Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi cùng cậu.

Phiên bản Dịch · 752 chữ

Chương 21: Tôi cùng cậu

"Có lý." Trần Mạn Bạch chen vào nói.

Nguyễn Dư vừa uống thuốc cảm do Đằng Dực đem đến, nên buồn ngủ. Giản Tương Tương nhiều lần muốn hỏi thăm về chuyện của Đằng Dực, cô đều đáp lại một câu "Không quen."

Giản Tương Tương làm sao có thể tin được.

"Cậu đã từng đến nhà anh ấy rồi mà còn không quen?"

"Cậu đã từng đến Bắc Kinh vậy cậu và chủ tịch Mao có quen nhau không?"

Giản Tương Tương không biết nói gì.

Nguyễn Dư nhân cơ hội đắp chăn, không nói thêm gì nữa. Sau khi tắt đèn, Giản Tương Tương và họ trò chuyện thêm một lúc, cô thì đi ngủ trước, không tham gia cuộc trò chuyện.

Thuốc cảm có vẻ hiệu quả, khi tỉnh dậy, những cảm giác khó chịu trước đó đã giảm bớt. Đầu không còn choáng, mũi cũng thông thoáng hơn nhiều, chỉ là cổ họng vẫn còn khàn.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô sờ áo khoác ở đầu giường, đã khô rồi.

Giản Tương Tương đang đắp mặt nạ, liếc mắt qua hỏi: "Cái áo khoác này không phải của Đằng Dực chứ?"

Nguyễn Dư "Ừ" một tiếng, tìm một cái túi, cho áo khoác vào trong.

"Nguyễn Nguyễn à, tớ luôn cảm thấy, giữa cậu và Đằng Dực có điều gì đó mờ ám."

"Cậu đừng đoán bừa."

Nguyễn Dư nói xong, cầm túi đi ra ngoài.

Buổi sáng không có tiết, cô ở lại thư viện, sau khi kết thúc tiết học buổi chiều, cô trực tiếp đến nhà họ Đằng. Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho mọi tình huống, nhưng khi đến trước cổng nhà họ Đằng, bỗng nhiên muốn rút lui.

Cô cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng, khi trở lại đây cô cảm thấy có chút ngại ngùng, tất cả như hiện lên một cách rõ ràng.

Lúc cô đang đứng trước cửa do dự, thì cửa "cạch" một tiếng mở ra.

Nguyễn Dư ngẩn ra, Đằng Dực đứng sau cánh cửa cũng ngẩn ra.

Anh trông rất có tinh thần, giày cũng đã thay xong, có vẻ như sắp ra ngoài.

"Đến rồi."

"Ừ". Nguyễn Dư đưa túi cho anh: "Trả lại áo cho cậu, vẫn chưa giặt, sợ giặt bị hỏng."

Đằng Dực nhận túi, nghiêng người ra hiệu cho cô vào trong.

Đây không phải lần đầu tiên cô vào nhà, nhưng lần này cảm thấy dè dặt hơn những lần trước đó.

"Đằng Hạo ở trên lầu."

Nguyễn Dư nhìn anh, ý của anh có phải là bảo cô lên thẳng không? Giữa cô và Đằng Hạo, hai người vừa có một trận cãi vã, giờ gặp mặt, nếu không có ai mở lời, thì làm sao phá vỡ sự im lặng?

Đằng Dực tùy tiện đặt túi lên sô pha, quay đầu lại, thấy cô vẫn đứng nguyên chỗ cũ, lập tức đoán ra cô đang suy nghĩ gì.

"Cần tôi đi cùng cậu lên lầu không?"

"Cậu đang vội ra ngoài à?"

"Lên đi." Anh chỉ lên tầng hai: "Tôi đi cùng cậu."

Hai chữ "Đi cùng" của anh nói ra thật tự nhiên, nhưng Nguyễn Dư nghe xong không khỏi đỏ mặt tía tai. Cô xoay người, đi trước, Đằng Dực theo sau, trong hành lang dài, hai người một trước một sau, một lên một xuống. Cô cảm thấy như mình sắp ra chiến trường đánh trận, còn anh thì đang bảo vệ cho cô.

Có anh đi theo, cô cảm thấy tự tin hơn nhiều.

"Bệnh cảm đã đỡ nhiều chưa?" Anh đột nhiên hỏi.

Nguyễn Dư định trả lời anh, nhưng quay lưng lại thì không lịch sự, nên là cô quay đầu nhìn anh.

"Ừ, tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn.."

Câu "cảm ơn" vừa thốt ra, cô đã bước hụt, thấy mình sắp trượt xuống, Đằng Dực vội vàng đưa tay ra đỡ cô, cô sợ ngã xuống, trong lúc hoảng loạn, đã nắm lấy tay Đằng Dực.

"Cẩn thận." Anh giữ vững người cô.

Sau khi Nguyễn Dư đứng vững, mới nhận ra, tay hai người đã nắm chặt vào nhau, lòng bàn tay áp sát, cả hai đều rất dùng sức.

Cô có chút ngẩn ngơ, một lúc sau mới nhớ ra là phải buông tay, vừa buông tay, ánh mắt lướt qua trên cổ tay anh có một sợi dây thun cột tóc màu đen, lại ngẩn người.

Bạn đang đọc Lưu Ngư Vô Dạng của Hera Khinh Khinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lanawell
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.