Gia sư thứ năm
Chương 19: Gia sư thứ năm
Đằng Dực đang đợi cô.
Từ ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía cô và túi thuốc cảm trong tay anh, Nguyễn Dư đoán được, anh đang đợi cô.
Nhận ra điều này, cô theo bản năng nhìn xung quanh, lúc này trường học có chút vắng vẻ, chỉ có một hai người giao hàng đang đi xuống tầng dưới ký túc xá, cũng không có ai để ý đến họ.
"Sao vậy? Cậu sợ bị người khác nhìn thấy khi ở cùng tôi à?" Anh bước đến gần cô và hỏi cô, nhưng giọng điệu lại rất thoải mái.
"Tôi không muốn người khác hiểu lầm tôi."
"Hiểu lầm chuyện gì vậy?"
"Hiểu lầm là chúng ta quen nhau."
"Nếu có hiểu lầm thì sao?"
"Rắc rối."
Đằng Dực nhếch mép, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy một cô gái thấy mình phiền phức.
"Nghe giọng cậu lúc trưa, hình như cậu bị cảm." Anh đưa chiếc túi trên tay cho cô.
Cổ họng Nguyễn Dư đột nhiên ngứa ngáy, cô không khỏi ho khan, điều này vừa khẳng định "hình như" của anh.
"Cầm đi."
"Không cần."
"Cậu mua thuốc rồi à?"
Cô lắc đầu.
"Vậy thì cầm lấy đi." Đằng Dực đặt thuốc vào tay cô.
Anh di chuyển rất nhanh, giữa các ngón tay của họ có một chút ma sát ngắn ngủi, nhưng sự tiếp xúc đã tiêu tan ngay khi chạm tới bề mặt, cô thậm chí còn không có thời gian để cảm nhận nhiệt độ ở đầu ngón tay anh.
"Không phải kẹo, nếu cậu không muốn, tôi đâu thể tự mình lấy về ăn." Anh nói thêm một câu.
Nguyễn Dư cảm thấy, nhì nhằng nữa cũng quá nhỏ mọn, vì vậy cô lặng lẽ nắm chặt túi trong tay.
"Cảm ơn."
"Nếu thật sự cảm ơn, thì nói chuyện một chút."
"Cậu muốn nói chuyện gì?"
Nguyễn Dư nói xong, cô cảm thấy vấn đề này có chút ngốc nghếch. Giữa bọn họ ngoại trừ Đằng Hạo, còn có thể có cái gì để nói chuyện.
"Đằng Hạo."
Quả nhiên.
"Được."
"Cậu có muốn tìm một chỗ ngồi không?" Anh chỉ về hướng cổng phía Tây.
Có một "phố ẩm thực" ở cổng Tây. Hai bên đường có nhiều quầy bán đồ ăn nhẹ khác nhau. Mỗi buổi tối, sinh viên trong khuôn viên trường đại học sẽ tụ tập theo nhóm để ăn uống và vui chơi. Nguyễn Dư mới đến đó vài lần, nhưng cô cũng biết ngày nào cũng náo nhiệt như lễ hội ẩm thực.
"Không, cứ nói ở đây đi."
Đằng Dực gật đầu, ngồi xuống bên cạnh bãi cỏ.
Nguyễn Dư sửng sốt.
"Tôi tập nhảy cả buổi chiều, chân có chút đau nhức." Dường như anh đang giải thích cho cô.
Nguyễn Dư không có ý kiến gì, chỉ là cô cảm thấy nếu hai người muốn nói chuyện, nếu có một bên từ trên cao nhìn xuống sẽ không tốt, nên cô cũng ngồi xuống.
Cô cố ý giữ khoảng cách với anh.
"Cậu là gia sư thứ năm của Đằng Hạo." Giọng nói của anh nghe có vẻ lười biếng hơn ở khoảng cách gần.
"Tôi biết."
"Vậy cậu có biết tại sao thằng bé lại làm như vậy không?"
Đằng Dực ngả người ra sau, đặt tay lên bãi cỏ, mặc dù đang nói chuyện với cô, nhưng ánh mắt anh không phải nhìn cô mà là bầu trời đêm. Đêm nay mây hơi dày, có vài ngôi sao thưa thớt, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Nguyễn Dư im lặng, cô chưa bao giờ nghĩ tới điều đó.
Đằng Dực đợi một lúc, thấy cô không trả lời, anh quay lại nhìn cô.
Nguyễn Dư lắc đầu.
"Bởi vì nó muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của phu nhân Thẩm Băng."
Phu nhân Thẩm Băng?
"Mẹ tôi." Đằng Dực mỉm cười.
Nguyễn Dư nhìn thấy trong nụ cười của Đằng Dực có vẻ như con trai cưng chiều mẹ mình, cô quay mặt đi, trong lòng có chút ghen tị, ghen tị khi anh có thể nói về mẹ mình như vậy.
"Phu nhân Thẩm Băng rất bận rộn. Bà dành khoảng 360 trong số 365 ngày một năm ở nước ngoài. Năm ngày còn lại chính là về Trung Quốc để giải quyết vấn đề dạy kèm cho Đằng Hạo." Đằng Dực dừng lại, chậm rãi nói: "Nghĩ thế này, hình như phải nhờ có Đằng Hạo thì tôi mới có thể nhìn thấy mẹ mình."
Nguyễn Dư: "..."
Đăng bởi | Lanawell |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |