Đối Chiến Hồn Thú, Thành Quả Tu Luyện!
Đưa Tiểu Hắc từ trên người đặt xuống đất, cánh tay khoát khoát ý bảo nó lùi ra xa, ánh mắt không rời mà chăm chú nhìn về hướng vừa mới xuất hiện công kích, vẻ mặt trịnh trọng dặn dò.
- Tiểu Hắc, mau lùi lại!
- Mặc dù rất hạnh phúc khi gặp lại mày, nhưng bây giờ ta cần phải giải quyết thứ trước mắt này đã!
"..."
Dường như hiểu được chủ nhân của mình căn dặn, Tiểu Hắc vô cùng nghe lời, người nó lấp lóe mấy cái rời khỏi trung tâm khu vực, đứng từ xa cẩn thận quan sát.
Cách xa Trần Tự Minh ngoài hai mươi thước, lơ lửng một con chim lớn sở hữu sải cánh dài gần năm mét, toàn thân màu vàng lập lòe lôi điện, đang phẫn nộ rít lên từng đạo âm thanh the thé, vô cùng chói tai.
Là loài chim hồn thú nhưng lại không có mỏ, nó sở hữu một gương mặt đáng sợ trông như quỷ dữ từ trong địa ngục chui ra vậy, thực sự vô cùng ghê rợn. Phía trên xuất hiện những đường vân màu đỏ đậm, từ hai bên hướng vào trong hội tụ, dọc phần mũi kéo dài xuống cái miệng chứa đầy những chiếc răng, có vẻ là rất sắc nhọn.
"Là Quỷ Diện Lôi Điểu!" - Tự Minh dễ dàng nhận ra lai lịch của nó ngay khi vừa nhìn thấy gương mặt quái dị này.
"Suýt chút nữa là bị ngươi đánh lén thành công a!"
Không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, trước đó hắn đã nhận thấy được sự xâm nhập của nó cùng với Tiểu Hắc vào phạm vi bao phủ của Tâm Võng. Nhưng vì toàn bộ tâm thần đều đặt trên thân Tiểu Hắc, khiến hắn quên mất đi sự hiện diện còn lại, tạo cơ hội cho một cuộc tập kích bất ngờ vừa rồi.
Cũng may linh giác hắn nhạy bén, phát giác được nguy hiếm, lập tức né tránh kịp thời. Nếu bản thân trúng chiêu trong trạng thái không phòng ngự, thì trọng thương là điều không thể tránh khỏi, mặc cho thân thể hiện giờ đã rất mạnh mẽ.
Công kích vừa nãy chắc hẳn là Lôi Cầu, ngưng tụ từ trong miệng và bắn ra, một trong hai phương thức tấn công của Quỷ Diện Lôi Điểu, ngoài bộ móng vuốt sắc nhọn trên hai chân.
Để ý một chút, Trần Tự Minh phát hiện ánh mắt nó không đặt trên người hắn mà nhìn chằm chằm về phía sau, nơi Tiểu Hắc đang đứng. Quay đầu lại phía sau một chút, chính xác là quả trứng mà Tiểu Hắc đang ngậm trong miệng.
Bây giờ mới để ý, từ khi gặp lại hắn tới bây giờ, nó vẫn luôn ngậm chặt quả trứng đấy trong miệng, không hề có ý định nhả ra. Ngẫm lại, Tự Minh dễ dàng hiểu đầu đuôi vì sao Quỷ Diện Lôi Điểu lại nổi điên truy đuổi không bỏ, chín phần mười là quả trứng của nó bị Tiểu Hắc trộm đi.
"Haizz, Đúng là chứng nào tật nấy mà!” - Tự Minh không khói lắc đầu một cái, ngay cả khi đã sống lại ở thế giới này, cái thói tham ăn của nó từ kiếp trước vẫn không hề thay đổi.
Bản thân kiếp trước là đầu bếp, chính vì thế hắn thường xuyên nấu ăn tại nhà, đặc biệt là những món ngon hắn mới sáng tạo, chuẩn bị đưa vào thực đơn thì đều bị cái miệng của nó nếm trước, dần dần dưỡng thành bệnh tham ăn.
Hắn không hề trách móc Tiểu Hắc mang đến phiền phức này, ngược lại còn phải cảm tạ nó đã dẫn Quỷ Diện Lôi Điểu đến đây.
Loại hồn thú này chuyên sống theo bầy đàn, con đầu đàn ngược lại rất dễ nhận biết, chính là sở hữu một gương mặt quỷ khác hẳn phần còn lại, điển hình như con Quỷ Diện Lôi Điểu trước mắt này. Sải cánh của nó rộng năm đến sáu mét có hơn, chứng tỏ tu vi khoảng trên dưới năm ngàn năm.
"Xem ra hồn hoàn thứ ba của Tử Lôi hẳn là từ ngươi a!"
Không còn kiên nhẫn được nữa, Quỷ Diện Lôi Điểu ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, rồi vũ động đôi cánh khổng lồ lao xuống, mục tiêu của nó chính là Tiểu Hắc, tốc độ cực nhanh.
Nhưng vừa bay được nửa đường, chợt một tiếng xé gió từ phía dưới hướng phần bụng của nó mà đến, trong nháy mắt đã tiếp cận.
"Keng!"
Cặp móng vuốt sắc nhọn phóng ra, va chạm trực tiếp với công kích, lực đạo to lớn khiến thân hình khổng lồ không khỏi chao đảo, vỗ cánh liên tiếp lùi lại phía sau.
Công kích vừa rồi chính là của Trần Tự Minh phóng ra, lúc này hai chân hắn đã tiếp đất, tay phải cầm kiếm Kusanagi đang được bao bọc bởi lôi điện, dưới chân hai cái hồn hoàn chầm chậm xoay tròn, phát ra quang mang mãnh liệt. Một vàng một tím, tổ hợp hồn hoàn phối trí kinh dị hiển hiện.
Nếu có ai ở đây có thể chứng kiến cảnh tưởng này, chắc hẳn sẽ phải há hốc mồm vì kinh ngạc: ”Hồn hoàn thứ hai lại là ngàn năm cấp bậc.”
- Đừng nóng vội như vậy!
- Đối thủ của ngươi là ta đây!
Lúc này đây, Quỷ Diện Lôi Điểu mới chính thức để mắt đến người đang đứng trước mặt nó từ nãy tới giờ. Hai mắt phát ra quang mang u ám, tập trung toàn bộ trên thân nhân loại phía dưới. Trần Tự Minh có thể dễ dàng cảm nhận được sự phẫn nộ đến tột cùng của nó vào lúc này.
Đang yên đang lành lại bị một con tiểu cẩu từ đâu chui ra lấy cắp mất quả trứng, truy đuổi suốt một chẳng đường dài, nhưng kẻ thù lại quá nhanh, quá linh hoạt khiến nó một mực ấm ức, không can tâm.
Đuổi đến tận đây, kẻ trộm đang ở ngay trước mắt nhưng lại chui đâu ra một tên nhân loại Hồn Sư ngăn cản, không nổi điên mới là lạ.
"Tê...!"
Rít gào phẫn nộ một tiếng, điện lưu trên thân nó lại dày thêm một phần, hội tụ về phía trước, miệng nhanh chóng mở ra, một quả lôi cầu đường kính gần một thước nhanh chóng được ngưng tụ.
Khí thế kìm nén từ trong đó phát tán ra, mang theo âm thanh ”xì, xì” chói tai, nhằm hướng Tự Minh mà bắn. Tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt.
Đang tập trung hoàn toàn tinh thần vào Quỷ Diện Lôi Điểu, Trần Tự Minh chứng kiện được toàn bộ quá trình lôi cầu ngưng tụ cho đến khi phóng thích, nhưng không ngờ được tốc độ bay của quả lôi cầu này lại nhanh đến như vậy.
Không một chút chần chờ, Lôi Thần Hình Thái lập tức phụ thể, hồn hoàn màu tím duy nhất dưới chân sáng lên:"Bạo Bộ!"
"Bành!"
Một âm thanh trầm thấp từ dưới mặt đất phát ra, để lại tại chỗ vết rạn nứt hình mạng nhện, thân hình hắn mang theo lam quang, chớp mắt đã rời đi.
Trong tích tắc, một vụ nổ tại đó bạo phát mà ra, mang theo thanh âm to lớn cùng với kình khí quét ngang khu vực xung quanh. Vụ nổ mạnh mẽ khiến đất đá tại chỗ dễ dàng bị xới lên, bắn tung tóe cùng khói bụi dày đặc, bốc lên cao gần chục thước, che đi toàn bộ tầm nhìn phía trước.
Lực lượng xung kích, còn khiến cây cối xung quanh bị gãy làm đôi. Rất may cho Tự Minh là tốc độ bản thân đủ nhanh, bộc phát tốc độ trong khoảnh khắc đưa hắn rời khỏi trung tâm công kích.
