Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai Kiếp Sống, Một Lần Nữa Gặp Lại

Tiểu thuyết gốc · 1671 chữ

Tố chất thân thể mạnh mẽ, giúp hắn không cảm thấy quá mệt mỏi sau gần một ngày miệt mài hành tẩu. Trần Tự Minh vẫn có thể tiếp tục tìm kiếm hồn thú trong một khoảng thời gian dài nữa, nhưng đối mặt với đêm tối của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm thì quá nguy hiểm.

Màn đêm cũng chính là thời gian đi săn của nhiều loại hồn thú đặc biệt nguy hiểm, mặc dù Tâm Võng có thể phát hiện từ xa nhưng tầm nhìn trong đêm suy giảm, khiến việc đối phó với hồn thú càng trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

Tự Minh dùng hồn lực bám dưới dòng bàn chân, cả người phóng lên thân cây gần đó, người hắn treo lơ lửng song song với mặt đất. Hai chân thuần thục bám chặt lên thân cây, nhanh chóng leo lên phía trên.

Đây là khả năng khống chế hồn lực ở một cấp độ tinh chuẩn, khó ai có thể đạt tới trình độ như hắn ở cảnh giới Đại Hồn Sư. Chính là thành quả những năm qua, miệt mài tập luyện "Leo Cây" cùng "Đạp Nước".

Phần lớn hồn sư không chú trọng phát triển về mặt này, bọn họ chỉ tập trung vào tu luyện nâng cao cấp bậc hồn lực, cũng như khống chế và gia tăng hiệu quả hồn kỹ của bản thân.

Điều đó gần như đã trở thành điều hiển nhiên trong giới hồn sư. Không ai như Tự Minh, kiên trì trong nhiều năm trời chỉ để tập luyện leo cây và đạp nước, để giờ đây mang đến một khả năng điều khiển hồn lực của bản thân một cách tinh vi và thuần thục như vậy.

Hắn tin tưởng khả năng này đóng vai trò quan trọng, là nền tảng để hắn sáng tạo ra những hồn kỹ mới, thích hợp với phong cách chiến đấu của mình.

Chỉ trong chớp mắt, Trần Tự Minh đã lên tới gần ngọn cây, hắn chọn một cành cây lớn nhất cách mặt đất hơn hai mươi thước, làm chỗ nghỉ ngơi. Vị trí này vừa đủ cao, có thể tránh xa hầu hết những hồn thú ngàn năm sống trên mặt đất, cũng như các loại rắn rết, côn trùng có độc khác.

Còn những hồn thú sở hữu khả năng phi hành thì vốn ít phổ biến hơn, chưa kể những loài có cánh hồn thú thì rất ít hoạt động về đêm. Phương pháp này, sẽ giảm thiểu tối đa khả năng gặp nguy hiểm trong lúc nghỉ ngơi ban đêm trong rừng rậm.

Tự Minh lấy từ trong Huyền Giới ra một ít thịt khô cùng với nước, ăn qua loa một chút rồi tĩnh tâm ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi. Mặc dù đang nhắm mắt nhưng tinh thần vẫn đề cao cảnh giác, Tâm Võng vẫn cách một thời gian phóng thích một lần. Hắn dự định cứ như vậy chờ trời sáng, rồi tiếp tục công cuộc tìm kiếm hồn thú.

Sáng ngày hôm sau, đang lúc chuẩn bị trở xuống mặt đất, Tự Minh bỗng chợt dừng thân hình lại, ngay lúc này đây có hai con hồn thú đang tiến vào phạm vi của Tâm Võng. Tập trung cảm nhận một chút, một con hắn không đoán được tu vi, con còn lại ước chừng niên hạn trên dưới năm ngàn năm. Tốc độ của chúng rất nhanh, ngày càng tiếp cận vị trí của hắn đang đứng, hình như cả hai đang tiến hành truy đuổi .

Trong lúc đang chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, chợt tinh thần hắn khẽ rung động một cái, cảm giác vô cùng quen thuộc bỗng ập tới khiến trái tim Tự Minh không khỏi đập mạnh. Linh hồn hắn đang tiếp nhận những tín hiệu kêu gọi không ngừng, đó dường như là sự kích động, sự vui sướng tột cùng. Và tất cả những điều này đều chỉ về một hướng, một trong hai con hồn thú đang lao đến.

”Cảm giác này là thế nào đây? Là cái gì đang kêu gọi ta?” - Tự Minh vừa thở mạnh, vừa thì thầm trong miệng.

Cảm giác càng lúc càng mãnh liệt, thúc dục hắn không thể tiếp tục chờ đợi được nữa. Cả người bỗng bốc lên lôi quang, Lôi Thần Hình Thức phụ thể, Tự Minh như một đạo tia chớp phóng đi. Thân hình liên tục lấp lóe, trong khoảng khắc đã ở ngoài hàng chục mét.

Sau thời gian dài tìm tòi khai phá, Lôi Thần Hình Thức cuối cùng cũng hoàn thiện. Nó không chỉ tiêu tốn ít hồn lực hơn so với hồn kỹ thứ nhất Lôi Khải, mà thời gian duy trì cũng không còn là hạn chế.

Kỹ năng này kéo dài tùy thuộc vào lượng hồn lực của hắn, chỉ cần vẫn còn đủ hồn lực thì kỹ năng này có thể tiếp tục sử dụng, cho đến khi cạn kiệt. Trong trạng thái này, toàn bộ tế bào của hắn đều được kích thích, trở nên sinh động, thân thể càng thêm cứng cáp, gia tăng khả năng phòng ngự, công kích vật lý cũng như tốc độ.

