Tốc Mã bộ lạc (1)
Chiếc thuyền chở đám người Vu Mẫu với tốc độ không nhanh không chậm tiến về phía Tốc Mã bộ lạc. Nhưng là do đang di chuyển trên không nên không gặp trở ngại về địa hình, tất cả bọn họ rất nhanh đã ra khỏi khu rừng nhìn thấy thảo nguyên phía trước.
Chiếc thuyền này nhìn bên ngoài thì đơn sơ mộc mạc, dường như chỉ dùng gỗ để đống thành hình dạng một con thuyền chứ không trang trí hay có bất kì một ký hiệu nào của Tốc Mã bộ lạc. Nhìn qua liền biết nó chỉ mới được hoàn thành gấp rút gần đây.
Thuyền này không có mui, chỉ dài khoảng bảy mét tám mét. Cả đám người ngồi sát ra hai bên mép thuyền, chừa lại khoảng trống chính giữa.
“Nè nè, nhìn kìa Tất Túc! Cả một đàn bò đang ăn cỏ kia kìa!” Giọng nói đó là của Na Lạp, mang một vẻ phấn khích khó có thể che giấu.
“Bò ăn cỏ lạ lắm sao? Ngươi chưa nhìn thấy bao giờ à?” Tất Túc đáp lại với sự mất kiên nhẫn với cô gái phiền phức này. Từ nãy đến giờ, kể từ khi chiếc thuyền bắt đầu bay lên thì Na Lạp đã nói không ngừng một khắc nào. Nào là:
“Khu rừng lá đỏ kìa Tất Túc!”
Rồi nào là:
“Cả một đàn chim bay ngang luôn kìa!”
Cứ hễ nhìn thấy bất cứ thứ gì trong tầm mắt cô đều không thể kìm chế được cảm xúc mà buột miệng nói ra một cách hào hứng. Điều này làm cho một người có tích cách trầm ổn như Tât Túc liên tục cảm thấy khó chịu, khiến cậu bực mình.
Về phía Tô Tiêu Y, cô gái kể từ khi lên thuyền đã chọn chỗ ngồi cách mũi thuyền không xa, ngồi đó nhắm mắt tu luyện. Nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy được, thỉnh thoảng cô gái sẽ chau mày lại vì cảm thấy khó chịu vì bị ai đó liếc trộm mình.
“Ngươi nhìn đủ chưa?” Tiếng nói nghe có vẻ nhỏ nhẹ nhưng mang đầy tính cảnh cáo phát ra từ người Tô Tiêu Y làm cho thiếu niên ngồi phía đối diện phải giật mình mà đổ mồ hôi. Người đó chính là A Liệt.
“A haha, ta..ta chỉ là đang ngắm cảnh đẹp vô tình nhìn trúng người cô thôi.” Hắn ta cười gượng, ấp úng nhanh chóng giải thích.
“Cái gì chứ, dù cô có đẹp tới cỡ nào mà cứ lạnh lùng khó ưa như vậy thì chả ai thích cô được đâu. Bất quá chỉ có A Liệt ta vì thương cảm mới để ý đến cô...” Hắn vừa nghĩ đến đây liền bị dập tắt. Bởi vì Tô Tiêu Y trước mặt hắn như có thể đọc thấu suy nghĩ vừa rồi mà ném cho hắn một cái nhìn sắc như dao.
Quả thật A Liệt nói không sai, dù cho có tính cách lạnh lùng khó gần như thế nào nhưng Tô Tiêu Y là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Năm nay cô mười bốn tuổi, cái tuổi mà trong một số bộ lác khác đã có thể coi là trưởng thành, mang trên mình vẻ đẹp hoang dã của một tộc nhân bộ lạc.
Cô có nước da trắng hồng hào, không như những tộc nhân khác thường có màu da đen sạm vì cháy nắng. Nước da này cô được thừa hưởng từ người mẹ đến từ bộ lạc khác của mình. Mắt cô trong vắt như khe suối nhưng lại mang vẻ hoang dã của kẻ săn mồi, sự mẫu thuẫn tạo nên vẻ thu hút lạ thường.
Cô mặc bộ đồ da thú màu trắng, được làm từ da con bạch hổ bộ lạc bắt được, kết hợp với nước da Tô Tiêu Y càng làm toát lên vẻ đẹp ít khi thấy được ở một tộc nhân. Nó gần giống như Diệu Linh, một cô gái tiên tộc.
Về Mặc Sơn, hắn nãy giờ ngồi cuối đuôi thuyền, ánh mắt cứ hướng về phía sau mà nhìn tìm kiếm ai đó.
Lúc này Vu Mẫu đang ngồi ở đầu mũi thuyền với Phá Sơn, hai người từ nãy đến giờ không nói với nhau câu nào, đến khi con thuyền vượt qua khỏi thảo nguyên mênh mông bên dưới thì Vu Mẫu mới lần đầu lên tiếng:
“Lần đầu tiên có một bộ lạc cỡ trung lại chịu tổ chức cuộc tuyển chọn săn nhân với các tiểu bộ lạc, thật là vinh dự.” Giọng nói nghe qua thì có vẻ như là một lời nói vinh dư nhưng câu từ thì giống đang thăm dò Phá Sơn hơn.
“Chẳng qua chúng ta muốn tạo cơ hội cho các tiểu bộ lạc các ngươi được giao lưu với các bộ lạc cỡ trung khác thôi. Điều này có lợi cho bọn ta.” Phá Sơn đáp lại Vu Mẫu với một câu trả lời cho có lệ, chả mang lại thông tin gì hữu ích cả.
“Ta thay mặt các tiểu bộ lạc đa tạ ngài thượng săn đây. Nhưng với sức lực của các bộ lạc cỡ trung thì làm sao chúng tôi so sánh được, được ngài đề cao quá rồi.” Vu Mẫu nói xong rồi nở một giọng cười có ý tự chê cười bản thân. Phá Sơn không đáp lại, chỉ là trong lòng ông nổi lên một cảm giác khó chịu khi bị nhìn thấu mà không làm được gì.
Đi gần một ngày đường cuối cùng bọn họ cũng đã đến nơi. Mặt trời đã khuất gần hết sau những dãy núi cao phía xa bên kia thảo nguyên. Nếu giờ này ở Sơn Long bộ lạc, các tộc nhân ở đó nhất định đã kết thúc xong một ngày săn bắn mà trở về những căn lều để ăn uống. Nhìn qua sẽ cảm thấy tuy rất ấm cúng nhưng có chút tẻ nhạt. Còn bây giờ khi Tốc Mã bộ lạc đã ở trong tầm mắt, những tiểu Liệp Hộ lần đầu đi đến một bộ lạc lớn đã phải trố mắt kinh ngạc.
Bộ lạc Tốc Mã nằm dựa vào dãy núi cao nằm gữa thảo nguyên mênh mông rộng lớn. Nó như bức tường thành tự nhiên không thể xâm phạm mà bộ lạc đã may mắn sỡ hữu được. Không giống các tiểu bộ lạc, có một dãy tường thành được đắp từ đất và đá trông vô cùng kiên cố bao quanh bên ngoài bộ lạc.
Khi đến gần hơn nữa thì sẽ thấy được, khu vực bên trong bộ lạc được chia thành hai tầng riêng biệt. Một phần nằm ngay trên mảnh đất thảo nguyên bạt ngàn, là phần đất rộng lớn nhất của Tốc Mã bộ lạc. Phần còn lại nằm trên những vách núi phía sau, gồm những công trình bằng gỗ và đá được xây đơn lẻ với nhau nhưng giữa chúng có sự liên kết mà người ngoài nhìn không thấu.