Đây chính là tác dụng của Bạo Bộ, hắn vừa sử dụng để trong nháy mắt tránh né Lôi Cầu tấn công, là một loại kỹ xảo vận dụng từ hiệu quả kèm theo của hồn kỹ thứ hai.
Sau khi kích hoạt ngàn năm hồn hoàn này, hồn lực của hắn khi chuyến hóa thành lôi điện sẽ gây ra hiện tượng bạo tạc, phạm vi và sức phá hủy phụ thuộc vào số lương hồn lực chuyển hóa.
Lợi dụng đặc tính này, Tự Minh đã tìm cách đưa một lượng hồn lực vừa đủ xuống dưới chân, phóng ra ngoài rồi chuyển hóa thành lôi và kích nổ, tạo ra động năng to lớn đẩy cơ thể phóng đi. Biểu hiện ra ngoài chính là hiện tượng tốc độ bộc phát trong chớp mắt, hắn coi nó như là một loại hồn kỹ tự sáng tạo, thuộc về dạng thân pháp, đặt tên là: “Bạo Bộ!”
Để hoàn thiện thân pháp này, cần sở hữu một khả năng không chế và điều tiết hồn lực ở một trình độ vô cùng tỉ mị. Ban đầu, để ngưng tụ hồn lực xuống bàn chân rồi phóng ra ngoài thì rất dễ dàng, nhưng đến thời điểm kích hoạt gây ra bạo tạc, thì nhiều vấn đề mới thực sự phát sinh.
"Lượng hồn lực là bao nhiêu? Khống chế nổ tung như thế nào? Điều khiển thân thể ra làm sao để có thể lướt đi đúng hướng và giữ thăng bằng mỗi khi tiếp đất?
Trần Tự Minh đã mất hơn một năm trời, để có thể giải quyết hết toàn bộ những vẫn đề này, trước khi chân chính vận dụng được nó trong chiến đấu.
Trong quá trình này hắn ăn không ít đau khổ. Ngoài những hành hạ về thể xác khi phải tiếp đất bằng mọi bộ phận trên cơ thể ra, thì tình trạng những đôi giày của hắn liên tiếp nổ tung theo mỗi lần sử dụng Bạo Bộ, cũng làm hắn tiêu hao không ít trên mặt kinh tế.
Đến bây giờ, Tự Minh không thể nào nhớ rõ bao nhiêu đôi giày đã báo hỏng trong suốt quá trình thí nghiệm Bạo Bộ, thực sự là rất nhiều. Hắn phải giải quyết triệt để vấn đề tưởng chừng như nhỏ nhặt này, không thể để tình trạng mỗi lần chiến đấu lại phải đi chân trần, như vậy thì thật là mặt mũi ném đi hết nha.
Thiểm quang dừng lại, hai chân Trần Tự Minh vừa mới ổn định trên mặt đất, thì từ trong đám bụi mù mịt sau vụ nổ, một bóng đen to lớn toàn thân lập lòe lôi điện, mang theo tiếng xé gió rít gào phóng ra, tốc độ cực nhanh hình thành phong áp vây quanh.
Gần tiếp cận mục tiêu, hai chân nó vươn ra phía trước, móng vuốt sắc nhọn bóng loáng phóng ra, lập lòe quang mang sắc lạnh nhanh chóng hướng trên người nhân loại chộp tới.
Cặp mắt Tự Minh trừng lớn, có thể chứng kiến móng vuốt của Quỷ Diện Lôi Điểu ngày càng phóng đại trong đó. Công kích đang nhanh chóng tới gần nhưng tâm thần hắn lại một mực bình tĩnh, không một chút biểu hiện của sự hoảng sợ.
Chợt thế giới xung quanh trở nên chân thực, mọi thứ đều tĩnh lặng, Quỷ Diện Lôi Điểu đang phóng tới mang theo khí tức ác liệt cũng biến thành rõ ràng đến vậy trong mắt hắn. Song đồng Trần Tự Minh đã hoàn toàn thay đổi, tròng mắt chuyển sang màu đỏ máu quỷ dị. Bên trong tròng mắt trái xuất hiện hai câu ngọc màu đen, phía còn lại là ba câu ngọc được sắp xếp cân xứng, chậm rãi xoay tròn.
"Sharingan!"
Đăng bởi | TrầnHữuĐịnh |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 17 |
Lượt đọc | 260 |