Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai mặt

Phiên bản Dịch · 707 chữ

Gió thu đột nhiên nổi lên, ve sầu trong khuôn viên không còn khả năng phát ra tiếng động nào nữa, thỉnh thoảng những tiếng kêu ngắn ngủi thê lương bị gió thổi bay, biến thành bùn đất.

Nguyễn Dư ngồi bên cạnh Đằng Dực, nghe anh kể về mẹ anh và em trai anh, trong giây lát cô bối rối, còn lầm tưởng họ là bạn cũ nhiều năm.

Điều Đằng Dực muốn bày tỏ rất rõ ràng, anh muốn nói với cô rằng Đằng Hạo không tệ, cậu ấy chỉ là một đứa trẻ thiếu tình thương mà thôi.

Bằng cách này, anh đã thay mặt em trai mình xin lỗi cô một cách vòng vo.

Chàng trai với mái tóc bím này trông có vẻ là một kẻ nổi loạn nhưng không hiểu sao lại luôn toát ra vẻ dịu dàng đến tận xương tủy.

Ở anh có hai mặt không thể diễn tả được. Cô biết rằng dù ở mặt nào, nếu nhìn sâu vào đó cũng sẽ là một sự cám dỗ chí mạng.

"Nguyễn Nguyễn?"

Giọng nói của Giản Tương Tương vang lên từ phía sau.

Nguyễn Dư đứng bật dậy, cố gắng thoát khỏi hình ảnh ngồi sóng vai với Đằng Dực, nhưng hành động này rõ ràng chỉ có tác dụng che giấu sự thật.

''Nguyễn Nguyễn, cậu ngồi ở đây làm gì? "Giản Tương Tương vòng tới trước mặt bọn họ, trong nháy mắt nhìn thấy Đằng Dực, đôi mày hơi nhíu trong nháy mắt giãn ra:" Đằng Dực! "

Đằng Dực cũng đứng lên.

" Tôi là Giản Tương Tương, cậu còn nhớ tôi không? Đêm đó.. "

" Nhớ. "Đằng Dực khách khí cười với Giản Tương Tương:" Bạn gái của Hi Hòa. "

" Đúng vậy, cậu còn nhớ tôi. "Giản Tương Tương xấu hổ cúi đầu, ngượng ngùng kéo dài mấy giây, sau đó chợt nhớ tới cái gì, lập tức nghi hoặc nhìn bọn họ:" Sao hai người lại ở cùng nhau? "

Nguyễn Dư thấy không giấu được, không muốn quanh co với Giản Tương Tương trước mặt Đằng Dực nên chỉ đơn giản kể cho cô nghe chuyện mình làm gia sư cho nhà họ Đặng.

" Thì ra là vậy. "Giản Tương Tương vòng tay qua vai Nguyễn Dư, hết lời khen ngợi cho Đằng Dực nghe, như đang bán hàng:" Nguyễn Nguyễn của chúng ta là người đứng đầu kỳ thi tuyển sinh đại học năm ngoái! Ở khoa chúng tôi thì về cơ bản là top 1, nhờ cậu ấy dạy kèm là đúng người rồi. "

Đằng Dực rất hợp tác giơ ngón tay cái lên một cái.

" Còn có.. "

" Được rồi. "Nguyễn Dư nhẹ nhàng đẩy Giản Tương Tương, tuy rằng Giản Tương Tương nói thật, nhưng giọng điệu cường điệu của cô ấy lại khiến người ta cảm thấy khó chịu:" Đi lên đi. "

" Đã lên rồi à? Đừng mà, các cậu cứ nói đi, tớ lên trước. "

" Bọn tớ nói chuyện xong rồi."

Nguyễn Dư liếc nhìn Đằng Dực, gật đầu với anh rồi đẩy Giản Tương Tương vào trong. Giản Tương Tương còn muốn nói gì đó, nhưng Nguyễn Dư liền đẩy cô ấy thẳng vào cửa ký túc xá nữ sinh.

Đằng Dực vẫn đứng đó, Nguyễn Dư có thể cảm giác được ánh mắt anh đang dõi theo mình, nhưng cô lại không quay đầu lại.

Lên lầu không bao lâu, Thẩm Băng gọi điện tới.

Có lẽ bởi vì vừa rồi Nguyễn Dư không tỏ thái độ nên Đằng Dực cảm thấy sự việc còn chưa được giải quyết nên mới mời Thẩm Băng ra mặt. Thẩm Băng xin lỗi và bày tỏ hy vọng Nguyễn Dư có thể tiếp tục dạy kèm cho Đằng Hạo bất kể mối hiềm khích lúc trước.

Nguyễn Dư nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn đồng ý.

Tuy Đằng Hạo sai, nhưng sự việc xảy ra đều có nguyên nhân, hơn nữa Đằng Dực và Thẩm Băng đều rất chân thành, cô không đành lòng đắc tội bọn họ, quan trọng nhất là cô cần một công việc bán thời gian có thể kiếm ra tiền.

Bạn đang đọc Lưu Ngư Vô Dạng của Hera Khinh Khinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lanawell
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.