giờ chúng ta còn có cách gì khác?

Trong sân.

Trương Tồn Nghĩa giới thiệu cho Lộ Dã.

"Kim Khai Sơn, Tôn Nhất Bổng, đều là thổ phỉ khét tiếng hung ác trong tỉnh, chiếm núi làm vua nhiều năm, không ngờ lần này cũng đến."

"Bạch Tử Quân kia xuất thân từ võ quán, nhưng người này nhìn nho nhã, kỳ thật lòng dạ độc ác, năm đó dựa vào việc phản đồ sát sư (phản bội, giết hại sư phụ) để thượng vị, nhân phẩm rất kém, nhưng công phu cao nhất, một tay song đầu thương xuất quỷ nhập thần."

Trên lôi đài.

Tiểu Võ Đồ kia nhìn thấy mười mấy Đồng Bì Võ Phu chạy tới.

Trong đó có những cao thủ tính tình nóng nảy đã nhảy lên đài.

Tiểu Võ Đồ này còn muốn kiên trì thêm vài chiêu, để ra oai trước mặt Sấm Đại Vương, liền đâm một thương về phía người trên không trung.

Kết quả đối phương vặn eo, trong khoảnh khắc tránh được mũi thương, một tay đã túm lấy cán thương, hai chân đã giẫm lên lôi đài.

Tiểu Võ Đồ này vội vàng giật thương về, nhưng làm sao giật nổi?

Đối phương chỉ tùy ý kéo một cái, hắn liền bị kéo cả người lẫn thương về phía trước.

Phập!

Người kia trở tay đấm một quyền, đánh cho Tiểu Võ Đồ kia óc văng tung tóe, tùy ý đạp một cước, đá thi thể xuống lôi đài.

Người bên cạnh lôi đài xôn xao một mảnh, có người sợ hãi, có người hưng phấn thét chói tai.

Trên lôi đài này thật sự đánh chết người rồi.

Trên đài cao, Phan Phù Dung chán ghét cúi đầu.

Nhà ai tỷ võ chiêu thân lại đẫm máu như vậy?

Sấm Phá Thiên sắc mặt thản nhiên, một Tiểu Võ Đồ, chết thì chết, trên lôi đài chỉ cần nhìn ra ai là dũng sĩ thật sự là được, tiểu thư tuy chỉ có thể gả cho một người, nhưng mũ quan trong tay hắn lại không ít.

Một dũng sĩ làm thống lĩnh không thành vấn đề, những cao thủ trên lôi đài, trong mắt hắn chính là những mãnh tướng mở mang bờ cõi, chém giết cho hắn.

Cho dù có đầu lĩnh chết trên đài cũng không sao, nhân tiện thu nạp đội ngũ mất đi đầu lĩnh, biến thành lực lượng nòng cốt của mình.

Tính đi tính lại, hắn đã sớm nghĩ thông suốt, tuyệt đối không thiệt.

Lúc này, mười mấy Đồng Bì Võ Phu này đã lên đài, bắt đầu bắt cặp chém giết.

Đến cấp bậc cao thủ này, từng người đều chân khí có thành tựu, Đồng Bì (da đồng) phòng ngự kinh người, chiêu thức thuần thục, không ai có thể phân thắng bại trong ba năm chiêu.

Bọn họ chiến đấu thành mấy đoàn trên lôi đài, sức phá hoại kinh người, nhưng Đồng Bì Võ Phu lại có thể tấn công từ xa, binh khí dài múa lên quét qua một mảng lớn.

Vốn quy tắc lôi đài là một chọi một, nhưng binh khí dài thi triển ra, khó tránh khỏi sẽ cuốn những người khác vào vòng chiến.

Bởi vậy, chiến đoàn càng thêm hỗn loạn.

Có hai người hợp công một người, cũng có đánh nhau một hồi lại đổi đối thủ.

Còn có kẻ giảo hoạt chạy khắp nơi, di chuyển nhưng không tấn công.

Ban đầu, những võ phu này còn muốn khống chế lưu thủ, nhưng không biết là tên xui xẻo nào đổ máu, mùi máu tanh bay lên, mọi người lập tức trở nên cuồng bạo.

Đều là cao thủ, ai phục ai?

Tiểu thư chỉ có một, ai chịu nhường?

Ba trăm kỵ binh làm của hồi môn, ai không muốn?

Trên lôi đài dương oai, danh chấn nghĩa quân, đây chính là ý nghĩ của bọn họ lúc này, bởi vậy ra tay càng thêm độc ác, các loại sát chiêu ngoan chiêu, tuyệt học võ kỹ không ngừng sử dụng, coi đối phương như kẻ thù sinh tử mà đối đãi.

Không ngừng có Đồng Bì Võ Phu bị đánh văng khỏi lôi đài.

Có kẻ đầu rơi máu chảy, có kẻ bị đánh gãy xương sườn, còn có kẻ gãy tay gãy chân, cũng có kẻ thân thể bị xuyên thủng, trước sau đều có lỗ thủng trong suốt.

Kẻ xui xẻo nhất chính là cao thủ trước đó hạ độc thủ đánh chết Tiểu Võ Đồ kia, nắm đấm sắt có thể đập nát đầu lâu của hắn lại bị đứt lìa, không biết bị vị thần tiên phương nào chém đứt.

Trên lôi đài một mảnh máu tanh, nhưng chỉ còn lại hai người.

Một người cầm quan đao, một người cầm thiết xoa, hai người trên người đầy máu, nhìn nhau chằm chằm, không khí như ngưng trệ.

Đột nhiên, Kim Khai Sơn cầm búa trên đài cao không nhịn được nữa, đột nhiên đứng dậy, quát lớn.

"Chỉ chút công phu mềm nhũn này, cũng xứng cưới tiểu thư?"

"Lão tử tiễn các ngươi về chầu trời!"

Hắn kéo búa chạy như bay lên lôi đài, thân ảnh như quỷ mị đột nhiên xuất hiện trên lôi đài.

Hai người kia đang toàn lực đối đầu, Kim Khai Sơn đột nhiên chen vào giữa, khí tức dẫn dắt, hai người một đao một xoa đồng thời tấn công tới.

Xoa đâm họng, đao chém chân, trên dưới phối hợp như đã luyện tập vô số lần, nhất thời khiến Kim Khai Sơn rơi vào thế giáp công, trùng trùng nguy hiểm.

Bạn đang đọc Lưu Dân Tu Tiên Lộ (Bản Dịch) của Bôi Tửu Chi Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi datntt
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.