Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhập Học

Tiểu thuyết gốc · 1492 chữ

Nửa tháng sau.

Trên bàn cơm, Lão Thôn Trưởng nhìn Trần Tự Minh đang cặm cụi tiêu diệt đồ ăn trên bàn. Lão thở dài một cái, rồi lấy trong người ra một hai kiện đồ vật đưa đến trước mặt.

- Đây là hồn lực tu luyện pháp và một trăm kim hồn tệ!

- Mau cất kĩ!

- Ngày mai ta mang con đến Nặc Đinh Thành sơ cấp học viện đăng kí nhập học!

"..."

Trần Tự Minh có chút sững sờ nhìn Lão Thôn Trưởng. Hôm nay lão rất khác với mọi khi, gương mặt già nua cũng ảm đảm thêm mấy phần. Thấy lão không nói gì thêm nữa, hắn vội nhét hai thứ trên bàn vào trong ngực.

- Cảm ơn Gia Gia!

- Ta sẽ chăm chỉ tu luyện hồn lực sớm trở thành hồn sư!

Lão thôn trưởng hòa ái mỉm cười.

- Ăn nhiều vào mới có sức mà tập luyện!

Mặc dù đã có Lôi Pháp, nhưng hắn vô cùng trân trọng những thứ lão tặng. Suốt sáu năm cùng chung sống, hắn nhận được sự chân thành, ấm áp mà kiếp trước chưa bao giờ được trải nghiệm. Trần Tự Minh biết, Lão thôn trưởng có bí mật không muốn nói. Mặc dù trong đầu có nhiều nghi vấn nhưng hắn tin một ngày lão sẽ cho hắn câu trả lời.

Suốt nửa tháng này, Tự Minh chủ yếu tập trung tu luyện hồn lực và nghiên cứu võ hồn Sharingan ( Tả Luân Nhãn ). Hắn biết rất rõ tiềm năng của nó, nhưng khi trở thành võ hồn không biết sẽ có biến hóa thế nào, phải cần thêm nhiều thời gian để tìm hiểu.

Còn đối với vũ hồnTử Lôi, sau khi nghiên cứu một thời gian hắn phát hiện một thiên phú đặc biệt.

Từ khi xuyên qua, hắn biết được tinh thần lực của mình rất mạnh. Khi còn rất nhỏ, Trần Tự Minh đã có thể tiến vào thức hải quan sát quyển cổ thư trong đầu. Hắn có trí nhớ vô cùng tốt. Hắn không mất nhiều thời gian để đọc lướt qua toàn bộ sách trong nhà, mà vẫn có thể nhớ toàn bộ.

Mỗi khi tập trung tinh thần, Tự Minh có thể nghe được xa hơn, cảm nhận mọi thứ xung quanh một cách rõ ràng hơn rất nhiều. Từ khi con mắt Sharingan thức tỉnh, khả năng này càng thêm mạnh mẽ.

Nhưng lần này lại rất khác, khi Trần Tự Minh phóng ra tinh thần lực, hắn nhận được những tín hiệu kì lạ phát ra từ những sinh vật xung quanh. Tận dụng trí nhớ cùng với kinh nghiệm kiếp trước, sau một thời gan, hắn phỏng đoán đây có thể là một dạng tín hiệu đặc biệt, tồn tại tương tự như "Điện Từ Trường".

Chắc hẳn đây là thiên phú đặc biệt mà vũ hồn Tử Lôi bẩm sinh có được. Nhờ nó mà Tự Minh có thể nhận thấy được mọi sự hiện diện, chuyển động của tất cả sinh vật xung quanh. Thiên phú này, còn cần hắn bỏ thêm thời gian để làm quen và vận dụng một cách thành thạo.

Sẽ là một trợ lực không nhỏ cho tương lai phát triển sứ mạnh của mình.

Để vận dụng trong chiến đấu, Tự Minh cần phải tập luyện nhiều hơn, rút ngắn quá trình chọn lọc phân tích, phân loại độ mạnh yếu từ vô vàn tín hiệu nhận được. Khiến nó trở thành một bản năng phản xạ của bộ não. Kĩ năng này, khiến bản thân liên tưởng đến một nhân vật, trong một bộ truyện tranh từng đọc qua ở kiếp trước.

Vì thế, hắn đặt tên cho kỹ năng này của mình là:

“Tâm Võng”

Cũng chính là tên gọi của kĩ thuật tương tự như vậy ở kiếp trước.

Nặc Đinh thành cách Mộc Hồn Thôn không xa, mất nửa ngày để đi bộ tới. Đây là lần đầu tiên Trần Tự Minh rời khỏi thô. Hắn tò mò nhìn mọi thứ xung quanh trên đường tới học viện.

Kiến trúc chủ yếu ở đây theo phong cách phương Tây cũ, hai bên trải dài đầy những xe hàng nhỏ bán đồ ăn, rau củ… đồ dùng sinh hoạt. Mặc dù chỉ là một tiểu thành thị, nhưng vẫn cảm nhận được sự nhộn nhịp và sầm uất của nó.

