Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lên đường

Tiểu thuyết gốc · 2940 chữ

Trên đỉnh núi Sơn Long, khi bầu trời mới tờ mờ sáng , ánh mặt trời còn chưa kịp ló dạng trước tầm mắt của những tộc nhân. Thì ở một nơi cách Sơn Long bộ lạc không xa nằm phía sâu trong rừng, một bóng hình quen thuộc đang ngồi xếp bằng nhắm mắt thiền định.

Mặc cho cảnh quan xung quanh còn hơi mờ ảo do trời chưa sáng hẳn, nhưng khi nhìn kĩ trên người thanh niên đang ngồi đó sẽ thấy xung quanh thân thể cậu đang có một dòng linh khí tỏa ra khiến thân ảnh dao động.

Dòng linh khí này không giống như của Diệu Linh, có màu xanh thuần khiết. Nó có màu đỏ, màu đỏ làm nó giống như chính máu huyết trong người người đó tuôn chảy ra ngoài rồi luân chuyển chứ không phải do hấp thụ từ tự nhiên. Mặc Long mở mắt.

Cậu đưa tay lên đánh ra một quyền bằng tay phải thẳng ra trước mặt. Dòng linh khí lúc nãy còn đang luân chuyển xung quanh thân thể thì giờ đây bị dẫn động bởi cú đánh mà tạo ra áp lực gió đủ mạnh để thổi bay đống lá cây trước mặt.

“Giống như mình nghĩ, loại linh khí mình hấp thu được có khả năng cộng hưởng với lực khí huyết để tăng cường sức mạnh bản thân. Chưa kể khi dẫn động hai loại khí lực này cùng lúc có thể giúp thân thể mạnh lên gấp bội.”

Mặc Long vừa đưa mắt nhìn lá cây đang rơi xuống vừa suy ngẫm.

“Nếu mình có thể tận dụng thuần thục điều này thì...”

Mặc Long trầm ngâm một lúc rồi đứng dậy, tay phải làm ra một ấn ký đưa lên trước mặt. Lập tức một con mắt hung thú màu đỏ nhạt từ trong cái túi đeo bên hông bay ra, lơ lửng giữa không trung. Một sợi khí huyết liên kết giữa cậu với nó xuất, rõ ràng sợi khí huyết này có chút khác với hôm qua. Mặc Long cho con mắt đi sâu vào trong rừng rồi từ từ quan sát.

“Mười mét, mười hai mét,...”

Vẫn tiếp tục vào sâu thêm nữa, cậu cảm nhận được liên kết giữa cả hai còn đang rất rõ ràng.

“Mười sáu, mười tám, hai mươi.”

Hôm qua khi lần đầu sử dụng, đây đã là khoảng cách giới hạn của Mặc Long, khi con mắt cách cách cậu hơn hai mươi mét thì liên kết sẽ biến mất. Nhưng hôm nay

“Hai mươi hai, hai mươi bốn, hai mươi sáu,...” Vẫn còn tiếp tục được. Lúc này Mặc Long đã nhắm mắt lại, tập trung để cảm nhận sợi khí huyết đang dần mỏng lại, mờ ảo dần.

“Ba mươi, ba mươi hai,... bốn mươi!” Mặc Long vội mở mắt, hướng về phía con mắt mà nhanh chóng chạy đến.

“Chỉ có thể cách mình ba mươi chín mét. Nhưng cũng đã tốt hơn hôm qua rất nhiều rồi.”

Mặc Long phải chạy đi lấy lại con mắt là do vừa rồi cậu đã cho con mắt ra khỏi phạm vi tối đa. Ngay khoảnh khắc đó, liên kết giữa cậu và con mắt lập tức biến mất, Mặc Long không còn điều khiển được nó nữa. Thậm chí trong lúc di chuyển lại gần con mắt, cậu mới phát hiện ra là dù đã ở trong phạm vi thì cũng không còn điều khiển được nó nữa, chỉ có thể cảm nhận được vị trí.

“Vậy là mỗi khi sợi khí huyết đó đứt, mình phải nối lại một sợi khác sao. Một hạn chế to lớn...”

Thật vậy, khi liên kết bị đứt. Dù còn cảm nhận được vị trí của con mắt nhưng Mặc Long lại không còn thấy được hình ảnh từ con mắt nữa. Nói cách khác, cậu đang như người mù mà lao đầu đến chổ nó để nhặt lại.

Đến nơi, cậu thấy con mắt đã rơi xuống một đám lá cây dưới đất, nó cũng không còn phát ra ánh sáng đỏ mờ nhạt nữa mà chỉ giống như một con mắt bình thường , đang chờ cậu đến nhặt lại.