Chiếc thuyền chậm chậm đáp xuống một chổ đất trống bên trong bức tường, nằm ở phía ngoài bên phải bộ lạc. Ở phía dưới đang có vài săn nhân đang cầm vũ khí đứng sẵn để đón tiếp các vị khách của họ. Mỗi người bọn họ đề có hình xăm một cái đầu con ngựa ở đâu đó trên thân cường tráng của mình.
Giống như Phá Sơn, người hiện tại đã xuống khỏi thuyền và trao đổi gì đó với các săn nhân, ông ta có hình xăm không chỉ mỗi cái đầu mà là một nữa thân con ngựa vằn phía sau lưng.
Vu Mẫu cùng các tiểu Liệp Hộ cũng theo bước Phá Sơn bước xuống thuyền, sau khi hai bên chào hỏi nhau xong thì bọn họ được một săn nhân của Tốc Mã bộ lạc dẫn đường đi đến chổ ở của Sơn Long bộ lạc đã được sắp xếp trước. Trên đường họ vừa đi vừa nghe săn nhân kia phổ biến các quy tắc cũng như hình thức của tuyển chọn lần này.
Cuộc tuyển chọn lần này gồm có ba phần vòng gồm kiểm tra, sinh tồn và cuối cùng là đối kháng. Vòng kiểm tra là cách chọn ra được những tiểu Liệp Hộ có tiềm năng, năng lực thật sự để quyết định họ đủ tư cách tham gia kì thi. Việc các bộ lạc tự mình chọn ra các tộc nhân tham gia không đủ để chứng minh những tộc nhân đó đủ sức để sống sót trong cuộc tuyển chọn.
Vòng hai là sinh tồn. Những người sau khi được kiểm tra là có đủ năng lực để tham gia vòng sinh tồn sẽ được giao một nhiệm vụ mà đến ngày nó chính thức diễn ra mới được công bố. Hoàn thành nhiệm vụ này trong thời gian quy định sẽ được tính là qua được vòng sinh tồn này.
Vòng ba cũng là vong cuối cùng, vòng đối kháng. Các tộc nhân sau khi hoàn thành được vòng hai sẽ có đủ tư cách để tham gia vòng đối kháng.
“Đủ tư cách?” Vu Mẫu nghe tên săn nhận đang dẫn đường phía trước nói đến đây thì thắc mắc lên tiếng hỏi.
“Phải, chỉ là mới đủ tư cách thôi.” Tên săn nhân này có chút cợt nhã mà lười biếng đáp lại.
Nói là mới đủ tư cách bởi vì ở vòng đối kháng này mỗi bộ lạc chỉ có thể có tối đa ba tiểu Liệp Hộ tham gia thi đấu. Nói cách khác, dù cho các tộc nhân của một bộ lạc bất kì có may mắn vượt qua được vòng thứ hai thì sau cùng, bộ lạc đó phải chọn ra ba người tham gia vòng tiếp theo còn những người còn lại thì không được.
“Tại sao lại vậy?” Đây là câu hỏi của Tô Tiêu Y, cô gái từ nãy đến giờ chăm chú nghe không nói lời nào thì đã lỡ buộc miệng mà lên tiếng sau khi cảm thấy khó hiểu trước quy tắc này của cuộc thi.
“Tại sao hả? Các ngươi tự đi mà hỏi tộc trưởng của ta ấy. Sao mà ta biết được.” Tên săn nhân bây giờ đã cảm thấy khó chịu. Hắn đã làm cái việc dẫn đường này suốt từ sáng đến giờ chưa được nghỉ ngơi một khắc nào.
Mà hết bộ lạc này đến bộ lạc khác, mỗi khi dẫn đường hắn đều phải nói đi lại cái quy tắc này không sai một chữ. Thêm nữa điều làm hắn bực bội hơn là các bộ lạc này khi nghe hắn phổ biến thì đều hỏi những câu giống nhau, làm hắn mệt chết đi được.
