Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái rương dưới nước

Phiên bản Dịch · 1066 chữ

Chương 11: Cái rương dưới nước

Tòa thành nhỏ này tự nhiên không phải là "Thanh Tùng Tập" mà Đoàn Vân muốn đi, mà là một nơi gọi là "Thanh Trà Tập".

Đằng sau có một chữ "Tập", thông thường là chỉ nơi này có sinh ý để làm.

Thanh Trà Tập làm, tự nhiên là buôn bán trà.

Lúc này trời vừa mới sáng không bao lâu, trong núi rừng sương mù mông lung, Đoàn Vân đã có thể nhìn thấy một vùng trà xanh bát ngát.

Một số trà nông( nông dân trồng trà) cần cù đã bận rộn trên nương trà.

Đoàn Vân vào thành, cả tòa thành nhỏ lúc này đã dần dần tỉnh giấc.

Rất nhiều con la chở từng sọt lá trà, ra ra vào vào ở mấy tiệm trà lớn.

Vất vả cả đêm, Đoàn Vân cũng có chút đói bụng.

Vì vậy hắn đi tới một quán trà dầu, gọi một bát trà dầu ở đây.

Cái gọi là trà dầu, thật ra chính là bột mì rang được nấu thành dạng sệt, bình thường là không có lá trà, có lẽ bởi vì lá trà ở Thanh Trà Tập quả thật nhiều, trong trà dầu này thật sự có thêm một ít vụn lá trà, ăn vào cũng là thơm ngon, dễ chịu.

Ăn xong bữa sáng, Đoàn Vân bắt đầu tìm chỗ ở.

Hắn cũng không muốn đi Thanh Tùng Tập nữa, Thanh Trà Tập này cũng không tệ, cách Lâm Thủy Thành không quá trăm dặm, tiện cho hắn trở về giết sạch Huyền Hùng Bang bất cứ lúc nào.

Một đêm hôm qua, khiến Đoàn Vân hiểu được thế giới này hiểm ác như thế nào, hắn hiện tại cần nhất chính là tìm một nơi tương đối an bình để tăng cường thực lực.

Hắn không chỉ muốn giết sạch Huyền Hùng Bang, lần sau gặp được loại yêu nữ như tiên nữ Hồng Lâu này, cũng nhất định phải chém giết ả.

"Đại phu phụ khoa, ta nhớ kỹ ngươi rồi."

Lời nói tối hôm qua của nữ tử áo đỏ kia hắn vẫn còn nhớ rõ.

Ngươi ghi hận, ta lại không ghi hận sao?

Chờ hắn thần công đại thành, nhất định phải đồ sát Hồng Lâu, diệt sạch đám tiên nữ kia, miễn cho đi đường cũng phải nơm nớp lo sợ, lo lắng bị gian dâm.

Đoàn Vân mặc dù ngay cả bước chân vào giang hồ cũng không được tính, nhất thời lại sinh ra hùng tâm tráng chí.

Bởi vì hắn biết, mình là kỳ tài kiếm đạo vạn người mới có một!

Chỉ cần hắn luyện thành Kiếm Thần, thiên hạ nơi nào không thể đi, còn sợ gì giết chóc hay gian dâm nữa!

Trong Thanh Trà Tập muốn tìm được chỗ ở thích hợp cũng không dễ dàng.

Trong thành có khách điếm, nhưng nếu ở khách điếm, ngân lượng của Đoàn Vân lại không đủ.

Dù sao muốn đạt tới trình độ một lần tiêu diệt Huyền Hùng Bang, hắn ít nhất cũng phải mất hai tháng thời gian.

Thời gian hai tháng, ngay cả phòng trọ bình dân nhất cũng không đủ, hơn nữa khách điếm người đông mắt tạp, không nói ảnh hưởng hắn tu luyện, nói không chừng cũng sẽ có người của Huyền Hùng Bang xuất hiện.

Vì vậy Đoàn Vân quyết định thuê nhà.

Thuê nhà tương đối rẻ, dù sao hai ba tháng này, hắn còn phải sinh hoạt ăn uống.

Theo lý mà nói, hiện giờ Đoàn Vân cũng coi như có tuyệt kỹ, Ngọc Kiếm Chỉ có thể dễ dàng đâm thủng người, Thủy Nguyệt Kiếm Khí có thể một kiếm chém đứt người, nhưng hắn vẫn không tìm được cách kiếm tiền dễ dàng nào.

Chẳng lẽ lại đi giết người cướp của sao?

Nếu vậy, hắn và Huyền Hùng Bang, đám tiên nữ Hồng Lâu kia vừa giết người vừa gian dâm thì có gì khác nhau?

Đoàn Vân chán ghét bọn chúng, cũng sẽ không trở thành bọn chúng.

Cuối cùng, Đoàn Vân chọn một căn nhà tranh tre ở ngoại ô.

Chủ nhân trước đây của căn nhà tranh tre này hẳn là một văn nhân, trong nhà treo một vài bức thư họa do hắn tự tay viết vẽ.

Chỉ là nơi này hẳn là đã lâu không có người ở, chất đống rất nhiều bụi, một bộ dáng hoang tàn.

Người không biết, còn tưởng là nhà hoang.

Đoàn Vân rất nhanh quyết định thuê ở chỗ này.

Bởi vì đây đúng là căn nhà có giá thuê thấp nhất mà hắn có thể thuê được.

Hắn chỉ thuê ba tháng, căn bản không có mấy chủ nhà chịu cho thuê, nếu không sẽ hét giá rất cao.

Dù sao Thanh Trà Tập này có buôn bán trà, thương nhân và người bán hàng rong ra vào tấp nập, nhà cửa ở vị trí tốt căn bản không lo không cho thuê được.

Hơn nữa, hắn chủ yếu là muốn tránh Huyền Hùng Bang và chuyên tâm tu luyện, cần chính là sự yên tĩnh, xung quanh nhiều người hỗn tạp, ngược lại không tốt.

Đoàn Vân đi dạo một vòng, phát hiện ngoại trừ phía sau nhà cách đó không xa có một nghĩa địa không lớn không nhỏ ra, quả thực không có gì để chê.

Năm đồng bạc một tháng, còn muốn gì hơn nữa.

Đoàn Vân thậm chí rất thích nơi này, bởi vì phía trước sân nhỏ có một hồ nước xanh biếc, nhìn qua chỗ tường viện đổ nát, phong cảnh như tranh vẽ.

Nếu ở kiếp trước, đây chính là căn nhà ven hồ đúng nghĩa.

Lúc này, Đoàn Vân bỗng nhiên nhìn thấy trong đám cỏ dại trong sân có một tảng đá vỡ, trên tảng đá có khắc một khuôn mặt nửa người nửa quỷ.

"Đây là cái gì?"

Chủ nhà nhìn thoáng qua, giải thích: "Đây đương nhiên là Thạch Cảm Đương, được thỉnh tới trấn trạch . Trước đó ta cũng đã nói với ngươi rồi, phía sau có một nghĩa địa, cháu trai ta trước kia để ý chuyện đó, nên đã thỉnh vị này tới."

Chủ nhà nói, căn nhà này trước kia là của cháu trai ông ta, sau đó mới chuyển cho ông ta.

Bạn đang đọc Luyện Sai Tà Công, Pháp Thiên Tượng Địa ( Bản Dịch) của Kiếm Phi Bạo Vũ Trung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.