Sau khi nhỏ lại vài giọt máu lên nó, cảm nhận được sợi khí huyết đã xuất hiện trở lại, Mặc Long mới cất nó lại trong cái túi đeo hông rồi chạy hướng trở về phía bộ lạc.

Lúc này bên trong Sơn Long bộ lạc, các tộc nhân từ già trẻ lớn bé đều đã tập trung lại chổ tế đàn của bộ lạc. Vu Mẫu đứng trên đó, nét mặt nghiêm nghị với cái áo làm bằng loại cây gai. Loại áo rất hiếm thấy trong bộ lạc, Vu Mẫu chỉ mặc nó trong những dịp quan trọng.

Bà nhìn lướt qua các tộc nhân trước mắt, rồi lại nhìn qua các tiểu Liệp Hộ. Không thấy Mặc Long trong số đó nhưng bà cũng không có ý định đợi cậu.

“Các tộc nhân của ta, hôm nay là ngày diễn ra cuộc tuyển chọn săn nhân của bộ lạc. Chúng ta sẽ chọn ra năm người có năng lực nhất trong đám thiếu niên trẻ ở đây để tham dự. Chỉ những tộc nhân manh mẽ thật sự mới đủ tư cách tham gia đợt tuyển chọn lần này.”

Vu Mẫu ngưng lại trong khoảnh khắc, hít một hơi sâu rồi dang rộng hai tay nói lớn như hét:

“Những tộc nhân đó tương lai sẽ là trụ cột của bộ lạc, gánh vác an nguy của tất cả các tộc nhân, gánh trên vai một trách nhiệm vô cùng cao cả!”

Các tốc nhận đứng phía dưới bắt đầu hưởng ứng lời nói của Vu Mẫu một cách mạnh mẽ, các Săn Nhân thì càng thêm tự hào về chính bạn thân mình. Còn các tiểu Liệp Hộ sắp được tham dự như được tiếp thêm một ngọn lửa cháy hừng hực đầy khí thế.

“Chính vì thế, ta muốn những tộc nhân được ta tin tưởng lựa chọn nỗ lực cố gắng hết mình để vượt qua kì tuyển chọn này. Đầu tiên...”

Ánh mắt Vu Mẫu hướng về thiếu niên thiếu niên nhỏ tuổi nhất, đang đứng đầu hàng với ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó.

“Mặc Sơn!”

Tộc nhân đã khai linh với Bạch Ngưu, một con thú linh mạnh mẽ và cùng hiếm thấy nên hiển nhiên Mặc Sơn nằm trong danh sách tham gia tuyển chọn. Mọi người cùng lúc nhìn về phía cậu thiếu niên nhỏ tuổi đó, còn Mặc Sơn thì đang từ bước lên tế đàn đứng trước mặt Vu Mẫu.

“Tiếp theo, Tất Túc và Na Lạp!” Khi Vu Mẫu vừa dứt lời thì cả hai người cùng bước lên tế đàn đứng nối tiếp bên phải Mặc Sơn.

Ngoại hình trái ngược của cả hai làm dấy lên sự hiếu kì cho các tộc nhân phía dưới. Tất Túc đã khai linh với Địa Lang. Đây là thú linh có hình dạng một con chó sói to lớn ngang với một tộc nhân trưởng thành. Loài này nổi tiếng có khứu giác cực kỳ mạnh, chúng có thể đánh hơi thấy kẻ địch cách đó vài dặm đường.

Ngoài ra loài này có tốc độ nhanh không kém gì một con linh dương, hàm răng thì lại sắc nhọn cùng bản năng khát máu đã khiến chúng trở thành một loại thú linh đáng sợ và vô cùng mạnh đối với các linh tu.

Về phía Na Lạp, thú linh của cô gái này là một con Thạch Trư, là loài heo sống trên thảo nguyên phía bên ngoài các khu rừng. Chúng sỡ hữu cặp nanh to lớn và sắc nhọn, là một vũ khí lợi hại loài này dùng để chiến đấu.

Nhưng phải kể đến lớp da dày như được bao bọc từ đá trên người chúng. Lớp da này có hình thù quái dị, vô cùng sần sùi nhưng lại cứng rắn, là áo giáp tự nhiên của loài này. Thậm chí, với những cung tên bình thường sẽ không thể nào đâm thủng được lớp da ấy, muốn bắt được nó chỉ có thể dùng giáo mới đâm xuyên qua được bộ áo giáp này.

Tất Túc và Na Lạp là hai người bạn thân nhau từ nhỏ, họ hiểu nhau như hiểu chính bản thân mình nên với khả năng của hai người, một người công một người thủ cộng thêm khả năng ăn ý cao thì quả thật bọn họ hoàn toàn xứng đáng tham gia chuyến đi lần này.