Đột nhiên hắn dừng chân trước một căn lều đủ lớn để khoảng hơn mười người ở được dựng từ da thú.
“Tới rồi, đây là chổ của các ngươi.” Tên săn nhân đứng quay mặt lại với đám người Sơn Long bộ lạc, giọng nói lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn thúc giục họ mau chóng vào trong.
Nhưng không để đám người đi qua, Vu Mẫu đi trước vừa tiến đến gần hắn liền giơ tay chặn lại. Ngay lặp tức, Cương Nhu cùng thêm hai săn nhân nữa lao ngay đến trước mặt hắn chỉa mũi giáo nhọn hoắc bằng xương vào cổ tên săn nhân, cặp mắt bọn họ như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt.
“Nè nè các ngươi biết mình đang làm gì không.” Giọng nói tên săn nhân có chút run rẩy nhưng phần nhiều là bất ngờ nói với đám người Cương Nhu. Cái tay vừa nãy mới chặn Vu Mẫu lại của hắn đã bị một săn nhân của Sơn Long bộ lạc gạc phắt ra làm hắn cảm thấy đau đớn.
“Các ngươi dừng lại hết đi.” Vu Mẫu không nhanh không chậm, giọng nói bình tĩnh nói với bọn họ.
Dù đang rất tức giận với hành động thất kính vừa rồi của tên săn nhân trước mặt, nhưng Cương Nhu cùng hai người còn lại vẫn nghe theo mệnh lệnh của Vu Mẫu mà hạ vũ khí xuống. Cùng lúc đó, Vu Mẫu lấy từ trong áo ra một túi da thú nhỏ, đựng bên trong là miếng đá màu xanh lục to bằng nửa lòng bàn tay.
Tên săn nhân nhanh chóng chộp lấy túi tinh thạch nhét vào cái áo da thú rồi quay đầu bỏ đi nhanh, trong miệng đang lầm bầm chửi gì đó mà chỉ có mình hắn mới nghe rõ.
Vu Mẫu bước vào bên trong lều, những người còn lại cũng theo phía sau mà bước vào. Bên trong lều không có quá nhiều đồ đạc, chỉ được bày trí đơn sơ vài cái kệ đựng gỗ sát góc lều, ở giữa có chổ để nhóm lửa. Còn lại xung quanh lều đã được trải những tấm da thú để bọn họ ngủ.
“Cuộc tuyển chọn còn ba ngày nữa mới bắt đầu. Trong ba ngày này các ngươi cứ thoải mái thong thả vui chơi ở đây để tâm thần ổn định. Tránh vì quá hồi hộp mà khi chính thức bắt đầu lại vì áp lực lại không làm được gì.” Vu Mẫu nói với các tiểu Liệp Hộ, dặn dò thêm một số điều nữa thì Vu Mẫu được một săn nhân đến thông báo là có cuộc họp mặt giữa các bộ lạc.
Bà cùng với Cương Nhu và một săn nhân nữa đi tham gia, để lại hai săn nhân canh lều cũng như để trông giữ các tiểu Liệp Hộ.
“Nè, chúng ta ra ngoài tham quan đi.” Sau khi Vu Mẫu rời đi được một lát thì Na Lạp đã không giữ được sự tò mò khám phá mà kéo Tất Túc ra ngoài đi dạo.
“Nè.. cô có muốn..”
“Ngươi biến cho khuất mắt ta.” A Liệt chưa kịp nói hết câu đã bị Tô Tiêu Y làm cho cứng miệng. Hắn gãi đầu cười ngượng nhìn qua phía Mặc Sơn đang ngồi định mời hắn đi thì
“Ta cũng không đi.” Nghe Mặc Sơn nói vậy hắn đành bất lực ra bên ngoài đi dạo một mình.
Trong lều hiện tại chỉ còn lại Tô Tiêu Y và Mặc Sơn. Hai người ngồi chuyên tâm tu luyện củng cố cảnh giới của bản thân. Thời gian trôi qua, trời đã về đêm nhưng cả hai vẫn ngồi đó không hề nhúc nhích. Nhưng sự im lặng giữa cả hai bị phá vỡ khi Tô Tiêu Y lên tiếng:
“Ca ca của ngươi đã đi đâu rồi?” Tô Tiêu Y vẫn nhắm mắt, câu hỏi vừa rồi là để giải đáp thắc mắc không chỉ cho cô mà có lẽ cả bộ lạc Sơn Long đều muốn biết câu trả lời.
Mặc Long và Mặc Sơn rất được các tộc nhân yêu quý, hai anh em từ nhỏ đã không cha không mẹ. Cha của họ từ nhỏ đã mất tích khi chiến đấu cho bộ lạc, từ đó hai người Mặc Sơn nhờ tình thương của các tộc nhân khác mà lớn lên. Mọi người trong bộ lạc rất quý mến hai anh em.
Tô Tiêu Y dù rất ít tiếp xúc với Mặc Long nhưng cô biết Vu Mẫu đối với cậu thiếu niên này rất đặc biệt, do điều đó đã làm cô có chút hứng thú tò mò về người được bà của cô để ý.
“Ngươi hỏi để làm gì?” Mặc Sơn lạnh lùng đáp lại, điều này làm Tô Tiêu Y có chút ngạc nhiên.
“Mấy ngày trước ta có nghe nói hắn được tìm thấy bên ngoài bộ lạc trong tình trạng bất tỉnh. Nhưng theo ta được biết thì ca ca của ngươi đã rất khác lạ so với trước đây. Điều này làm ta cảm thấy có chút tò mò.” Tô Tiêu Y đã mở mắt nhìn Mặc Sơn nhằm tìm kiếm một chút thay đổi trên nét mặt cậu.
“Ca ca của ta chỉ là gặp được cơ duyên giúp thân thể trở nên cường tráng hơn thôi. Ngươi không cần quan tâm làm gì.” Mặc Sơn sau một lúc im lặng thì đáp lại.
Cái Mặc Sơn nói cũng là điều Vu Mẫu đã lan truyền bên trong bộ lạc nhằm tránh để các tộc nhân nảy sinh nghi ngờ đối với Mặc Long.
“Nhưng ta thì không nghĩ như vậy. Ta cảm nhận rằng hắn nhất định sẽ tham gia cuộc tuyển chọn lần này. Chỉ là...” Tô Tiêu Y nói đến đây thì im lặng, cô có chút ngập ngừng nói tiếp nhưng lại thôi.
Chính bản thân cô cũng không tin được lời nói của mình. Một người khai linh thất bại thì làm sao đủ tư cách để mà tham gia cuộc tuyển chọn săn nhân. Huống hồ, hiện tại Mặc Long cũng không có mặt tại đây thì làm sao cậu có thể tham gia được.
“Nếu đúng như người nói thì ta cũng rất mừng cho ca ca. Ta cũng mong chờ điều đó sẽ xảy ra.” Mặc Sơn vẫn nhắm mắt mà trả lời. Nếu là người khác sẽ có cảm giác đang bị Mặc Sơn khinh thường nhưng với một người có tính cách lạnh lùng của Tô Tiêu Y thì cô lại xem đây là điều bình thường.
Nhắm mắt lại, cô tiếp tục tu luyện. Hai tiểu Liệp Hộ được xem là tiềm năng nhất trong chuyến đi lần này đang cố gắng từng giây từng phút nâng cao thực lực. Qua đó, trong người của bọn họ bắt đầu có sự biến đổi, đặc biệt là Mặc Sơn...
-----------------------------
Cảm ơn mọi người đã đọc, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Truyện Mặc Nộ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | MinhSon2024 |
Thời gian | |
Cập nhật |