Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuẩn bị

Tiểu thuyết gốc · 2420 chữ

Mặc Long ngồi nhắm mắt tựa lưng vào gốc cây, không khí xung quanh cậu đang xao động một cách mờ ảo nhưng bằng mắt thường có thể nhìn thấy được điểm đến của những dòng chảy linh khí này là chữ vạn trên bụng Mặc Long.

Còn về Mặc Long thì lúc này đây bên trong không linh của cậu có sự biến khôn lường. Ánh sáng mờ ảo từ cặp mắt đang xuất hiện giữa không gian tối đen của Tuế Nguyệt như muốn thiêu đốt những làn tử khí bao bọc xung quanh thân hình Hắc Sư. Sự cảnh giác cao độ từ ánh mắt được bộc lộ càng rõ hơn khi Hắc Sư đang dần có phản ứng với dòng linh khí chảy vào người Mặc Long.

Nó hấp thụ từng chút từng chút một, làm cho thân hình nó ngày càng hiện rõ ra không còn mờ mờ ảo ảo như lúc đầu. Mắt nó chậm rãi mở ra, hướng cái nhìn chết chóc về phía Tuế Nguyệt. Nó dường như không một chút sợ hãi với sự uy áp của Tuế Nguyệt đang tràn ngập trong không gian nơi đây, nét mặt cứ bình thản mà nhìn chằm chằm đối diện trực tiếp với Tuế Nguyệt.

“Thật không thể tin được, chuyện hoang đường như này lại có thể xảy ra...” Đó là giọng của Tuế Nguyệt, âm thanh phát ra như thể do chính nơi này lên tiếng chứ không xuất phát từ một điểm cụ thể mà nó đang bao quát hết thảy.

Người ngạc nhiên nhất chắc có lẽ là Mặc Long. Cậu không biết vì sao Tuế Nguyệt lại có thể tỉnh lại được trong khí trước đó chính ông ta bảo rằng sẽ chìm vào giấc ngủ say, nhưng đó chỉ là trong lòng còn ngoài mặt cậu chỉ hơi nhíu mày lại rồi chăm chú nghe tiếp cuộc đối thoại chứ không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc trên mặt.

“Hahahahaha...!” Hắc Sư bỗng nhiên cười lớn. Giọng cười của nó mang trong đó sự bất ngờ nhưng lại tràn ngập sự sảng khoái.

“Nếu chuyện hôm nay bị truyền ra ngoài nó sẽ trở thành ngòi nổ cho sự sụp đổ của giới nguyên này hahahaha...!” Trái ngược với tiếng cười tưởng chừng như đang vui vẻ nhưng mang nặng sát khí của Hắc Sư là ánh mắt càng trở nên âm trầm của Tuế Nguyệt.

“Đến lúc ngươi nên giải thích cho ta rồi chứ?” Giọng nói mang chút mất kiên nhẫn của Tuế Nguyệt làm Hắc Sư cười khoái chí hơn nữa.

Sau khi cười một tràn cười sảng khoái Hắc Sư dần trở nên nghiêm nghị. Ánh mắt như có hàng ngàn hàng vạn mũi dao hận không thể đâm thủng hai con ngươi đang phát sáng trước mặt.

“Phải! Đây chính là ý định của ta! Không có sự trùng hợp nào ở đây cả.” Không để ý đến nét kinh ngạc của Tuế Nguyệt qua ánh mắt vừa mở to hơn trước, Hắc Sư nói tiếp như thể đang gầm lên làm người nghe kinh hãi:

“Chỉ còn con trâu trắng chết tiệt đó nữa là ta sẽ đạt được mục đích cuối cùng. Mọi thứ đang ở đây rồi! Đang ở đây rồi! Hahahaha!” Lần này rõ ràng không phải do sự khoái chí nữa mà con thú màu đen ấy đang thực sự điên dại, tiếng cười làm tử khí đang bao quanh khắp thân hình nó phải hoảng loạn mà bay nhanh một cách vô định.