Một tác dụng khác của Lôi Thần Hình Thức, chính là rèn luyện thân thể, đó là phát hiện lớn nhất của Tự Minh trong nhiều năm qua. Hằng ngày hắn sử dụng Lôi Thần Hình Thức phụ thể cho đến khi hao hết hồn lực, sau đó minh tưởng dùng Lôi Pháp nhanh chóng khôi phục.

Trần Tự Minh cứ lặp đi lặp lại quá trình này, ngày này qua ngày khác. Cách tu luyện này không chỉ giúp tế bào trong cơ thể hắn không ngừng được rèn luyện, mài dũa và cường hóa, tăng lên tố chất thân thể, mà còn giúp tốc độ tu luyện hồn lực cũng nhanh hơn trông thấy.

Chỉ cần hắn vẫn luôn kiên trì phương pháp này, theo thời gian thân thể hắn sẽ không ngừng tăng lên, trở thành một thứ vũ khí khác ngoài võ hồn, là điểm tựa để hắn vượt cấp hấp thu hồn hoàn, đem đến vô số lợi ích không tưởng.

Không tốn bao nhiêu hơi thở, hai con hồn thú đã xuất hiện trong tầm mắt. Vừa nhìn thấy con hồn thú này, Tự Minh không khỏi sững sỡ đứng chôn chân tại chỗ. Trước mắt là một loại cẩu hồn thú, toàn thân một màu đen, cao chưa tới nửa thước, đặc điểm dễ nhận thấy nhất chính là hai cái tai lớn, không ngừng nảy lên theo bốn bước chân đạp đất.

Trong miệng đang ngậm một quả trứng, không biết của chủng loài nào, tốc độ vô cùng nhanh, chạy được một đoạn lại hóa thành thành một bóng đen biến mất, nháy mắt đã xuất hiện cách đó ngoài hai mươi thước.

Những tín hiệu kêu gọi xuất hiện trong tâm trí hắn lúc này, chính là từ con hồn thú trước mắt này truyền đến.

”Đây là! Đây là!... Nó chẳng phải là Tiểu Hắc sao?”

Trần Tự Minh không khỏi thốt lên, hắn sững sờ đứng tại chỗ, con mắt trừng trừng nhìn bóng đen ngày một đến gần. Từng hình ảnh từ kiếp trước một lần nữa hiện rõ trong tâm trí, cùng với bóng dáng trước mắt từ từ hòa làm một.

"Không thể nào! Thực sự là quá giống a!"

Hồn thú phía trước vừa thấy được bóng dáng Trần Tự Minh, vẻ mặt nó càng trở nên phấn khích, con mắt rưng rưng mở lớn, tốc độ lại nhanh một phần. Trong nháy mắt, thân hình nó lấp lóe một cái đã xuất hiện trước mặt hắn, tứ chi vừa mới chạm đất, cả người không kịp chờ đợi mà lao thẳng vào lồng ngực.

Từ trong hồi tưởng trở lại, tốc độ lao đến quá nhanh khiến hắn không khỏi lùi lại hai bước mới có thể đứng vững. Ngăn không cho hắc cẩu tiếp tục cọ quẩy trong ngực, hai cánh tay hắn xách nó lên, đưa ra trước mặt, giọng ngẹn ngào có chút không giám tin hỏi.

”Là. . . là. . .là mày. . . Tiểu Hắc ?”

Vừa nghe được cái tên quen thuộc, hắc cẩu càng trở lên phấn khích, nó không ngừng phe phẩy hai cái tai lớn, trong miệng ngậm quả trứng liên tục rên khẽ, cái đuôi vung lên , cho thấy sự vui mừng khó thể nào kiềm chế của nó vào lúc này.

Nhận thấy sự đáp lại từ phía hắc cẩu, cùng với những rung động liên hồi trong linh hồn truyền đến, Tự Minh có thể dễ dàng cảm nhận được cảm xúc của nó. Ngay lúc này đây, hắn có thể khẳng định chắc chắn, con hắc cẩu này chính là Tiểu Hắc.

Người bạn nhỏ đồng hành cùng hắn trong suốt nhiều năm trời, trước khi bản thân bị sét đánh rồi được một cô bé thần bí mang đến Đấu La Đại Lục này.

"Nhưng làm cách nào mà nó có thể xuất hiện ở thế giới này được chứ?"

Hạnh phúc đến quá đột nhiên, khiến con mắt Tự Minh không khỏi ươn ướt. Chưa kịp hưởng thụ vui sướng sau khi hội ngộ, chợt một cảm giác nguy cơ ập tới, khiến toàn bộ lông tóc không khỏi dựng thẳng.

Không một chút chần chờ, cả người hắn bùng lên lôi điện lam sắc, mang theo Tiểu Hắc bỏ lại một đạo tàn ảnh phóng ra ngoài.

”Oanh…!”

Một tiếng nổ lớn tại chỗ hắn vừa đứng phát ra, bạo tạc làm đất đá bị phá nát bắn lên không trung, rơi vãi xung quanh. Bụi mù chậm rãi tan đi, một cái hố lớn dần xuất hiện trước mắt. Tự Minh không khỏi thở phào một hơi, vừa mới thiếu chút nữa là hắn lĩnh trọn đòn công kích này rồi.

Bạn đang đọc Mang Sharingan Trọng Sinh Đấu La sáng tác bởi TrầnHữuĐịnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnHữuĐịnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 19
Lượt đọc 268

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.