Năm Học Đầu Tiên, Khiêu Chiến!
Mở của tiến vào trong, trước mắt là một căn phòng lớn, xung quanh là các giá lớn bày đầy thư tịch. Trong phòng có hai người.
Sau bàn làm việc là một lão giả thân hình quắc thước, khoảng sáu mươi đến bảy mươi tuổi. Râu tóc bạc trắng, trên mặt đầy những nếp nhăn, nhưng đôi mắt vẫn bừng bừng tỏa sáng. Ngồi đối diện là một trung niên nhân tóc ngắn, tướng mạo bình thường, dáng người thon gầy khoác lên người một bộ quần áo màu đen đơn giản, đang cúi đầu chăm chú đọc cuốn sách trên tay.
- Ta là viện trưởng của Nặc Đinh Thành Sơ Cấp Hồn Sư Học Viện.
- Ngươi có thứ gì gửi cho ta?
"..."
Liếc nhìn người trung niên bên cạnh một chút, Trần Tự Minh thầm khẳng định:” Đây chắc hẳn là Đại Sư Ngọc Tiểu Cương a! Người sau này sẽ trở thành sư phụ của Đường Tam, dẫn dắt Sử Lai Khắc Thất Quái!”
Nghe được câu hỏi, hắn vội lấy ra bức thư đưa cho lão giả.
- Là đây!
- Thưa ngài!
Nhận lấy lá thư từ tay của Tự Minh, lão viện trưởng liền mở ra, quan sát một chút. Sau khi đọc xong một lượt, chỉ thấy hắn thở dài một tiếng, quay sang nhìn kĩ Trần Tự Minh nhẹ nhàng hỏi:
- Lão vẫn khỏe chứ?
- Sau kì nghỉ cuối kì!
- Ngươi trở về cho ta gửi lời hỏi thăm tới hắn!
Cất thư vào ngăn tủ, Lão viện trưởng tiếp tục nói:
- Sau này nhớ chăm chỉ tu luyện, đừng phụ sự kì vọng của hắn!
- Có thắc mắc nào trong việc tu luyện cứ đến gặp ta!
- Được rồi!
- Trở về kí túc xá đi!
- Ngày mai sẽ chính thức bước vào năm học mới!
"..."
- Vâng!
- Chào viện trưởng, chào lão sư!
Trần Tự Minh lễ phép cúi đầu, chào hai người một tiếng, rồi quay người ra khỏi phóng. Cũng không muốn thắc mắc quá nhiều về mối quan hệ giữa Lão Thồn Trưởng và vị Viện Trưởng này.
Nếu Lão Thôn Trưởng muốn cho hắn biết, thì lúc trước đã chủ động giải thích, chứ không phải chỉ giao lại một lá thư mà không nói gì thêm.
Đại sư lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Trần Tự Minh một chút, khẽ gật đầu rồi tiếp tục đọc cuốn sách trên tay.
Trên đường đến kí túc xá, Tự Minh có một ít suy ngẫm về vị đại sư Ngọc Tiểu Cương này. Trần Tự Minh không có ý định bái sư Ngọc Tiểu Cương, chưa kể đến với tiên thiên nhất cấp hồn lực của mình, chưa chắc người ta đã thèm để mắt tới.
Hắn khâm phục vốn kiến thức sâu rộng và những lý luận nghiên cứu của Đại Sư về vũ hồn, nhưng không đồng nghĩa với việc Đại Sư có thể lý giải tường tận về chúng. Thực lực hạn chế đi tầm nhìn của hắn.
Đối với quá trình trưởng thành của Đường Tam, Ngọc Tiểu Cương chỉ có tác dụng định hướng, dẫn dắt trong giai đoạn đầu mới bước vào lĩnh vực của hồn sư.
Sau này Đường Tam có thể phát triển nhanh như vậy, là nhờ tuyệt học của Đường Môn kiếp trước, cùng với vô số cơ duyên của thiên mệnh chi tử.
Tất cả thất quái mà Đại Sư dạy dỗ, đều là những tuyệt thế thiên kiêu của Đấu La Đại Lục. Chỉ khi nào Đại Sự có thể đưa một người thiên phú bình thường, trưởng thành đến trình độ của thất quái sau này, khi đó Trần Tự Minh mới chân chính phải quỳ xuống dập đầu xin bái sư.