Hai tiểu Liệp Hộ còn lại lần lượt là A Liệt và một cô gái tên Tô Tiêu Y. Tô Tiêu Y là cháu gái của Vu Mẫu. Cô từ lâu đã nổi tiếng trong bộ lạc là thông minh lanh lợi. Thú linh của cô là một con chim ưng. Loài này xuất hiện ở đây rất ít, gần như quanh năm chỉ mới thấy chúng vài lần lúc chúng bay ngang qua khu vực này.

Loài ưng này rất to lớn, đôi cách dài ước chừng ba mét, móng vuốt sắc nhọn có thể dễ dàng bấu chặt vào tận xương tủy của con mồi. Quan trọng nhất là khả năng bay lượn của loài này, một con chim ưng có thể bay liên tục một ngày một đêm mà không cần nghỉ ngơi hay ăn uống. Nhưng cái đáng sợ nhất của loài này chính là khả năng quan sát. Đôi mắt của chúng có thể nhìn rõ con mồi ở khoảng cách gần năm dặm, điều này là một lợi thế khổng lồ cho linh tu có thể quan sát kẻ địch từ xa mà không gặp nguy hiểm.

Với tiềm năng của bản thân cùng với thân phận là cháu của Vu Mẫu, cô được xem là người có khả năng trở thành Vu Mẫu tiếp theo nhất trong tương lai.

A Liệt và Tô Tiêu Y cùng bước lên tế đàn. Chàng thiếu niên bị vẻ đẹp hoang dã nhưng lại pha chút yêu kiều của Tô Tiêu Y làm cho bối rối. Ánh mắt của hắn từ đầu đã luôn nhìn chằm chằm vào thiếu nữ khiến Tô Tiêu Y vốn tính cách đã lạnh lùng càng thêm bực tức.

“Ngươi nhìn đủ chưa?” Giọng nói đầy đe dọa kèm theo ánh mắt sắc như dao khiến A Liệt toát mồ hôi vội vàng gật đầu xin lỗi rồi quay sang chổ khác.

“Đê tiện.” Tô Tiêu Y mắng hắn một cái rồi nhắm mắt quay đi không thèm để ý nữa.

“Có cần phải nặng lời vậy không chứ?” Hắn chỉ dám nói trong lòng, thậm chí vì khoảng cách của hai người khá gần nên một chữ A Liệt cũng không dám nói ra.

Về phần A Liệt, thật ra hắn không không quá nổi trội để được chọn lần này. Thú linh của hắn là một con cá chép, một loài hung thú sống dưới nước. Gọi là hung thú cũng không hoàn toàn đúng bởi vì loài này ngoài giống với các loài khác là ăn thịt ra thì chúng chả còn đặc điểm gì khác để gọi là hung thú.

Thậm chí chúng khá là hiền lành đối với con người nhưng với kích thước khổng lồ dài gần năm mét thì chúng trong mắt tộc nhân nơi đây đúng là một hung thú. Nhưng như thế là không đủ để A Liệt được chọn, mà là do Mặc Long đã xin với Vu Mẫu trước đó cho hắn tham gia nên A Liệt mới được góp mặt. Điều này dẫn đến một số tiểu Liệp Hộ khác không hài lòng, trong đó có Dư Lực.

“Tại sao cái tên A Liệt đó lại được chọn chứ? Con cá chép của hắn làm sao so được với Kình Ngư của ta chứ?” Dư Lực mặc dù rất bất bình nhưng do đó là quyết định của Vu Mẫu nên hắn không dám lên tiếng phàn nàn.

Dư Lực là một thiếu niên cườn tráng, hắn cao to lực lưỡng như một Săn Nhân thực thụ. Thú linh của hắn là một con cá chuyên ăn thịt săn mồi trên sông. Loài cá này kích thước không lớn, dài khoảng hơn một mét nhưng lại có tốc độ nhanh nhất trong cái loài cá sống ở đây.

Hàm răng của chúng như những mũi giáo đá được mài nhọn tự nhiên, có khả năng xé xác con mồi một cách nhanh chóng. Là một loài hung thú đáng sợ. Chúng đáng sợ hơn nữa là do sống theo bầy đàn, hỗ trợ lẫn nhau cùng nhau săn mồi nên trở thành mối lo ngại cho bất kì loài thú nào lỡ sẩy chân sa vào nước.

Năm tiểu Liệp Hộ sau khi bước lên tế đàn xong thì được Vu Mẫu dặn dò một số điều, bảo họ phải cố gắng hết khả năng của bản thân. Sau đó bà xoa đầu từng người, bôi lên mặt họ một những vệt màu xanh biểu trưng cho sự cầu chúc may mắn của bộ lạc. Rồi bọn họ gồm mười người ngoài Vu Mẫu và năm tiểu Liệp Hộ thì còn thêm bốn Săn Nhân đi theo hộ tống. Cương Nhu cũng là một trong số đó.