Mặc Long nghe đến đây thì thân thể như bị một áp lực nào đó đè nặng lên thần trí buộc cậu phải thoát khỏi không gian nơi đây trở lại thực tại. Mở mắt ra, đứng trước mặt Mặc Long là Vu mẫu đang đứng quay lưng về phía cậu. Dáng người bà vẫn vậy chỉ có khác là cái lưng đã còng hơn trước.

Mặc Long thần trí tuy vẫn còn chưa tỉnh táo hoàn toàn nhưng gặp hình bóng người đứng trước mắt cậu không kìm được sự xúc động trong trong lòng mà lên tiếng gọi:

“Vu Mẫu!” Giọng cậu run run, nước đọng ở khóe mắt đang trực trào chảy.

Mặc Long đương nhiên không phải là con người yếu đuối, chẳng qua những gì cậu trải qua trong một tháng vừa rồi có thể nói là cực hình đối với Mặc Long. Chỉ toàn bị rượt đuổi, chém giết, mưu mô và xảo quyệt. Chỉ trong một tháng mà Mặc Long đã phải nhiều lần cảm nhận cái chết đang cận kề.

Mặc Long đã phải chế ngự những cảm giác cậu cho là yếu đuối để có thể vượt qua những trử ngại đó. Cậu không phải không nhớ nhà, cậu rất nhớ chứ. Đó là nơi cậu đã được sinh ra và lớn lên mà. Cậu không phải không nhớ Vu mẫu, mà mỗi khi nhớ đến bà trong lòng Mặc Long lại sinh ra cảm giác ấm áp được bảo vệ, khiến cậu có cảm giác ỷ lại không muốn tự mình phải tự mình đối mặt với những khó khăn phía trước.

Giờ đây sau khi trải qua tất cả Mặc Long biết hiện tại cậu không cần phải kiềm chế những ý muốn ấy trong lòng nữa, ít nhất là ở thời điểm hiện tại. Nghĩ đến đây một giọt nước mắt ở khóe mắt phải xuất hiện lăn dài trên má.

“Người ta nói rằng, khi một người rơi nước mắt giọt nước mắt đầu tiên chính là thứ cho biết người đó đang có cảm xúc như thế nào.” Vu mẫu xoay người lại nhìn vào chàng trai trẻ đã trưởng thành hơn rất nhiều, cứ ngỡ như là người xa lạ nếu không có sự thân thuộc từ sợi dây vô hình đang liên kết hai người họ.

“Mắt phải sao... Để ngươi phải chịu cực khổ rồi.” Giọng nói tràn ngập sự dịu dàng ấm áp đó càng làm nước mắt của Mặc Long tuôn ra nhiều hơn. Giống như tối hôm trước khi đứng trước Mặc Sơn, Mặc Long chỉ đơn giản chảy dòng lệ trong lòng mà không òa lên hay gào lên bất kì âm thanh nào. Điều đó cũng phản ánh phần nào con người nội tâm của cậu, nếu người khác không quan sát kĩ không chịu dõi theo cậu thì sẽ không biết cảm xúc thật sự của Mặc Long. Giống Vu mẫu hiện tại nếu bà không quay đầu lại nhìn thì bà cũng không thể nhận ra Mặc Long đang khóc.

Vu Mẫu chỉ nói vậy rồi im lặng, bà từ lúc sinh ra đến lúc già nua đều gắng liền với đời sống bộ lạc. Không một ai thấu hiểu sự khó khăn của những tộc nhân hơn bản thân bà được. Chính vì lý do đó, Vu Mẫu biết rằng thiệt thòi là không thể thiếu đối với Mặc Long, có chẳng qua cậu chịu đựng nhiều hơn người khác mà thôi.

Vu Mẫu đợi thêm một lúc nữa để Mặc Long bình ổn trở lại rồi lên tiếng:

“Để ta nói cho ngươi biết một chuyện. Hãy chuẩn bị thật kĩ càng bởi vì cuộc tuyển chọn sắp tới sẽ xảy rất nhiều biến số mà ngay cả ta cũng không thể lường trước được.”