Hồi tưởng về cuộc đời đầy ngang trái của Ngọc Tiểu Cương, hắn chỉ biết lắc đầu cảm khái mà thôi. Trên Đấu La thế giới này, tất cả đều nói chuyện bằng nắm đấm.
Nếu có đủ sức mạnh, hắn đã đánh tới Võ Hồn Thành, lật tung Võ Hồn Điện, mang đi Bỉ Bỉ Đông... chứ không phải trốn chui trốn nhủi ở đây, đồi phế sống quãng đời còn lại.
Trần Tự Minh lắc lắc đầu, thầm nhắc nhở bản thân:” Không nên nghĩ chuyện không đâu. Một năm nữa Đường Tam sẽ thức tỉnh song võ hồn, kịch tình Đấu La Đại Lục cũng chính thức mở ra. Kể từ giờ đến lúc đó, bản thân cần nhanh chóng tăng lên hồn lực, thành thạo Tâm Võng, làm quen với phương thức chiến đấu của Hồn Sư. Mục tiêu cuối năm là đạt đến 10 cấp hồn sĩ, tìm kiếm hồn hoàn thích hợp đầu tiên cho mình, bước vào cấp bậc Hồn Sư!”
Một năm tăng chín cấp, nghe có vẻ viển vông, nhưng đối với Tự Minh mà nói, nó là hoàn toàn có khả năng.
Nhờ thân thể đặc thù cùng với sự cường đại của Lôi Pháp, hắn có thể nắm chắc hoàn thành mục tiêu này, thậm chí là sớm hơn. Đến lúc đó, hắn mới đủ tự tin để tiếp xúc, khiêu chiến Đường Tam.
Không ngừng chiến đấu với kẻ mạnh mới là cách nhanh nhất để trưởng thành.
- Để xem ai mới thực sự là nhân vật chính!
"..."
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó đã gần kết thúc năm học. Lúc này trên thao luyện trường tập trung một đám học sinh, đang không ngừng bàn tán xôn xao. Tất cả đứng thành một vòng tròn, nhường ra một khoảng trống lớn, ở giữa là hai tiểu thân ảnh đang đứng đối diện nhau.
- Trần Tự Minh!
- Ngươi dám đánh tiểu đệ của ta!
- Hôm nay ngươi không quỳ xuống xin lỗi, trở thành ta thủ hạ!
- Đừng trách Tiêu lão đại này ra tay vô tình!
Người vừa phát ra thanh âm chính là Tiêu Trần Vũ, lão đại cầm đầu một nhóm học sinh, nổi tiếng là bá đạo nhất học viện.
- Còn chần chờ gì nữa lão đại!
- Đánh gãy chân hắn!
Nghe đươc tiếng thúc dục của đám tiểu đệ phía sau, Tiêu lão đại lập tức quát lớn:
- Câm miệng cho ta!
Khác với những người ở đây. Hắn dựa vào thân phận của mình, thám thính được từ Lão Sư, tên trước mắt này có vẻ như là người nhà của viện trưởng.
Mặc dù cha hắn là Nặc Đinh Thành thành chủ, hắn có thể xưng vương xưng bá trong học viện mặc kệ các giáo viên. Nhưng đối với một vị Hồn Vương như viện trưởng, cha hắn cũng phải cho mấy phần mặt mũi. Hắn không thể vung tay quá ác.
Đây không phải lần đầu tiên, Trần Tự Minh giao thủ với học sinh niên cấp cao hơn.
Từ khi hồn lực tăng nhanh, hắn bắt đầu khiêu chiến khắp học viện. Từ thấp niên học sinh năm hai năm ba, cho đến cao niên cấp.
Tự Minh làm như vậy chỉ có duy nhất một mục đích. Trong thời gian ngắn nhất, làm quen với phong cách chiến đấu của hồn sư, phương thức vận dụng võ hồn trong trận chiến.
Muốn nâng cao kinh nghiệm thì cách nhanh nhất là không ngừng tiến hành thực chiến.
Chiến đấu không những giúp rèn luyện cách vận dụng chiêu thức, mà còn bổ sung tầm hiểu biết với từng phong cách chiến đấu của nhiều võ hồn khác nhau. Từ đó trang bị cho mình khả năng ứng biến linh hoạt trong bất kì tình huống nào.
Võ hồn trên Đấu La Đại Lục muôn hình vạn trạng, kinh nghiệm tích lũy càng nhiều càng có ích cho quá trình trưởng thành sau này, nhất là trong những trận chiến sinh tử.
Nghe được lời chất vấn, chỉ thấy Trần Tự Minh một mặt bình thản trả lời:
- Ngươi nói quá nhiều rồi đấy!
- Tới đi!
Thấy được thái độ khinh miệt của đối phương, Tiêu lão đại nổ khí dâng lên, không cố kị nữa. Quát lên một tiếng, vận chuyện hồn lực toàn lực phóng về phía Trần Tự Minh.
- Xem chiêu!
Thấy Tiêu lão đại hung hãn lao tới, Tự Minh hai bàn tay nắm chặt, tốc độ không một chút thua kém, lao lên phía trước.
Nhận thấy đối phương muốn đối kháng chính diện, Tiêu lão đại khẽ cười một cái, vẻ mặt khinh thường.
”Muốn đọ lực lượng với thú võ hồn, đúng là ngu xuẩn a!”
Hiện tại Tiêu Trần Vũ chỉ là thập cấp Hồn Sĩ, chưa có hồn hoàn nên không thể phụ thể chiến đấu, nhưng tố chất thân thể bẩm sinh tăng thêm của thú võ hồn hồn sư là không hề ít. Hơn thế nữa, với thập cấp hồn lực đươc bao bọc bên ngoài cơ thể, thì vận sức một quyền của hắn hiện tại khó có học sinh nào có thể đón đỡ.
Bành...!
Hai nắm đấm chạm vào nhau, từ chỗ va chạm phát ra thanh âm trầm thấp. Ngay lập tức, Tiêu lão đại cảm thụ được một lực lượng mạnh mẽ khiến nắm tay hắn chợt tê dại đi.
Vội vàng thu lại cánh tay, lộn một vòng về phía sau, hai chân vừa mới tiếp trên mặt đất, lập tức đứng thẳng người lên, ánh mắt hắn trở nên vô cùng ngưng trọng.
- Lực lượng của tên này tại sao lại mạnh như vậy chứ?
- Hắn cũng sở hữu thú võ hồn sao?
"..."
Lực phản chấn sau va chạm khiến Tự Minh phải bật người lùi lại, cảm nhận cảm giác tê tê trên quyền đầu, hắn khẽ lẩm bẩm trong miệng:
- Cũng không tồi nha!
Vừa rồi hắn không vận dụng hồn lực, chỉ trực tiếp dùng sức mạnh thể chất nghạnh kháng một quyền. Tự Minh muốn kiểm nghiệm thành quả rèn luyện khổ cự nhiều năm qua như thế nào.
Kết quả tương đối khả quan, tiếp một quyền của thập cấp Thú Võ Hồn hồn sư, mà không hề bị thương khiến hắn rất hài lòng.
Võ hồn của Tiêu Trần Vũ chỉ là Lang, phẩm chất bình thường, tăng phúc cho thân thể cũng không lớn như những thú võ hồn đỉnh cấp khác. Nhưng muốn dùng sức mạnh thể chất của Khí Võ Hồn hồn sư, để chính diện ngạnh kháng mà không rơi vào thế hạ phong như Trần Tự Minh thì rất ít.
Đó là lý do vì sao nhiều người vẫn cho rằng, Thú Võ Hồn hồn sư mạnh hơn Khí Võ Hồn hồn Sư cùng đẳng cấp.
Trở lại với trận đấu, lúc này nhìn vào ánh mắt ngưng trọng của Tiêu lão đại, Trần Tự Minh lạnh nhạt nói:
- Tiếp theo ta sẽ vận dụng hồn lực!
- Ngươi chuẩn bị sẵn sàng đón đỡ!
- Nếu không!
- Sẽ rất đau đớn đấy!
Nói xong, không cho đối thủ thêm thời gian, hắn lập tức vận chuyển Lôi Pháp tầng thứ nhất. Một luồng hào quang lam nhạt bốc lên, vờn quanh cơ thể Tự Minh. Khẽ khom người, hai chân dồn lực lên mắt đất, tốc độ dường như gấp đôi so với trước, nháy mắt đã phóng đi.
Vừa nghe được lời từ trong miệng Tự Minh, ánh mắt Tiêu lão đại chợt co rút lại, trái tim đập mạnh một cái:
- Thật nhanh!
Tiêu lão đại chỉ kịp hô lên một tiếng, sau đó theo phản xạ của cơ thể, hai cánh tay nâng lên đan chéo trước mặt toàn lực đón đỡ. Lập tức, một quyền mang theo kình khí mạnh mẽ đổ dồn lên cánh tay.
- Phanh...!
Âm thanh lớn phát ra tại chỗ tiếp xúc.
- A a a...!
"..."
Tiêu lão đại kêu lên một tiếng đau đớn, rồi cả người bị đánh bay ra xa hơn bốn thước, hai tay cùng chân đồng thời tiếp đất, trượt dài một đoạn trên mặt cỏ mới có thể dừng lại. Nhận thấy đối thủ bị đẩy lùi, không cho đối phương cơ hội phản kích.
Mượn lực phản chấn, cánh tay phải nhanh chóng thu về phía sau, đồng thời mang theo cả người xoay tại chỗ một vòng, hai đầu gối gập xuống, tiếp tục dồn lực lên hai mũi chân, cả người như một đạo mũi tên bắn về phía trước.
Toàn bộ động tác được thực hiện liền mạch, không một chút trì hoãn. Trên đường lao tới, chân trái Tự Minh đồng thời đá ra một cước hình vòng cung, điểm đến là chỗ sườn phải của đối thủ.
Tiêu lão đại chưa kịp hoàn hồn sau một quyền kinh khủng vừa rồi, khí kình đã áp sát đến bên người. Hắn vô thức khép người lại, cánh tay trái lập tức thu về che chắn bên hông. Chỉ nghe thấy một thanh âm nặng nề vang lên bên tai.
Bành!
Lực lượng lần công kích này còn lớn hơn lúc trước mấy phần, từ bên hông truyền đến sức mạnh khổng lồ, làm toàn thân hắn một phen chấn động.
Chỉ thấy Tiêu lão đại giống như một quả bóng xì hơi, bay ngang mặt đất, thân thể không chút huyền niệm, đập mạnh vào một thân cây gần đó.
Cũng may, bộ phận tiếp xúc là phần lưng, nếu là gương mặt thì cảnh tưởng sẽ vô cùng thê thảm.
- Bịch!
Cơ thể giờ đây chẳng khác nào một đống bùn nhão, từ trên thân cây tụt xuống. Tiêu lão đại đang cố gắng ngồi dậy, nhưng không có một chút khí lực nào. Đau nhức tột cùng từ bên hông lan tràn khắp toàn thân, hắn không kìm được mà rên lên.
- Hừ...!
- Đau chết ta a!
Ngẩng đầu nhìn phía trước, đã thấy một bóng người đang mạnh mẽ lao tới. Tiêu Lão Đại không biết lấy đâu ra khí lực, một cuống họng rống lên:
- Ta đầu hàng!
Rồi hai tay lập tức dơ lên, che chắn khuôn mặt.
Vù!
"..."
Một cơn gió quét qua hai bên vành tai, hắn từ từ mở ra cặp mắt. Chỉ thấy một bàn chân lớn đã dừng ngay trước mặt, cách hắn chưa tới năm phân.
Khẽ giật mình một cái, cảm giác ớn lạnh chợt xuất hiện, chạy dọc sống lưng, mồ hôi cũng đã thấm ướt toàn bộ đồng phục từ lúc nào.
Một cước này mà đá lên gương mặt, cảm giác chắc chắn sẽ vô cùng đau đớn. Nhìn lực lượng của đối phương vừa rồi mà xem, khuôn mặt không bị biến dạng thì hàm răng chí ít cũng mất đi phân nửa.
Đăng bởi | TrầnHữuĐịnh |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 16 |
Lượt đọc | 415 |