Bỗng trên bầu trời xuất hiện một hình bóng to lớn, chậm chậm tiến gần đến nơi ở của Sơn Long bộ lạc. Đó là một chiếc thuyền gỗ được kéo bởi ba con chim to lớn, đầu mũ thuyền có một người cao lớn đứng khoanh tay đầy bệ vệ.

Khi chiếc thuyền càng tiếng gần rồi đáp xuống tế đàn, người đàn ông đang đứng đó nhún nhẹ thân hình một cái lập tức cả thân thể phóng lên cao rồi nhanh chóng xuất hiện trước mặt Vu Mẫu. Vu Mẫu khi thấy người này thì cúi nhẹ đầu chào hỏi:

“Kính chào Phá Sơn thượng săn, đây là những tiểu Liệp Hộ sẽ tham gia cuộc tuyển chọn lần này.”

Người đàn ông được gọi là Phá Sơn đó ừ nhẹ một tiếng rồi liếc nhìn nhanh một lượt năm người trẻ tuổi trước mặt. Ánh mắt của ông dừng lại một chút trên người Tô Tiểu Y, nhưng đó chỉ là trong thoáng chốc rồi lại nhìn Vu Mẫu.

“Còn một người nữa.” Giọng nói ung dung tự tại nhưng mang lại cảm giác ra lệnh không thể từ chối của Phá Sơn vang lên làm các tộc nhân xung quanh từ nãy đến giờ đang kinh ngạc trước sự xuất hiện của người này càng thêm lo sợ.

“Người còn lại sẽ đến sau, ông không cần phải lo lắng.” Câu nói của Vu Mẫu rõ ràng là không có chút sợ hãi nào trước người đàn ông trước mặt, điều này làm hắn có phần khó chịu nhưng rồi cũng cho qua.

“Nếu vậy thì tất cả các người lên thuyền đi.” Vừa dứt câu, thân ảnh của ông ta biến mất trước tầm mắt của mọi người, chỉ có Vu Mẫu quay đầu nhìn Phá Sơn mới vừa nãy ở trước mặt, bây giờ đã đứng trên mũi thuyền.

“Đừng lo lắng, chúng ta đi thôi. Đây là do Tốc Mã bộ lạc cử người đến đón chúng ta.”

Vu Mẫu lên tiếng trấn các tiểu Liệp Hộ và các tộc nhân vừa bị dọa sợ. A Liệt và Na Lạp đã chảy mồ hôi vì áp lực khi đối mặt với Phá Sơn.

Tô Tiêu Y và Tất Túc cũng không giấu được vẻ mặt lo lắng. Chỉ riêng Mặc Sơn là không lộ vẻ gì là sợ hãi trước sự xuất hiện cường đại vừa rồi. Cậu một lần nữa nhìn xung quanh để tìm kiếm Mặc Long nhưng vẫn không thấy đâu, đành thu lại tầm mắt rồi bước lên thuyền theo mọi người.

Từ phía xa, trên một cành cây cao ngoài bộ lạc, Mặc Long đứng quan sát mọi chuyện từ nãy tới giờ, chiếc thuyền to lớn trong mắt cậu bắt đầu được nâng lên rồi bay về hướng xa. Điều làm cậu ngạc nhiên nếu không muốn nói có phần kinh hãi đó là khả năng bay của chiếc thuyền gỗ.

“Lực khí huyết sao, rõ ràng chiếc thuyền bay lên được là do người kia dùng lực khí huyết nâng lên. Ba con chim phía trước chỉ kéo giúp thuyền di chuyển chứ không nâng nó lên. Ông ta phải có tu vi cao như nào mới làm được điều đó?”

Nghĩ đến đây khiến Mặc Long ớn lạnh, nhưng cậu nhanh chóng chạy theo hướng con thuyền đang bay đi. Tay phải cầm một khúc gỗ giống hệt như năm người Mặc Sơn nhận được từ Vu Mẫu. Tay con lại đang làm ấn ký điều khiển con mắt để quan sát đường đi.

Mặc Long phát hiện ra rằng dựa vào con mắt này nó sẽ chỉ đường cậu đến Tốc Mã bộ lạc. Có lẽ đây là chủ ý của Vu Mẫu, không muốn mọi người biết về những thay đổi nhanh chóng vừa qua, đến mức làm người khác không thể tin nổi của Mặc Long. Đây cũng là điều cậu mong muốn khi chọn tham gia chuyến đi lần này.

Cảm ơn mọi người đã đọc, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Bạn đang đọc Mặc Nộ sáng tác bởi MinhSon2024
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MinhSon2024
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.