Đứng trước cửa học viện, nhìn kiến trúc to lớn trước mặt, hai nắm đấm không khỏi nắm chặt, toàn thân kích động. Hắn hô vang trong đầu:

_” Đây chính là khởi đầu. Chẳng đường phía trước có những khó khăn, kinh lịch gì đang chờ đợi ta a?"

"Đấu La Đại Lục, Trần Tự Minh ta tới.”_

Theo Lão Thôn Trưởng tới trước cổng học viện, một thanh niên đang tựa lưng vào tường nhìn lên trời.

Thấy hai người tiến đến, hắn quay đầu sang nhìn, lạnh nhạt hỏi:

- Đến báo danh sao?

- Có chứng nhận của Võ Hồn Điện không?

"..."

Nhận lấy thái độ thờ ơ, sắc mặt Lão Thôn Trưởng cũng không có gì thay đổi. Lão bình tĩnh lấy từ trong người ra một tờ giấy, cùng với một viên kim hồn tệ khéo léo kẹp vào phía trong.

- Đây, tiểu ca!

Mở tờ giấy chứng nhận ra, thấy lấp lánh phía trên kim hồn tệ. Tên thanh niên vội vàng cất vào túi, đứng thẳng người ngó ráo rác sang hai bên.

Thấy không có ai khác, thái độ hắn ngay lập tức thay đổi. Mỉm cười rạng rỡ ân cần hỏi:

- Là vị tiểu huynh đệ này muốn báo anh học tập sao?

- Để ta dẫn hắn vào gặp lão sư phụ trách!

- Lão gia gia ngài cứ yên tâm trở về đi!

"..."

Lão thôn trưởng nghe xong, dắt Trần Tự Minh sang một bên. Lão lấy trong người một phong thư đưa cho hắn, dặn dò:

- Con nhớ lấy!

- Tiền tài có thể tránh những phiến phức không đáng có.

- Sau khi nhập học, giao bức thư này cho Hiệu Trưởng.

- Sau này có gì khó khăn hãy tìm đến hắn xin giúp đỡ!

Nói xong, lão mỉm cười vươn tay xoa dầu Tự Minh rồi quay người chống gậy đi trở về.

Nhìn bóng lưng còng của Lão Thôn Trưởng dần dần đi xa, Trần Tự Minh khẽ lẩm bẩm.

- Cảm tạ gia gia!

- Ta sẽ không để ngài phải thất vọng!

"..."

- Đi thôi tiểu huynh đệ!

Theo chân thanh niên gác cổng đi vào học viện. Đến một tòa học lâu, lên cầu thang, rẽ vào hành lang đi đến trước một căn phòng:

- Vào đi tiểu hữu!

- Phía trong sẽ có lão sư giúp ngươi hoàn thành thử tục nhập hoc!

Nói xong, hắn liền quay người trở về.

"Một kim hồn tệ cũng chỉ có tác dụng đến nhiêu đó?" Tự Minh không khỏi âm thầm cảm thán.

Ngay sau đó, thủ tục nhập học được tiến hành nhanh chóng, cũng không phát sinh bất cứ rào cản nào. Sau khi nộp học phí một năm, hắn nhận được một bộ đồng phục, trước khi ra ngoài, Tự Minh tranh thủ hỏi:

- Thưa lão sư!

- Có thể dẫn học sinh đến gặp thầy hiểu trưởng đương không a?

- Trò có một bức thư do người quen muốn gửi cho ngài ấy!

"..."

Nghe vậy, tên lão sư khẽ liếc nhìn từ trên xuống dưới Trần Tự Minh một lần, dừng lại trên người hắn một hồi lâu. Thái độ vị lão sư này lại thêm phần ân cần.

- Người nhà ngươi quen biết với ngài hiểu trưởng sao?

- Ngài chắc hẳn đang trong phòng làm việc!

- Để ta dẫn ngươi đi!

Theo hắn thấy rất có thể Trần Tự Minh có người nhà quen biết với Hiểu Trưởng. Đối với một vị lão sư bình thường trong học viện, việc kết được một thiện duyên với Tự Minh không chừng sẽ giúp ích cho hắn không ít sau này.

Hồi lâu sau, theo chân vị lão sư đến trước một căn phòng. Dọc đường đi, vị lão sư này cũng tranh thủ hỏi han Tần Tự Minh không ít chuyển, vô tình hay cố ý đều xoay quanh mối quan hệ với Hiệu Trưởng học viện. Hắn cũng chỉ ứng đối qua loa, thật thật giả giả, khiến cho vị lão sư này một phen hoang mang.

Quả thật, Tự Minh cũng hề biết mối liên hệ giữa Lão Thôn Trưởng và Hiệu Trưởng. Phải chờ đến thời điểm gặp mặt, hắn mới có thể nhận được lời giải.

- Thưa viện trưởng!

- Có một học sinh nói có bức thư của người quen muốn gửi cho ngài!

Nghe được tiếng gọi từ bên ngoài, âm thanh trò chuyện trong phòng lập tức nhỏ dần.

Chỉ nghe thấy một thanh âm trầm thấp từ trong phát ra.

- Vào đi!

"..."

Bạn đang đọc Mang Sharingan Trọng Sinh Đấu La sáng tác bởi TrầnHữuĐịnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnHữuĐịnh
Thời gian
Lượt thích 19
Lượt đọc 442

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.