Nói đến đây, Vu Mẫu lấy từ trong người ra một cái quả cầu tròn nhỏ vừa bằng lòng bàn tay ném về phía Mặc Long.

“Đây là một con mắt của hung thú sau khi được ta huyết tẩy. Nhỏ máu của ngươi lên nó, nó sẽ nhận ngươi làm chủ.”

Mặc Long chỉ chững lại trong khoảnh khắc nhìn vật đang cầm trong tay, sau đó cậu liền cắn mạnh đầu ngón tay, nhỏ vài giọt máu từ vết thương lên con mắt.

Ngay lập tức, con mắt từ màu trắng dã với tròng đen đã xám xịt ngay lập tức bị hấp thụ máu của Mặc Long, màu sắc con ngươi dần chuyển sang màu đỏ đậm.

Mặc Long cảm nhận được một sợi dây máu vô hình đang liên kết cậu và con mắt kia. Cậu cảm giác như mình có thể điều khiển con mắt này tùy theo y muốn bằng cách bơm lực khí huyết trong người mình vào nó. Nghĩ là làm, Mặc Long vận chuyển lực khí huyết trong cơ thể truyền vào trong con mắt. Lập tức con mắt động đậy, nó bay lên giữa không trung, lơ lửng trước mặt Mặc Long.

Trong khoảnh khắc Mặc Long cảm thấy tầm nhìn của bản thân như tăng lên gấp bội, cậu có thể quan sát ngay cả phía sau lưng mình mà không cần quay đầu lại. Mặc Long tiếp tục điều khiển con mắt bay đi chổ khác, hướng về phía bộ lạc. Trong lúc này đây nó đã trở thành con mắt thứ ba của cậu, cậu quan sát được mọi thứ trên đường đi của nó như thể chính bản thân đang di chuyển và quan sát vậy.

Nhưng Mặc Long nhận ra rằng, con mắt này cậu không thể điều khiển nó đi quá xa. Cậu cảm nhận sự liên kết với nó sẽ càng yếu nếu nó đi càng xa. Hiện tại Mặc Long chỉ có thể điều khiển con mắt cách cậu tối đa hai mươi mét. Dường như chỉ cần con mắt nhích thêm một ít nữa thôi thì Mặc Long sẽ lập tức mất liên kết với nó. Thấy vậy cậu liền thu hồi nó trở lại.

“Khi ngươi càng mạnh, ngươi sẽ có khả năng điều khiển con mắt đi được xa hơn, từ đó quan sát nhiều hơn để tránh nguy hiểm.”

Vu Mẫu vừa cất bước đi trở về hướng bộ lạc vừa dặn dò lời cuối cùng với Mặc Long:

“Người ta thường chú tâm vào tăng cường sức mạnh để bản thân có thể đối đầu với nguy hiểm mà vẫn sống sót rồi tự ngộ nhận đó là cách họ tránh sự nguy hiểm. Nhưng đó rõ ràng là sai lầm.” Vu Mẫu lắc đầu rồi nói tiếp:

“Cách tránh nguy hiểm tốt nhất đó chính là quan sát. Khi ngươi biết trước được nguy hiểm thì việc cần làm là chạy trốn. Khi đó ngươi sẽ an toàn mà chả cần phải đặt cược bất kỳ sự an toàn của bản thân. Vì lẽ đó ngươi hãy tận dụng thật tốt khả năng của con mắt này mà sống sót.”

Đoạn nói đến đây thì bóng dáng của Vu Mẫu cũng đã khuất trong cánh rừng. Mặc Long phía sau cúi chào bà lão xong thì quay trở lại nhìn thân cây trước mặt. Cậu không phải là không hiểu đạo lí Vu Mẫu mới vừa dạy cậu, mà ngược lại cậu hiểu rất rõ, hiểu rõ chạy trốn khỏi nguy hiểm là cách tốt nhất dùng để đối đầu.

