Học phí
Chương 18: Học phí
Nguyễn Dư vội vã rời khỏi nhà ăn, may mắn là Đằng Dực không đi theo cô.
Cô trở về ký túc xá, phát hiện cả người đổ mồ hôi. Đầu cô lại choáng váng, cô nằm xuống giường, cảm thấy khó chịu vì lại một buổi chiều nữa cô không thể làm được gì.
Áo khoác của Đằng Dực treo ở đầu giường, cô đưa tay nhẹ nhàng đẩy ống tay áo, đẩy thêm một chút, áo khoác lay động tới tới lui lui, móc áo phát ra một tiếng "ting", cô mới có chút tỉnh lại.
Nguyễn Dư ngủ được một lúc thì bị tiếng chuông điện thoại di động đặt cạnh gối đánh thức.
Cô nhìn dãy số dài trên màn hình, nhớ ra điều gì đó, ngồi dậy khỏi giường nhận điện thoại.
Đó là một giáo viên tài vụ của trường, nói là đang làm kế toán, thấy cô chưa đóng học phí đầy đủ nên gọi điện hỏi thăm xem cô có gặp khó khăn gì không.
Lời nói nghe có vẻ hay nhưng thực chất chỉ là nhắc nhở cô hãy nhanh chóng thanh toán những khoản chi phí còn lại mà thôi.
Nguyễn Dư nhiệt tình đáp lại, cuối cùng không biết xấu hổ xin thêm một tháng. Khi khai giảng, học phí của cô đã đóng một nửa, bây giờ còn thiếu không nhiều, chỉ cần tìm được việc làm thêm, hẳn có thể xoay sở đủ.
Dù giáo viên tài vụ đã đồng ý, nhưng có thể nghe ra rằng bà ấy hơi không vui. Thật ra, sổ sách vốn nên gọn gàng, nhưng thiếu đi một chút của cô, giống như một bộ quần áo đẹp đẽ lại có một vết bẩn không đáng kể. Người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ nghĩ rằng dễ dàng làm sạch, nhưng với bà ấy thì lại khó khăn như vậy. Mặc dù không thực sự gây cản trở, nhưng cuối cùng vẫn khiến bà ấy khó chịu, còn phải chịu đựng lâu dài.
Nguyễn Dư cúp điện thoại, lưng lại đổ mồ hôi, cổ họng càng khô rát và đau đớn hơn. Nhưng cô không quan tâm đến điều này, mở trang web tìm việc làm thêm bán thời gian. Cô chỉ muốn tìm một công việc thay thế càng sớm càng tốt. Cô không muốn đến nhà họ Đằng nữa.
Hầu hết các công việc bán thời gian trực tuyến đều không phù hợp. Thời gian không quá dài thì lại quá xa. Cô là sinh viên, công việc của cô vẫn là học tập. Cô không thể nhặt hạt vừng mà đánh mất quả dưa hấu. Đến tối cô phải quay lại trước giờ giới nghiêm ra vào của ký túc xá, nếu không cô thậm chí còn không có chỗ ngủ.
Quy định cứng nhắc, thật nhiều hạn chế.
Cuối cùng, cô tìm được việc làm phục vụ bàn trong một nhà hàng. Nhà hàng cách đó không xa. Kiểm tra lộ trình chỉ cách đó hai trạm xe buýt, thời gian làm cũng không dài, bọn họ chỉ tìm nhân viên tạm thời lúc buổi tối cao điểm.
Vừa phải.
Nguyễn Dư vội vàng đứng dậy, thay bộ quần áo nhăn nhúm ra, rửa mặt rồi lao tới cổng Bắc bắt xe buýt. Khi đến nhà hàng, cô nhìn thấy hai cô gái trạc tuổi nhau đang bước ra khỏi sảnh, có vẻ như đang đi xin việc.
Quản lý nhà hàng gặp Nguyễn Dư, nghe cô trình bày mục đích, nhìn cô một lượt, tiếc nuối nói với cô rằng đã đủ người.
Nguyễn Dư nản lòng, nhưng không còn cách nào khác ngoài nói lời cảm ơn và rời đi.
Cô đang định ra ngoài thì nghe thấy người phục vụ nhẹ nhàng hỏi quản lý: "Không phải còn một suất nữa sao?"
"Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô ấy đi, trông không được khỏe mạnh lắm."
"..."
Cánh cửa đóng lại, mọi âm thanh đều bị ngăn ở phía sau.
Nguyễn Dư thầm nghĩ liệu cô có nên quay lại thử lần nữa và nói với quản lý rằng cô chỉ bị cảm, nhưng sau khi nghĩ lại, cô cảm thấy họ sẽ không có thời gian đợi cô khỏi bệnh.
Gió thu thổi ngoài đường, cô siết chặt chiếc áo khoác chật chội, bước chân nặng nề bước về.
Khi trở lại trường thì trời đã tối.
Cô không đến căng tin để ăn, tô mì cô ăn từ trưa dường như vẫn còn đọng lại trong bụng, khiến cô thậm chí còn cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến mùi vị.
Đi ngang qua căng tin là khu ký túc xá nữ.
Cô còn chưa tới cửa, đã thoáng thấy bóng dáng cao lớn dưới ánh đèn đường.
Đăng bởi | Lanawell |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |