Hiểu lầm?
Ban đêm trong Sơn Long bộ lạc rất yên tĩnh, mọi người đều đi ngủ hết. Phía ngoài cổng có hai săn nhân đứng gác với vẻ mặt say khước sau khi quá chén. Họ đang ngồi bên trong một cái trại nhỏ được gọi là Tum, nó là một cái nhà nhỏ xây từ bùn đất với mái nhà lợp bằng cỏ khô. Không có cửa sổ, nơi này chỉ để săn nhân gác cổng ngồi nghỉ ngơi.
Trên bầu trời tối đen bắt đầu có những giọt mưa rơi xuống.. Tốc độ rơi ngày càng nhanh làm cho không gian tĩnh lặng của bộ lạc nhanh chóng bị thay thế bởi tiếng mưa như thác đổ. Hai người săn nhân ngồi bên trong Tum chậm rãi ngẫn đầu lên nhìn ra ngoài bằng ánh mắt đờ đẫn.
"Lại một đêm chịu rét nữa rồi đây." Một trong số đó lên tiếng than thở.
Quả thật đúng như vậy. Trời mùa đông ở nơi đây vốn đã rất lạnh, cộng thêm sự ẩm thấp của cơn mưa mang lại làm cho sự giá rét ấy tăng thêm bội phần. Hai người săn nhân lấy một đồ bằng lông thú dày mặc lên thân thể tránh đi cái lạnh, còn tay thì vẫn không buông bình rượu còn đang uống dở.
Bên trong bộ lạc có một cái lều mặc cho cái lạnh bên ngoài vẫn không thể làm dịu đi sức nóng bên trong nó. Hình bóng hai cậu trai trẻ nhìn qua tưởng chừng như đang có một cuộc nói chuyện đơn thuần nhưng ẩn sâu trong sự im lặng là một sự áp bức không thể tả.
"Mặc Long ca ca, có phải có sự hiểu lầm gì đó không?" Mặc Sơn giọng nói rõ ràng có sự không bình tĩnh nhưng vẫn cố lên tiếng hỏi.
Mặc Long vẫn tiếp tục im lặng, ánh mắt sâu hoắm kia đang nhìn vào Mặc Sơn giờ đây chỉ còn lại sát khí. Những cuộc thực chiến sinh tử Mặc Long trải qua mấy ngày qua rõ là không phải chuyện đùa. Ngoài sự bước tiến to lớn trong tu vi thì khí chất toát ra từ người cậu là một thứ thay đổi không kém gì tu vi.
Ánh mắt đó tưởng chừng như là của một săn nhân nào đó đã tham gia bao cuộc giao chiến hơn là một cậu nhóc thông minh chỉ biết đánh nhau. Chính Mặc Sơn cũng nhận ra điều này. Mặc Long đang đứng trước mặt cậu không phải là một người ca ca dịu dàng ân cần với cậu mà hiện giờ chỉ còn tồn tại ý định lấy mạng Mặc Sơn trong ánh mắt.
"Hiểu lầm sao?" Giọng Mặc Long khàn khàn như đang tự hỏi chính bản thân hơn là nói với Mặc Sơn.
Ánh mắt cậu chuyển hướng nhìn xuống bụng mình. Một chữ Vạn màu đen vừa đủ lớn che lắp phần bụng của Mặc Long, nó hơi nghiêng về phía bên phải. Cậu nhớ lại trước khi bất tỉnh, trên đường chạy về Sơn Long bộ lạc thì cậu bắt gặp ông ta, Hạc lão.
Cậu đã vô cùng cảnh giác khi nhìn thấy ông ta, làm ông ta lại xuất hiện ở đây được, chẳng phải ông ta đã tới cái hang của Hắc Sư trước rồi sao? Nhưng những suy nghĩ đó nhanh chóng bị đánh bay đi khi Hạc lão xuất hiện chưa nói lời nào thì ông ta đã lao nhanh về phía Mặc Long, tay phải với thủ ấn kì lạ đâm sâu vào bụng cậu.
Cơn đau lập tức xuất hiện rồi nhanh chóng từ phần bụng vừa bị đâm thủng một lỗ mà lan ra khắp toàn thân. Mắt Mặc Long trợn trắng, miệng trào máu, cậu như bị tắt thở do phải hứng chịu cơn đau đột ngột như vậy.
Thời gian dường như ngừng lại ở khoảnh khắc này, cơn đau dai dẳng đã làm Mặc Long mất đi ý thức chỉ sau năm hơi thở. Trước đó cậu chỉ kịp nghe một phần lời nói của Hạc lão nói khi ông ta ghé sát vào tai cậu.
"Đệ tử ta.. Mặc Sơn.. giết ngươi!" Ngay sau đó ý thức cậu liền mất đi.
Khi vừa tỉnh và mở mắt ra cậu đã thấy mình nằm bên trong căn lều quen thuộc. Cảm giác trải qua khi gặp Hạc lão nó chỉ như mới xảy ra vậy làm thần trí cậu không ổn định. Lại nói, khi thấy Mặc Sơn tiến lại gần mình thì những từ cuối cùng nghe được như một lời nhắc nhở liên tục lập lại trong đầu Mặc Long khiến cậu vốn đang không ổn định giờ càng thêm mờ mịt.
Cảm nhận về không linh của mình làm Mặc Long không khỏi lo lắng. Nó dường như đã biến mất, lại liên kết với Hạc lão khiến cậu không kịp phân tích thêm mà kết luận ngay không linh của bản thân đã bị ông ta moi ra ngoài. Nhưng hiện tại dò xét cảm nhận kĩ càng hơn thì Mặc Long phát hiện rằng không linh không phải đã biến mất mà đúng hơn nó bị một thứ gì đó đóng chặt lại làm cậu không cảm nhận rõ ràng được. Không khó để hiểu ra nguyên nhân dẫn đến điều này chính là dấu ấn trên bụng cậu.
Sau một khoảng lặng lâu làm Mặc Sơn cảm thấy bị áp bức đến tột cùng, cứ ngỡ như thời gian đang bị đóng băng khiến hơi thở của cậu đang trở nên nặng nề hơn. Đúng lúc đó một bóng người bên ngoài lều vén tấm màn đi vào, phá vỡ sự im lặng.
"Này mẹ ta cho ta qua ngủ cùng hai ngươi này.. hử?" Người vừa bước vào đó không ai khác chính là A Liệt.
Từ cái lạnh giá rét thấu xương bên ngoài đến bầu không khí bên trong lều hiện tại làm A Liệt hơi bất ngờ không biết phải ứng xử thế nào. Nhưng rồi ánh mắt cậu nhanh chóng đặt lên người Mặc Long.
"Ngươi đã tỉnh dậy rồi à!" Giọng nói tuy vẫn hơi gượng ép nhưng điều đó không che đậy được sự vui mừng và phấn khích của A Liệt. Cậu chạy nhanh về phía Mặc Long giang rộng hai tay rồi ôm chặt. Nước mắt cung với nước mũi của A Liệt hòa vào nhau chảy liên tục xuống vai Mặc Long.
"Tên chết bằm này! Ngươi bỏ đi đâu cả tháng trời không nói với ta một lời. Khi trở về lại nằm một đống như xác chết vậy, ngươi làm mọi người lo lắng như vậy đúng là đánh chết mà!" Càng nói dòng nước đó càng chảy ra dữ dội hơn nữa, tiếng khóc của A Liệt cũng càng to hơn. May mắn là tiếng mưa xối xả bên ngoài đã át đi tiếng khóc của cậu ta, nếu không với âm lượng này có thể đã ngay lập tức đánh thức toàn bộ Sơn Long.
Mặc Long lúc này đã thoát khỏi suy nghĩ trong đầu mà trở về thực tại vội vàng đẩy A Liệt đang dính chặt cậu ra khỏi người.
"Ghê quá. Ngươi còn là con nít hay sao vây?" Mặc Long lời nói ra thì với âm điệu ghét bỏ nhưng khuôn mặt lại đang cười khổ với tên trước mặt. Nhưng nụ cười trên khuôn mặt cũng mau chóng tắt đi.
"Mặc Sơn, sáng mai đệ sẽ cùng ta đi đến nơi đó luyện tập chứ?" Tưởng chừng như đây là một câu hỏi bình thường của ca ca nói với đệ đệ mình nhưng chỉ có Mặc Sơn mới biết đây rõ ràng không phải câu hỏi mà là mệnh lệnh. Luyện tập chỉ là cái cớ, sự thật thì cuọc gặp mặt này là để Mặc Sơn giải thích rõ ràng với Mặc Long. Vì thế, lời của Mặc Long vừa dứt thì Mặc Sơn đã lập tức lên tiếng đồng ý.
Tối đó cả ba người đã ngồi tâm sự rất lâu đến tận đêm muộn rồi mới đi ngủ. Nhưng thật chỉ có một mình A Liệt là nhắm mắt. Sáng hôm sau, trong khi A Liệt vẫn còn đang ngủ say đến không biết trời cao đất dày thì hai người bên cạnh cậu ta đã rời khỏi giường từ lúc nào.
Dưới gốc cây cổ thụ, vẫn là hình bóng của cậu thiếu niên hăng say luyện tập vung kiếm nhưng giờ đây có chút khác lạ. Cậu thiếu niên đó thân hình đã cao lớn hơn rất nhiều không còn dáng vẻ trẻ con nữa mà là một chàng thiếu niên vô cùng khỏe mạnh.
Mặc Long đứng quay lưng lại với Mặc Sơn hướng ánh nhìn đến cái cây cao lớn trước mặt.
"Một cường giả như Tuế Nguyệt ẩn thân ở đây lâu được đến như vậy, chắc hẳn bản thân cái cây này cũng không hề tầm thường." Nhìn thân cây cao lớn, sức sống toát ra từ nó vô cùng mãnh liệt làm Mặc Long có chút bất ngờ. Trước đây do không có tu vi nên cậu không hề phát hiện ra, linh khí tồn tại xung quanh cái cây này vô cùng nồng đậm, dồi dào và mạnh mẽ như một thác nước.
"Cảm giác này.. linh khí của tiên tộc bên trong mình như đang sôi trào vậy. Có cảm giác chỉ cần hấp thụ linh khí từ cái cây này đủ lâu thì mình sẽ đột phá cảnh giới cao hơn nữa!" Trong lòng Mặc Long kinh ngạc đưa mắt nhìn lên phía trên ngọn cây nhưng đương nhiên là không thể thấy được.
"Đệ muốn nói là có lẽ huynh đã hiểu lầm rồi." Bất ngờ Mặc Sơn ở phía sau lên tiếng kéo Mặc Long về hiện thực. Cậu vẫn im lặng ý muốn Mặc Sơn nói tiếp.
Dường như đã hiểu ý của Mặc LOng, Mặc Sơn tiếp tục lên tiếng giải thích:
"Cái ông lão tên Hạc lão gì đó mà ca ca nói, đệ quả thật đã gặp qua một lần. Đó là khi đệ ra ngoài đi săn cùng với các săn nhân. Ông ta xuất hiện và nói cho đệ biết về con đường tu luyện của linh tu còn chỉ bảo đệ nhiều điều. Lúc đó đệ chỉ nghĩ ông ta là người tốt thôi chứ không hề liên quan gì đến ca ca cả."
"Không sao, ta tin tưởng đệ mà. Cho ta xin lỗi về chuyện đêm qua, ta mơ thấy ác mộng nên khi tỉnh lại không phân biệt đâu là ảo đâu là mộng thành ra tâm trí của ta bị rối loạn."
Mặc Long đáp lại lời giải thích của Mặc Sơn gần như ngay tức khắc, thêm giọng điệu có chút hờ hững điều này làm nó giống như ngắt lời Mặc Sơn thì đúng hơn. Nhưng với Mặc Sơn thì nó không có gì khác lạ, cậu xem đó chính là lời tha thứ của Mặc Long giành cho mình.
Cậu không biết lý do tại sao Mặc Long lại biết về Hạc lão, thậm chí có vẻ như Mặc Long rất hận ông nhưng dù cho không làm điều gì sai trái thì Mặc Sơn nghĩ rằng nếu lời xin lỗi có thể giải quyết hiều lầm giữa cậu và ca ca mình thì Mặc Sơn sẵn sàng nhận lỗi mà không có chút do dự. Lời tha thứ mặc dù có phần hơi hờ hững đó của Mặc Long đã giúp Mặc Sơn trút đi gánh nặng từ tối đêm qua đến giờ, cậu lên tiếng đáp lại:
"Ca ca không cần phải xin lỗi đệ đâu. Nhưng mà ca mơ thấy ác mộng sao, đó là gì vậy?"
Mặc Sơn hơi lo lắng hướng ánh mắt về phía Mặc Long vẫn đang quay lưng về phía cậu.
"Không có gì, chỉ là ác mộng bình thường thôi. Ta có chút hơi mệt đệ về trước đi lát nữa ta về sau."
Mặc Sơn cảm thấy khó hiểu. Bầu không khí đêm qua quả thật rất áp bức nó thể hiện rằng Mặc Long đã cảm thấy điều gì đó rất tiêu cực từ người Mặc Sơn nên Mặc Long mới phản ứng như vậy. Đó cũng là lần đầu tiên Mặc Sơn nhìn thấy Mặc Long nhìn mình như thế nên cậu biết đây không phải một hiểu lầm nhỏ. Nhưng tạm gát lại những suy nghĩ đó, Mặc Sơn nói thêm vài câu dặn dò Mặc Long rồi quay lưng đi về.
Về phía Mặc Long từ nãy đến giờ cậu vẫn đang nhắm mắt, lời giải thích của Mặc Sơn không hề lọt vào tai cậu. Từ khoảnh khắc cậu đưa tay lên chạm vào thân cây, một nguồn linh khí nồng đậm và dồi dào tràn vào thân thể cậu một cách chủ động. Mặc Long cảm thấy rõ ràng đây là cơ thể cậu tự hấp thu lượng linh khí ấy chứ bản thân cậu không hề có chủ đích làm vậy.
Dòng linh khí tràn vào đều tập trung vào một chổ, đó là bụng của cậu nơi chữ vạn màu đen xuất hiện. Từ đêm qua đến giờ Mặc Long vẫn chưa có thời gian suy nghĩ về vấn đề đang xảy ra với không linh của mình tại sao cậu có cảm giác như nó đang bị phong ấn vậy thì giờ đây, lượng linh khí chảy vào chữ vạn làm Mặc Long cảm nhận rõ phong ấn ấy như có dấu hiệu yếu đi.
Sau một canh giờ đứng bất động như vậy mặc kệ cho linh khí tràn vào thân thế thì đột nhiên nét mặt Mặc Long trở nên hoảng hốt mà vội rút tay khỏi thân cây, ngăn không cho linh khí tràn vào nữa. Cậu ngồi bệt xuống mặt đất, trán đầm đìa mồ hôi hơi thở thì trở nên nặng nhọc.
"Đó là gì vậy?" Mặc Long tự hỏi trong đầu của mình. Trên bụng của cậu, chữ vạn màu đen rõ ràng đang phát sáng. Nói đúng hơn màu đen của nó càng đậm thêm nữa làm cho nó như đang phát ra một ánh sáng màu đen chết chóc không ngừng chậm rãi nhấp nháy.
"Tại sao trong không linh của mình lại có thêm một con sư tử?" Hơi thở càng trở nên gấp gáp thêm, Mặc Long nhớ lại khoảnh khắc lúc nãy khi linh khí tràn vào làm phong ấn trở nên suy yếu thì cùng lúc đó Mặc Long dần cảm nhận được liên kết rõ nét bên trong không linh.
Một con sư tử màu đen với hình thù kì dị toàn thân như được tạo từ tử khí nằm lơ lửng bên trong. Sẽ không có gì đáng nói nếu như cặp mắt như sao trời của Tuế Nguyệt mở ra bên trong không gian tối đen của không linh nhìn thẳng vào con sư tử đang nằm đó. Thêm cái sự chết chóc nồng đậm mà nó mang lại làm Mặc Long vô cùng sợ hãi mà vội rụt tay lại.
Sau một lúc lâu hít thở lấy lại bình tĩnh, Mặc Long đứng dậy đi về phía thân cây ngồi xuống xếp bằng, mắt nhắm lại từ từ cảm nhận dòng linh khí xung quanh. Thân thể cậu được bao quanh bởi những dòng linh khí đó, hấp thu hết. Càng ngày chữ vạn ở bụng càng sáng dữ dội hơn, Mặc Long càng cảm nhận rõ sự liên kết của mình với không linh rồi từ từ tiến vào.
Cảm ơn mọi người đã đọc, chúc mọi người đọc chuyện vui vẻ!
Đăng bởi | MinhSon2024 |
Thời gian |