Nhưng trong lòng Mặc Long có chút bối rối khi cậu cảm thấy đạo lí này không hoàn toàn đúng nhưng lại không thể chỉ ra là nó sai ở đâu. Nghĩ ngợi một lát rồi cậu cũng gác lại chuyện này, ngồi xuống bắt đầu tiếp tục hấp thụ linh khí nơi đây để tu luyện.

Một ngày rồi hai ngày, Mặc Long giành buổi sáng cả ngày ngồi dưới gốc cây mà hấp thụ linh khí, còn buổi trưa cậu sẽ đi săn thú rừng để ăn, ăn xong lại tiếp tục ngồi dưới gốc cây tiếp tục hấp thụ. Cả chiều và tối cậu dùng để luyện tập huyêt sát công để tăng cường lực khí huyết. Hiện tay tu vi Ngưng huyết tầng ba của Mặc Long đã hoàn toàn được củng cố.

Cậu cảm giác nhờ có có linh khí mà cơ thể cậu phần nào được tăng cường, qua đó lực khí huyết cũng được tăng mau chóng hơn. Mặc Long lặp đi lặp lại thói quen đến trước ngày thi tuyển chọn bắt đầu một ngày thì cơ thể cậu bắt đầu có sự khác biệt.

Buổi sáng hôm đó như mọi khi, Mặc Long ngồi hấp thụ linh khí bên dưới gốc cây thì lượng linh khí cậu tích tụ trong người bỗng luân chuyển nhanh chóng. Cảm thấy bất ngờ nhưng Mặc Long không dừng lại mà tiếp tục hấp thụ càng nhiều linh khí hơn nữa. Cùng lúc đó Mặc Long cảm nhận được dường như những nơi mà linh khí đi qua thì lập tức nơi đó như được đã thông mà sức lực tràn đầy.

Cuối cùng khi Mặc Long nhận thấy rằng toàn bộ những nơi kinh khí đi qua đều được đã thông thì cậu mới dừng lại. Trên người Mặc Long xuất hiện những vệt đen bẩn có mùi hôi không thể chịu được, tập trung nhiều nhất ở cánh hai cánh tay. Thấy vậy Mặc Long lấy làm lạ nhưng do không cảm nhận được sự bất thường bên trong cơ thể nên cậu đứng dậy tiến đến dòng sông mà tắm rửa một lược.

Ngâm mình trong dòng nước trong vắt và mát lạnh, Mặc Long cảm thấy vô cùng dễ chịu. Cậu còn cảm nhận được một thứ khác khiến cậu bất ngờ đó là giờ đây, cậu có thể di chuyển linh khí ra ngoài thân thể để sử dụng. Nó không nhiều, Mặc Long chỉ có thể dẫn động linh khí ra đến hai bàn tay hoặc hai bàn chân để tăng cường lực lượng chổ đó. Nhưng Mặc Long vô cùng vui mừng bởi chỉ cần bấy nhiêu đã đủ để làm thực lực của cậu tiến thêm một bước dài nữa.

Kết hợp linh khí với lực khí huyết trong có thể rồi cùng dẫn động chúng ra ngoài sẽ làm tăng cường sức mạnh cơ thể Mặc Long lên mức không thể tưởng tượng được.

Cậu nhanh chóng leo lên bờ, không hướng trở về bộ lạc mà lại đi về phía gốc cây để tiếp tục tập luyện. Dù chỉ còn một ngày nhưng Măc Long biết được chỉ cần có thể làm chủ được cả hai loại khí lực này sẽ giúp bản thân mạnh lên đáng kinh ngạc, sẽ lại thêm phần sống sót vào ngày mai.

Cảm ơn mọi người đã đọc, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Bạn đang đọc Mặc Nộ sáng tác bởi MinhSon2024
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MinhSon2024
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.