Cột tóc màu đen
Chương 22: Cột tóc màu đen.
Đằng Dực chú ý đến ánh mắt của Nguyễn Dư, tháo thun cột tóc trên tay ra.
"Đây là của cậu, vẫn quên trả lại cho cậu." Anh đưa thun cột tóc đến trước mặt cô.
Thun cột tóc này Nguyễn Dư đã sử dụng lâu rồi, nó đã bị giãn vừa mỏng vừa dài, đã không còn độ đàn hồi, trước đó bị mất cô cũng không để tâm, đã sớm thay cái mới, không ngờ rằng anh vẫn giữ lại.
Chẳng lẽ, hai ngày qua anh vẫn đeo trên cổ tay?
"Cảm ơn."
Nguyễn Dư nhận lấy, cho vào trong túi áo, nhịn không được mà nhìn cổ tay anh. Hai bên cổ tay của anh đều trống không, không đeo bất kỳ trang sức nào, cũng không đeo đồng hồ.
Không hiểu sao, cô nhớ Giản Tương Tương có nhắc đến Phương Uyển, cô ấy có tặng cho anh một chiếc đồng hồ vài nghìn mà.
Sao anh không đeo?
Đang suy nghĩ lan man, bước chân cũng dừng lại, cho đến khi Đằng Dực thúc giục cô, cô mới tiếp tục đi tiếp. Khi hai người đi đến cửa phòng của Đằng Hạo, Đằng Dực tiến lên gõ cửa, chờ người bên trong trả lời, anh mới đẩy cửa vào. Đằng Hạo đang làm bài tập ở bên trong, tóc mới cắt, đồng phục còn chưa thay, trông rất giống học sinh.
"Không phải anh đang vội đi đến phòng tập sao? Quay lại làm gì?" Đằng Hạo không thèm ngẩng đầu lên.
Nguyễn Dư nhìn về phía Đằng Dực, hóa ra anh thật sự có việc gấp cần ra ngoài.
Đằng Dực không trả lời, lại gõ thêm hai cái lên cửa.
Đằng Hạo quay mặt lại thì thấy Nguyễn Dư, lén nắm chặt bút trong tay, lông mày nhíu lại rồi thả lỏng.
"Lại đây, xin lỗi." Đằng Dực lên tiếng.
Đằng Hạo có chút không tình nguyện, nhưng Đằng Dực đang nhìn, vẫn ngoan ngoãn đứng dậy đi tới, cậu đứng trước mặt Nguyễn Dư. Đằng Hạo tuy nhỏ hơn Nguyễn Dư ba tuổi, nhưng chiều cao lại vượt trội hơn cô.
Cậu nhìn xuống cô, ánh mắt giống như lần đầu gặp.
"Nghe nói chị bị cảm?"
"Đã khỏi rồi." Dù Nguyễn Dư cố gắng kiềm chế, nhưng giọng vẫn có chút khàn.
"Sao chị yếu đuối thế?"
Đằng Hạo vừa nói ra, liền bị Đằng Dực trừng mắt.
"Sao bảo cậu xin lỗi mà nói nhiều thế?"
"Xin lỗi thì xin lỗi, nhưng anh à, anh đừng quên đã hứa với em điều gì nhé?" Đằng Hạo bĩu môi, có chút bá đạo.
Đằng Dực không nói gì, chỉ im lặng nhìn Đằng Hạo, Đằng Hạo bị nhìn một lúc, có chút bối rối, quay người lại đối diện với Nguyễn Dư.
Đột nhiên cậu cúi người 90 độ một cách tiêu chuẩn.
"Xin lỗi." Cậu nói từng chữ một, chậm rãi và đầy thành ý.
Nếu không có đoạn đối thoại trước đó, Nguyễn Dư đã nghĩ cậu thành tâm muốn xin lỗi.
Nhưng mà, đã có đoạn hội thoại trước đó.
Đằng Dực vì muốn cô nhận được lời xin lỗi, nên chắc đã đồng ý yêu cầu gì đó của Đằng Hạo, đoán chừng là một yêu cầu không hề đơn giản.
"Này, tôi đã trịnh trọng xin lỗi như vậy, chị chắc cũng nên có chút phản ứng chứ?" Đằng Hạo thấy Nguyễn Dư không có phản ứng gì liền tức giận.
"Tôi cần phải phản ứng như thế nào?" Nguyễn Dư nhìn cậu: "Tôi đứng ở đây, đã chứng tỏ tôi không còn so đo với cậu nữa."
"Vậy không thể nói một câu không có gì sao?" Đằng Hạo cãi lại.
Nguyễn Dư không muốn nhượng bộ, thế là hỏi lại: "Có cần cúi gập người 90 độ trả lễ không?"
"..."
Đằng Dực nghe họ cãi nhau qua lại, thì bật cười.
"Được rồi, tôi đi trước đây." Anh nói rồi quay người, trong lúc quay đã vung tay nhẹ nhàng vỗ vào đầu của Đằng Hạo: "Nhanh chóng đi làm bài tập đi."
Ánh mắt của Nguyễn Dư dõi theo anh, anh nhận ra, quay lại gật đầu với cô rồi mới rời đi.
