Cột tóc màu đen
Đằng Dực chú ý đến ánh mắt của Nguyễn Dư, tháo thun cột tóc trên tay ra.
"Đây là của cậu, vẫn quên trả lại cho cậu." Anh đưa thun cột tóc đến trước mặt cô.
Thun cột tóc này Nguyễn Dư đã sử dụng lâu rồi, nó đã bị giãn vừa mỏng vừa dài, đã không còn độ đàn hồi, trước đó bị mất cô cũng không để tâm, đã sớm thay cái mới, không ngờ rằng anh vẫn giữ lại.
Chẳng lẽ, hai ngày qua anh vẫn đeo trên cổ tay?
"Cảm ơn."
Nguyễn Dư nhận lấy, cho vào trong túi áo, nhịn không được mà nhìn cổ tay anh. Hai bên cổ tay của anh đều trống không, không đeo bất kỳ trang sức nào, cũng không đeo đồng hồ.
Không hiểu sao, cô nhớ Giản Tương Tương có nhắc đến Phương Uyển, cô ấy có tặng cho anh một chiếc đồng hồ vài nghìn tệ mà.
Sao anh không đeo?
Đang suy nghĩ lan man, bước chân cũng dừng lại, cho đến khi Đằng Dực thúc giục cô, cô mới tiếp tục đi tiếp. Khi hai người đi đến cửa phòng của Đằng Hạo, Đằng Dực tiến lên gõ cửa, chờ người bên trong trả lời, anh mới đẩy cửa vào. Đằng Hạo đang làm bài tập ở bên trong, tóc mới cắt, đồng phục còn chưa thay, trông rất giống học sinh.
"Không phải anh đang vội đi đến phòng tập sao? Quay lại làm gì?" Đằng Hạo không thèm ngẩng đầu lên.
Nguyễn Dư nhìn về phía Đằng Dực, hóa ra anh thật sự có việc gấp cần ra ngoài.
Đằng Dực không trả lời, lại gõ thêm hai cái lên cửa.
Đằng Hạo quay mặt lại thì thấy Nguyễn Dư, lén nắm chặt bút trong tay, lông mày nhíu lại rồi thả lỏng.
"Lại đây, xin lỗi." Đằng Dực lên tiếng.
Đằng Hạo có chút không tình nguyện, nhưng Đằng Dực đang nhìn, vẫn ngoan ngoãn đứng dậy đi tới, cậu đứng trước mặt Nguyễn Dư. Đằng Hạo tuy nhỏ hơn Nguyễn Dư ba tuổi, nhưng chiều cao lại vượt trội hơn cô.
Cậu nhìn xuống cô, ánh mắt giống như lần đầu gặp.
"Nghe nói chị bị cảm?"
"Đã khỏi rồi." Dù Nguyễn Dư cố gắng kiềm chế, nhưng giọng vẫn có chút khàn.
"Sao chị yếu đuối thế?"
Đằng Hạo vừa nói ra, liền bị Đằng Dực trừng mắt.
"Sao bảo cậu xin lỗi mà nói nhiều thế?"
"Xin lỗi thì xin lỗi, nhưng anh à, anh đừng quên đã hứa với em điều gì nhé?" Đằng Hạo bĩu môi, có chút bá đạo.
Đằng Dực không nói gì, chỉ im lặng nhìn Đằng Hạo, Đằng Hạo bị nhìn một lúc, có chút bối rối, quay người lại đối diện với Nguyễn Dư.
Đột nhiên cậu cúi người 90 độ một cách tiêu chuẩn.
"Xin lỗi." Cậu nói từng chữ một, chậm rãi và đầy thành ý.
Nếu không có đoạn đối thoại trước đó, Nguyễn Dư đã nghĩ cậu thành tâm muốn xin lỗi.
Nhưng mà, đã có đoạn hội thoại trước đó.
Đằng Dực vì muốn cô nhận được lời xin lỗi, nên chắc đã đồng ý yêu cầu gì đó của Đằng Hạo, đoán chừng là một yêu cầu không hề đơn giản.
"Này, tôi đã trịnh trọng xin lỗi như vậy, chị chắc cũng nên có chút phản ứng chứ?" Đằng Hạo thấy Nguyễn Dư không có phản ứng gì liền tức giận.
"Tôi cần phải phản ứng như thế nào?" Nguyễn Dư nhìn cậu: "Tôi đứng ở đây, đã chứng tỏ tôi không còn so đo với cậu nữa."
"Vậy không thể nói một câu không có gì sao?" Đằng Hạo cãi lại.
Nguyễn Dư không muốn nhượng bộ, thế là hỏi lại: "Có cần cúi gập người 90 độ trả lễ không?"
"..."
Đằng Dực nghe họ cãi nhau qua lại, thì bật cười.
"Được rồi, tôi đi trước đây." Anh nói rồi quay người, trong lúc quay đã vung tay nhẹ nhàng vỗ vào đầu của Đằng Hạo: "Nhanh chóng đi làm bài tập đi."
Ánh mắt của Nguyễn Dư dõi theo anh, anh nhận ra, quay lại gật đầu với cô rồi mới rời đi.
Đăng bởi | Lanawell |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |