Thái Hư Bí Cảnh
Đêm xuống.
Bên trong tẩm điện, Cố Sở Minh khoanh chân ngồi trên giường, ánh mắt khép hờ.
Cơ thể này vẫn còn quá yếu.
Hắn đã quen với cảm giác linh lực tràn đầy trong đan điền, từng đạo pháp tắc xoay chuyển trong lòng bàn tay. Nhưng bây giờ, ngay cả một tia linh khí đơn giản cũng không thể điều động được.
— "Thái Hư Bí Cảnh, huyết mạch thức tỉnh sao?"
Hắn chậm rãi mở mắt, đôi con ngươi tím thẳm ánh lên một tia thâm trầm.
Kiếp trước, huyết mạch của hắn là huyết mạch thuần khiết nhất của Ma Chủ, ẩn chứa sức mạnh cổ xưa, thậm chí còn vượt xa cả Cố Trì Dạ. Nhưng hiện tại, hắn đang trong một thân xác mới, dù là đứa con của thánh chủ Minh Huyết Cung, nhưng liệu huyết mạch này có đủ mạnh hay không, hắn vẫn chưa thể xác định.
Cố Sở Minh không gấp, hắn có thừa kiên nhẫn và thời gian.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, một nhóm hộ vệ đã có mặt trước tẩm điện.
Cố Thương Sinh đích thân đến tiễn hắn đi. Người cha này không biểu hiện quá nhiều cảm xúc, nhưng trong mắt vẫn có sự mong đợi.
— "Thái Hư Cảnh có thể giúp con khai mở tiềm năng huyết mạch. Từ xưa đến nay, chỉ có những thiên tài của Cố gia mới có tư cách tiến vào. Đừng phụ lòng mong đợi của ta."
Cố Sở Minh cúi đầu suy tư.
Thiên tài của Cố gia? Nếu để cha hắn biết thân phận kiếp trước của con trai mình, không biết sẽ kinh ngạc hay khiếp sợ đến mức nào nhỉ.
— "Con sẽ không làm phụ thân thất vọng."
Gã thị vệ cung kính cúi người:
— "Thiếu chủ, mời!."
Bên trong cấm địa của Cố gia, một cánh cổng đá cổ kính sừng sững giữa khoảng đất trống. Trên cánh cổng chạm khắc vô số phù văn phức tạp, thoạt nhìn đã biết là một trận pháp cấp cao.
Từng tia sáng nhạt tỏa ra, tụ lại thành một cột sáng màu lam nhạt giữa không trung.
Một lão nhân vận đạo bào đứng trước cổng, gật đầu với Cố Thương Sinh rồi quay sang Cố Sở Minh.
— "Tiểu công tử, mời vào trong. Thời gian tối đa cho thử thách là ba ngày, nếu trong ba ngày mà huyết mạch không thức tỉnh, con sẽ bị truyền tống trở lại."
Cố Sở Minh không nói gì, chỉ lặng lẽ bước vào cánh cổng sáng rực.
Khoảnh khắc cơ thể hắn chạm vào ánh sáng, một cỗ lực hút khổng lồ kéo hắn vào không gian sâu thẳm.
Cả thế giới xoay tròn.
⸻
Khi mở mắt ra, Cố Sở Minh phát hiện mình đang đứng giữa một không gian mênh mông.
Mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, sấm sét rền vang, còn mặt đất bên dưới chỉ toàn là những tảng đá sắc nhọn. Một cơn gió lạnh thấu xương quét qua, cuốn theo tro bụi mờ mịt.
Không gian này... có gì đó rất quen thuộc.
— "Thái Hư Bí Cảnh... chính là nơi này?"
Đột nhiên, mặt đất rung lên dữ dội. Cố Sở Minh khẽ nhíu mày, đứng vững tại chỗ.
ẦM!
Mặt đất nứt toác. Một bàn tay khổng lồ màu đen từ lòng đất trồi lên, theo sau là một thân hình cao lớn với hai mắt có hai đạo hồn hoả nhảy nhót toả ra hàn khí kinh người.
Một con quái vật với gương mặt nửa người nửa thú.
Ma Hồn—tàn dư của những kẻ có huyết mạch Ma Chủ nhưng không thể thức tỉnh thành công, bị hút vào Thái Hư Cảnh và dung hợp với oán khí, cuối cùng hóa thành dã thú vô tri chỉ biết cắn xé.
Cố Sở Minh vẫn bất động, mặc cho bóng đen đó lao về phía mình với khí thế kinh người.
Khoảnh khắc tiếp theo:
"ẦM!!"
Bóng đen nổ tung.
Không phải vì Cố Sở Minh ra tay, mà là một luồng áp lực vô hình từ chính không trung giáng xuống, nghiền nát nó thành từng mảnh.
Một giọng nói cổ xưa quanh quẩn trong không gian.
— "Chỉ có kẻ mang huyết mạch thượng cổ thần mới có thể đi tiếp. Những kẻ còn lại... đáng chết!"
Đột nhiên, từ bầu trời, một cột sáng đen kịt ầm ầm giáng xuống, bao trùm lấy Cố Sở Minh.
Linh hồn hắn chấn động.
Một luồng sức mạnh khủng khiếp trào dâng, như thể muốn lột da rút gân hắn ngay tại chỗ.
Toàn thân Cố Sở Minh run rẩy, từng sợi kinh mạch như bị xé rách ra, nhưng hắn không kêu một tiếng nào.
Hắn chỉ nhắm mắt, mặc cho cơn đau xé toạc thể xác mình.
Đau đớn... thì sao chứ?
Đây là cái giá để có lại sức mạnh!
Ánh sáng đen mỗi lúc một đậm hơn, giống như một thứ sức mạnh tà ác nào đó đang xâm chiếm linh hồn hắn.
Đột nhiên—
BÙM!
Một tiếng nổ vang lên trong đầu Cố Sở Minh.
Cả thế giới xung quanh tối sầm lại.
Hắn cảm thấy mình như đang bị ném vào một nơi vô tận, nơi không có thời gian, không có âm thanh, chỉ có bóng tối bao trùm.
Giữa hư vô đó, một giọng nói trầm thấp, vang lên như từ cõi chết.
— "Huyết mạch của kẻ phản bội chư thần?... ngươi không xứng tiếp nhận truyền thừa này."
Cố Sở Minh nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
— "Vậy thì đến thử xem."
Áp lực bỗng tăng mạnh gấp mười lần.
Màu đỏ trong tròng mắt hắn dần sáng lên như những viên hồng ngọc phát sáng trong màn đêm. Một trận chiến sinh tử, chính thức bắt đầu!
Đăng bởi | UwU4136 |
Thời gian | |
Cập nhật |