Chương 23: Đếm ngược đến 3.
Bóng dáng Đằng Dực vừa biến mất trong hành lang, rất nhanh, tiếng đóng cửa từ dưới lầu cũng vang lên. Cả căn phòng rộng như vậy, chỉ còn lại hai người là Nguyễn Dư và Đằng Hạo.
"Cậu ấy đồng ý yêu cầu gì của cậu?" Nguyễn Dư hỏi.
"Cái này không cần chị quan tâm, chị chỉ cần dạy tôi học là được."
Đằng Hạo đi đến bàn học ngồi xuống, tiếp tục làm bài tập.
Nguyễn Dư tìm kiếm một chút, phát hiện chiếc ghế mà trước đây cô ngồi đã được chuyển đến bên tường. Cô đi qua kéo ghế trở lại bàn, ngồi xuống bên cạnh Đằng Hạo.
Trên bàn học của Đằng Hạo, có thêm một cuốn lịch xé tay dùng để đếm ngược, nhưng những con số trên đó có chút kỳ lạ.
"Hai mươi ba là gì?" Nguyễn Dư chỉ vào con số trên lịch hỏi.
"Chúng ta còn hai mươi ba ngày nữa là đến kỳ thi tháng."
Nguyễn Dư không biết nói gì, thường thì không phải chỉ đếm ngược cho kỳ thi đại học thôi sao? Đến lượt cậu, đến kỳ thi tháng cũng nghiêm túc như vậy.
"Có cách nào để tôi vào top 20 trong kỳ thi tháng này không?" Đằng Hạo đột nhiên nhìn về phía Nguyễn Dư, ánh mắt mang theo chút mong đợi.
"Toàn khối?"
"Không yêu cầu cao như vậy, chỉ cần trong lớp thôi."
"Bây giờ cậu xếp thứ mấy?"
"Ba mươi chín."
"Lớp cậu có bao nhiêu người?"
"Bốn mươi mốt."
"Cậu thật hay."
"Bình thường thôi, chỉ đứng thứ ba từ dưới lên." Đằng Hạo nói một cách không biết xấu hổ.
Nguyễn Dư xoa xoa thái dương, cảm thấy hơi đau đầu. Đằng Hạo có nền tảng kém như vậy, trong vòng hai mươi ba ngày ngắn ngủi mà muốn cậu tiến bộ nhiều như thế, hy vọng thật quá mong manh.
"Như thế nào? Không được à? Không phải chị là thủ khoa đại học sao?" Cậu hỏi liên tiếp ba câu.
"Tôi là thủ khoa đại học, nhưng tôi không phải giáo viên ra đề."
Trong chốc lát, trên mặt cậu liền hiện lên vẻ thất vọng.
Nguyễn Dư không muốn ngay từ đầu đã dập tắt ý chí phấn đấu của cậu, an ủi nói: "Cũng không phải là hoàn toàn không được, thành bại do người. Cậu muốn tiến bộ, quan trọng là nằm ở chính cậu. Cậu thu hoạch được bao nhiêu, phụ thuộc vào việc cậu bỏ ra bao nhiêu. Chỉ cần cậu nỗ lực, biết đâu sẽ có kỳ tích."
"Kỳ tích?" Đằng Hạo không mấy tin vào lời an ủi của cô: "Thi vào được top 20 khó đến vậy sao? Chị lại gọi đó là 'kỳ tích'."
"Tôi chưa gọi đó là 'việc không thể' đã rất nể mặt cậu rồi."
Đằng Hạo im lặng một lúc, dường như bị kích thích, cầm bút chăm chú vào quyển bài tập.
Nguyễn Dư không biết vì sao cậu lại gấp gáp muốn vào top 20, cô chỉ biết từ ngày hôm đó, Đằng Hạo bỗng nhiên trở nên rất chăm chỉ, cậu thanh niên có chút bướng bỉnh lúc đầu như đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Cậu quyết tâm tiến bộ, cô đương nhiên rất vui mừng, cũng nỗ lực hết mình để hỗ trợ.
Nguyễn Dư dựa vào kinh nghiệm học tập của mình, theo tiêu chuẩn của đề thi mới, đã thiết kế một bộ phương pháp học tập phù hợp cho Đằng Hạo. Cô đã chỉ ra trọng điểm, những điểm khó, các bài tập điển hình và một số lỗi thường gặp, giải thích cặn kẽ cho Đằng Hạo, đồng thời còn tìm những bài tập cùng loại để cho cậu luyện tập, củng cố kiến thức, giúp cậu hiểu rõ và nâng cao khả năng giải bài.
Dần dần, cô phát hiện, Đằng Hạo có nền tảng kém, không phải vì cậu ngốc, mà ngược lại, cậu có chỉ số IQ rất cao, chỉ là trước đây cậu đã sử dụng sự thông minh sai chỗ, không chú tâm vào việc học, nên thành tích kém. Nhưng khi cậu quyết tâm học, cộng thêm có Nguyễn Dư bên cạnh giám sát, sự tiến bộ của cậu vẫn rất rõ ràng.
Cảm ơn độc giả đã ghé đọc truyện nhé^°^. Chúc bạn một ngày tốt lành!
Đăng bởi | Lanawell |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |